Edit: Va
Beta: Su Bà Bà
Lâm Nhuỵ theo sát ở phía sau Phó Duẫn Thừa, nhìn anh đậu xe ở gara xong sau đó dừng lại ở trước cửa của một biệt thự và thuần thục mở cửa nhà ra.
Đầu óc cô cho đến bây giờ vẫn còn có chút ngơ ngốc, cả người còn đắm chìm bên trong sự kinh ngạc mà Phó Duẫn Thừa đem lại. Anh lại cho cô ở tạm ở trong nhà mình.
Khi tới nhà của Phó Duẫn Thừa thì mới càng thêm phát hiện, hóa ra vị Phó giáo sư này là người thuộc tầng lớp thượng lưu nhưng lại thích điệu thấp. Vị trí nhà của anh nằm ngay trong khu phố dành cho người giàu có nổi danh ở thành phố này, hoàn cảnh sống tốt, bảo an nghiêm ngặt, người ở nơi này nếu không giàu có thì cũng phú quý. Giá nhà ở khu này càng làm cho người ta giận sôi, đối với đại đa số người bình thường mà nói thì được sống ở trong khu này là điều xa xôi không thể với tới.
Ngoài sự giàu có ra thì có thể ở tại nơi này càng là một loại tượng trưng cho thân phận.
Có thể nói là khu này rất nổi tiếng, có biết bao nhiêu người đều mộng tưởng ở trong lòng rằng được sống ở đây, ngay cả chính Lâm Nhuỵ cũng đã từng hâm mộ và ảo tưởng qua. Mà hiện tại, cô thế nhưng lại có thể tiến vào một ngôi nhà trong khu này, quả thực là có loại cảm giác mộng tưởng sắp trở thành sự thật, tuy rằng chỉ là ở tạm.
Phó Duẫn Thừa đổi dép lê xong liền liếc mắt nhìn Lâm Nhụy đang đứng ngơ ngốc bất động ở cửa, anh theo thói quen nhíu mày.
“Sao còn chưa vào?”
Kuôn mặt nhỏ thanh thuần của Lâm Nhụy hiện chút do dự, cô nhỏ giọng hỏi: “Vợ thầy đâu ạ? Phó giáo sư, nếu em ở đây thì vợ thầy có mất hứng hay không ạ?”
“Cô ấy đi công tác rồi, cho dù cô ấy có ở đây thì sẽ không mất hứng đâu.” Giọng điệu của Phó Duẫn Thừa nhàn nhạt.
Vợ anh là một người phụ nữ mỹ lệ tự tin, chưa bao giờ biết ghen hay ghen ghét với người khác. Anh chắc chắn điểm này ở vợ mình từ việc đi công tác, bị phân cách ở hai nơi nhưng vợ anh lại không hề lo lắng chồng mình có ngoại tình hay không thì liền có thể nhìn ra được. Anh nhớ là đã có lần hỏi vợ, khi đó đang là tuần trăng mật của vợ chồng anh nhưng ngày hôm sau, vợ anh liền phải đi công tác, vợ anh chỉ trả lời đúng một câu và hôn anh một cái. Vợ anh nói rằng: “Em tin tưởng anh.”
Nhưng mà chính do sự tin tưởng này khiến vợ anh yên tâm thoải mái bắt đầu bận rộn cho sự nghiệp của bản thân. Theo sự nghiệp từng bước được thăng chức của vợ thì khoảng thời gian vợ chồng anh không ở cạnh nhau càng ngày càng thường xuyên giống như là một tuần hoàn ác tính.
Mà chính Phó Duẫn Thừa cũng xác thật có thể giữ trung trinh với vợ mình.
Lâm Nhuỵ nghe xong lời Phó Duẫn Thừa nói thì liền bắt đầu tò mò lên. Là dạng phụ nữ như thế nào mà sẽ không để bụng việc người chồng anh tuấn của mình dẫn theo một nữ sinh viên trẻ tuổi về nhà ở lại và một lòng lao vào tạo dựng sự nghiệp a?
Lâm Nhuỵ còn muốn hỏi tiếp nhưng khi nhìn thấy thái độ rõ ràng không muốn nói của Phó Duẫn Thừa, cô liền thông minh dừng lại đúng lúc.
Vừa vào cửa, cô nhận dép lê từ Phó Duẫn Thừa đưa qua rồi thay. Dép lê là của nữ, bề ngoài mới tinh biểu hiện chưa từng có người xỏ qua, số 38, lớn hơn một chút so với số chân 36 của cô, xỏ vào xong có vẻ chân cô thập phần tú khí đáng yêu.
Còn bên kia, Phó Duẫn Thừa đã sớm nhân lúc Lâm Nhụy đổi dép lê bước tới phòng khách uống nước. Anh lấy một ly nước xong liền ừng ực mở miệng to uống.
Hầu kết của anh thực rõ ràng, khi anh ngửa đầu uống nước, động tác tiêu sái tùy ý, hầu kết lăn lộn lên xuống, gợi cảm đến muốn mạng.
Lâm Nhuỵ bất chợt liếm liếm đôi môi khô khốc, hình như cô cũng có chút khát, thân thể mơ hồ có cổ dục vọng bộc phát và sắp thức tỉnh.
