Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ

Chương 142: Chương 142: Hiện trường lật xe




Edit: Va

Beta: Ami

Lâm Nhụy còn chưa kịp biểu đạt rằng cô khó chịu thì đã có người làm trước.

Chỉ thấy Hàn Vũ đứng dậy, ngay lúc một người đàn ông ngoại quốc trong đó còn đang nói chuyện thì anh lại đột nhiên dùng một quyền đánh vào giữa mặt hắn ta.

“Ngu ngốc.” Trên mặt Hàn Vũ tỏ vẻ khinh thường.

Người đàn ông ngoại quốc bị đánh đến hoá ngốc, kêu rên một tiếng che cái mũi lại, có máu mũi không ngừng chảy ra. Hắn phẫn nộ bắt đầu dùng tiếng Anh cao giọng mắng Hàn Vũ, mà người đàn ông ngoại quốc còn lại kia cũng giơ lên nắm tay nhằm phía Hàn Vũ, chuẩn bị tư thế báo thù cho bạn.

Lâm Nhụy ở bên cạnh xem kinh hồn táng đảm, đàn ông ngoại quốc vốn dĩ trời sinh đã có ưu thế về mặt hình thể, thoạt nhìn cao to, đặc biệt cường tráng, một nắm tay lớn như vậy mà nện xuống dưới, Hàn Vũ liệu có thể chống đỡ được không?

Cô vội vàng lôi kéo cánh tay Hàn Vũ: “Để em xin lỗi bọn hắn, chúng ta đi nhanh đi.”

“Không cần, đừng sợ.” Hàn Vũ ý bảo Lâm Nhụy né ra một chút, sau đó đi lên.

Bả vai anh chợt lóe, linh hoạt né tránh nắm tay của tên ngoại quốc kia, ngay sau đó một chân trụ vững, một chân hung hăng mà đá vào bụng tên kia, đá văng văng cả người hắn ta.

Động tác phá lệ sạch sẽ lưu loát, mau đến mức Lâm Nhụy còn chưa kịp phản ứng thì đã liền thấy gã đàn ông ngoại quốc kia nằm sấp xuống trên mặt đất.

“Tiếp nữa không?” Hàn Vũ cười lạnh, hàn quang trong mắt hiện ra.

Hai người đàn ông ngoại quốc liếc nhau, sôi nổi thấy được trong mắt đối phương sự sợ hãi, bọn hắn liều mạng lắc đầu. Đây nhất định là công phu Trung Quốc trong truyền thuyết, khó trách lại lợi hại đến như vậy.

“I am sorry, I am sorry...” Đứng lên xong, một người trong đó cúi đầu khom lưng xin lỗi với Hàn Vũ rồi sau đó nhanh chóng rời đi.

Trò khôi hài xem như kết thúc.

Hàn Vũ vừa quay đầu lại thì liền thấy hai tay Lâm Nhụy ôm mặt, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh.

“Wow, sao anh lại có thể trở nên lợi hại như vậy?”

“Ở bộ đội không phải tên ngốc.” Nói xong anh đắc ý mà nhướng mày: “Thế nào, có phải bị vẻ soái khí của anh đây làm cho mê hoặc đến điên đảo rồi hay không?”

“Đúng đúng đúng.” “Lâm Nhụy mê muội” vui vẻ chủ động tiến lên ôm cánh tay Hàn Vũ rồi nhón mũi chân hôn lên mặt anh một cái.

“Hôm nay anh cao 2m8 luôn á!” Quả thực soái phá chân trời.

“Phải không?”

Hàn Vũ câu môi, xấu xa thì thầm ở bên tai Lâm Nhụy: “Chờ khi về phòng sẽ khiến cho em lại nếm thử côn th*t 2m8 có tư vị gì.”

Cái đồ không đứng đắn.

Lâm Nhụy đỏ bừng mặt, thấp hèn cúi đầu bước đi.

...

Sau khi từ quán bar trở về, Hàn Vũ được đền bù như nguyện làm Lâm Nhụy nếm được cái gọi là tư vị “côn th*t 2m8“.

Rõ ràng ở quán bar đã làm một lần, Hàn Vũ vẫn cứ giống như chó đực động dục mà kéo Lâm Nhụy vào phòng khách sạn, trên mỗi ngóc ngách đều làm một lần, thẳng đến khi trời sắp sáng, giọng Lâm Nhụy kêu đến gần tắt tiếng, Hàn Vũ mới ôm cô kiệt quệ sức lực mà ngủ.

Giấc ngủ này kéo dài đến khi trời đất u ám.

Lâm Nhụy là bị một trận tiếng đập cửa làm bừng tỉnh.

“Phanh phanh phanh“. Tiếng đập cửa giờ phút này nghe vào lỗ tai phá lệ chói tai, quấy nhiễu giấc mộng đẹp của người khác là phiền nhất, người gõ cửa lúc này phỏng chừng chính là nhân viên khách sạn phục vụ cho khách.

Lâm Nhụy nhìn Hàn Vũ, ngủ vẫn như cũ không một chút phản ứng, thật đúng là hâm mộ anh.

Cô bây giờ rất buồn ngủ, không muốn rời giường, đơn giản toàn bộ đầu rụt đều ở trong chăn, làm bộ không nghe được xong tiếp tục khò khò ngủ.

Dù sao thì nhân viên phục vụ gõ cửa cũng không phải là chuyện gì quan trọng.

Cách chăn, tiếng đập cửa ở bên ngoài tựa hồ cũng dừng, Lâm Nhụy yên tâm ngủ. Ai ngờ còn chưa đầy một phút đồng hồ, tiếng chuông di động của cô liền vang lên.

Di động vốn dĩ đặt ở đầu giường, tiếng chuông liền vang lên ở bên tai, muốn bỏ qua cũng khó.

Ai nha, một hai phải làm chuyện chán ghét như vậy.

Lâm Nhụy thở dài, híp mắt mông lung buồn ngủ cầm điện thoại lên trước mắt, vừa thấy, đầu óc ngay tức khắc thanh tỉnh hơn phân nửa.

Cư nhiên là Lục Trạch, anh ta đột nhiên gọi điện thoại tới làm gì?

“... Ai vậy?” Hàn Vũ cũng bị tiếng chuông làm cho bừng tỉnh, thanh âm hàm hồ hỏi.

Lâm Nhụy cười gượng một tiếng: “Một người bạn mà thôi, em đi nghe điện thoại, anh ngủ tiếp đi.”

Hàn Vũ ừ một tiếng, không có nghĩ nhiều mà tiếp tục ngủ.

Lâm Nhụy rón ra rón rén đứng lên mang dép lê rồi bước vào phòng tắm, sau đó nhấn nghe điện thoại.

“Uy? Anh đột nhiên gọi cho tôi làm gì?”

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Lục Trạch vẫn trước sau như một, ôn hòa giàu có từ tính.

“Em ra mở cửa đi, tôi đang đứng ở trước cửa phòng em.”

??? Anh đến nhà cô tìm cô hay sao?

Lâm Nhụy vội vàng giải thích nói: “Bây giờ tôi đang cùng bạn đi du lịch ở nước ngoài, không có ở nhà, có chuyện gì thì chờ tôi trở về rồi nói sau.”

“Em không hiểu ý của tôi rồi!”

Giọng điệu Lục Trạch có chút bất đắc dĩ: “Lâm Nhụy, tôi nói tôi đang ở trước cửa phòng 908 tại lầu ba của khách sạn bán đảo làng du lịch, bây giờ em ra mở cửa đi.”

- ----

Có trò hay để xem rồi:V

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.