“Em muốn uống nước sao?” Hóa ra là Phó Duẫn Thừa đã uống nước xong, thấy đôi mắt Lâm Nhuỵ không chớp mắt nhìn chằm chằm mình, anh liền cho rằng Lâm Nhuỵ cũng muốn uống nước nên chỉ chỉ tủ lạnh. “Bên trong có chai nước khoáng, em muốn uống thì tự mình lấy.”
(Mắc cười vs a, chị thèm a đok ><)
Lâm Nhuỵ lắc đầu, cô cũng không phải thật sự muốn uống nước.
Phó Duẫn Thừa không tiếp tục miễn cưỡng cô, anh nhìn di động, đã đúng 7 giờ tối.
Là lúc nên ăn cơm tối.
Chỉ là…
Ngày thường, anh ở một mình nên ăn xong chén mì thì liền no bụng, cuộc sống của của một người đàn ông đơn độc chỉ đơn giản như vậy thôi nhưng hiện tại, trong nhà lại có thêm một cô gái trẻ tuổi, bữa tối ăn mì sợi thì quá đơn sơ.
Phó Duẫn Thừa đột nhiên bắt đầu hối hận vì tại sao mình lại muốn tiếp nhận phiền toái này.
Nhưng hình như bây giờ đã quá muộn.
Suy nghĩ một chốc, anh click mở di động, ngón tay nhấn ở trên màn hình động vài cái rồi đưa cho Lâm Nhuỵ: “Nhà ăn này cũng không tệ lắm, em nhìn xem thử mình muốn ăn cái gì.”
Lâm Nhuỵ ngẩn người. Cô theo bản năng tiếp nhận di động, chỉ thấy giao diện di động dừng lại ở một trang web nhà hàng, cô tùy tay lướt lướt, mặt trên có điểm tâm hoa hoè loè loẹt với sắc thái mới, hình ảnh thực tinh xảo, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta chảy nước miếng.
Thấy Lâm Nhuỵ lướt lui lướt tới nửa ngày mà vẫn chưa lựa chọn được món ăn, Phó Duẫn Thừa cho rằng cô không hài lòng với mấy món đó nên thở dài ở trong lòng. Anh lại lần nữa cảm thán bản thân đem phiền toái vể nhà.
“Nếu không thì ăn cơm Tây nhé?”
Lâm Nhuỵ há miệng rồi lấy hết can đảm nói: “Giáo sư, em có thể tự nấu cơm không?”
Cô cứ cảm thấy đồ ăn ở bên ngoài vẫn không ngon miệng bằng chính tay cô làm. Lúc nãy, cô đã muốn nói như vậy nhưng là ngượng ngùng mở miêngh nói ra vì sợ mình vượt quá giới hạn, đảo khách thành chủ, dù sao thì cô cũng chỉ là đang ở nhờ.
Trong ánh mắt của Phó Duẫn Thừa lộ ra kinh ngạc. “Em biết nấu?”
Thời đại này đã khác trước rất nhiều, trẻ con được nuông chiều từ bé nên rất ít người biết nấu cơm. Ngay cả vợ anh khi ở nhà thì cũng không hay xuống bếp mà chỉ tìm giúp việc để nấu cơm.
Lâm Nhuỵ ngượng ngùng cười cười: “Em thường hay tự mình nấu ăn.”
Nhưng cô vẫn bỏ thêm một câu. “Tuy không so được với mấy đầu bếp ở nhà hàng cao cấp nhưng vẫn miễn cưỡng có thể ăn được.”
Đôi mắt cô giống như ngôi sao lộng lẫy nhất trên bầu trời - sáng lấp lánh. Cô đầy hi vọng nhìn Phó Duẫn Thừa làm người khác không đành lòng cự tuyệt.
“Vậy được rồi!”
Hơi suy tư trong chốc lát, Phó Duẫn Thừa liền đồng ý, nhưng ngay sau đó, anh liền nhớ ra một vấn đề. “Trong tủ lạnh không có đồ ăn, em viết nguyên liệu cần ra giấy cho tôi, tôi sẽ đi mua đồ.”
“Cùng nhau đi nhé Phó giáo sư.” Giọng điệu của cô bừng bừng tinh thần phấn chấn, hoàn toàn khác với bộ dạng uể oải lúc nãy.
“Phó giáo sư, em vừa nhìn sơ qua thì liền biết thầy không phải người thường hay nấu ăn, nếu lỡ như mua nhầm đồ thì không tốt.”
Sợ Phó Duẫn Thừa cảm thấy bất mãn với hành động ăn ngay nói thật của mình, Lâm Nhuỵ nghịch ngợm le le cái lưỡi màu hồng phấn, thoạt nhìn thập phần đáng yêu.
Bộ dáng này xem ở trong mắt Phó Duẫn Thừa khiến anh bật cười, quả nhiên vẫn còn là trẻ con.
Anh nhớ là gần đây có một cái siêu thị, lái xe 10 phút là đến nơi.
“Vậy thì đi thôi.”
Ấn ngôi sao và vote đy nả >< Xin báo là truyện này có 3 nam chủ, khỏi phải bàn cãi, chắc như đinh đóng cột. Còn về thầy Phó thì 2 - 3 chương nữa mới bị ăn ><