Người lạ mặt ôm Lãnh Như Tuyết ra khỏi cửa, ba người Hạo Minh Kỳ, Lôi cùng Mặc Ngôn mới giật mình mặc vội quần áo chạy theo. Vừa ra đã gặp cánh tay Jun chắn ngang. Bọn họ đang định lên tiếng mắng chửi thì lời Jun đã cắt ngang, “Nếu muốn cô ấy sống thì đừng chạy theo làm gì!”
Ba người kia đứng sững lại, đôi mắt ánh lên những suy nghĩ, sau đó nhìn sang Jun nhất quyết nói, “Rốt cuộc chuyện này là sao? Người đàn ông kia có phải...”
“Đúng rồi, chính là anh ta, Lãnh Ngạo!” Jun thở dài nhìn theo hướng Lãnh Ngạo cùng Lãnh Như Tuyết biến mất. Ánh mắt hơi đau thương mất mát, lại có cả sự bất lực hận thù.
Hạo Minh Kỳ lạnh lùng nói, “Tôi nghĩ cô cần nói với chúng tôi việc của Tiểu Tuyết!”
Jun bất ngờ, hơi ngần ngại không muốn nói nhưng khi nhìn vào sự kiên định quan tâm sâu sắc của ba người đối với Lãnh Như Tuyết, cô quay lưng đi về phía phòng khách, “Đi thôi, tôi kể cho các anh ít chuyện xưa.”
Bên kia, trong khoang xe rộng lớn, Lãnh Như Tuyết bị đau đến mất lí trí, ngửi được mùi vị giải dược quen thuộc, cô đưa tay ôm lấy Lãnh Ngạo, đôi môi đỏ mút mát cổ, lồng ngực anh trong vô thức. Cô uốn mình trong lòng Lãnh Ngạo, bầu ngực sữa no đủ ma sát với thân trên của anh, miệng nhỏ nhanh chóng tràn ra tiếng rên rỉ mê loạn.
Lãnh Ngạo mỉm cười hài lòng, nụ cười điên cuồng khiến người nhìn run rẩy kinh sợ, tựa như đang nhìn thấy tu la mỉm cười. Anh nhìn cô gái xinh đẹp mĩ lệ trong ngực, đôi tay rắn chắc như hai gọng kiềm siết chặt lấy cô, môi nhắm đến cánh môi cô mà hôn. Mút lấy mật ngọt, lưỡi cuốn lưỡi mãnh liệt trao đổi nước bọt, có một ít còn chảy ra ngoài khóe miệng ái muội dâm mĩ. Bàn tay anh lần lượt xé rách quần áo mà Lôi mặc cho cô khi nãy, thân thể trắng nõn mịn màng đầy vết hôn hồng tím xanh đầy kích thích cho thấy cô cùng mấy người kia đã làm kịch liệt như thế nào. Nụ cười trên môi Lãnh Ngạo càng sâu hơn, đôi mắt tối tăm tà mị mà lãnh khốc lóe lên ánh sáng, môi anh chu du từ miệng nhỏ xuống cổ, xuống đến xương quai xanh của cô, sau đó cắn mạnh một cái lên vai phải bật máu. Mùi máu tanh như kích thích hai người thêm điên cuồng. Lãnh Như Tuyết không cảm thấy đau đớn nữa, khoái cảm do Lãnh Ngạo mang lại khiến cô sung sướng, “Ưm... em muốn... cho em..”
Tiếng cười trầm thấp tự tin của Lãnh Ngạo vang lên, anh thở dốc ghé vào tai cô, “Muốn sao? Gọi tên của anh... anh liền cho em.. bảo bối..”
“Ngạo... Ngạo...” Lãnh Như Tuyết đưa tay cuồng loạn cởi quần áo trên người Lãnh Ngạo, mơ hồ gọi tên anh. Cô dang hai chân kẹp chặt lấy hông anh, phía dưới ẩm ướt ma sát với cự vật to lớn cách một lớp vải đã dựng đứng hùng dũng.
Lãnh Ngạo hơi nâng cô lên, đưa tay kéo khóa quần, côn thịt khổng lồ cứng dài lập tức bật ra ngoài, đỉnh quy tròn nhẹ nhẹ đâm vào miệng hoa huyệt. Lãnh Như Tuyết rên rỉ, hai mắt mờ sương vô hồn, cơ thể nóng ran đỏ hồng mê người, cô cảm nhận ngứa ngáy khó chịu vì bị ma sát dục vọng ở hạ thân, Lãnh Như Tuyết uốn eo ngồi xuống, hai cánh hoa sưng đỏ mở lớn căng ra hết cỡ nuốt trọn nhục bổng vào trong, vách thịt vốn đã khép lại bị dị vật to dài nông ra, nơi kết hợp của hai người mật dịch chảy ra không ít. Mùi vị ái muội lan tràn.
Lãnh Ngạo ôm ghì lấy cô tựa như muốn khảm vào trong da thịt, động thân mãnh liệt ra vào, từ nhanh đến điên cuồng mất khống chế. Mỗi một lần đâm vào đều đâm tới nơi sâu nhất, chạm vào đỉnh G nhô lên.”Ư.. a... nhanh... a.. â.. Ngạo...” Lãnh Như Tuyết vô lực rên rỉ đón nhận dục vọng của Lãnh Ngạo, anh lúc nào cũng cuồng dã như vậy.
“Nếu anh không về... có phải em cũng không có ý định tìm anh phải không? Hửm?” Nói xong liền đâm một cái thật mạnh, côn thịt va chạm kịch liệt khiến Lãnh Như Tuyết nảy người lên cao. Anh biết, cô e ngại tầng quan hệ ruột thịt của bọn họ, dù anh có làm thế nào, cô vẫn muốn rời khỏi anh. Cho nên năm đó, anh đã cho người chế tạo một loại thuốc để cô vĩnh viễn phải dựa vào anh mà sống, chỉ có thế cô mới không thể rời khỏi anh. Rõ ràng loại thuốc đó khi thử nghiệm với thuộc hạ của anh không có tác dụng phụ, nhưng khi dùng với cô lại nảy sinh vấn đề. Vốn tưởng sẽ mãi mãi có được cô, không cần để ý đến thứ luân thường đạo lý rác rưởi kia, ai biết được loại thuốc đó chỉ có tác dụng một tuần đầu tiên, sau đó vào mỗi ngày 15 và ngày 30 hàng tháng, cô sẽ bị thuốc tra tấn và cần đến giải dược là anh.
Lãnh Ngạo si mê nhìn cô gái xinh đẹp tựa như hoa anh túc trong ngực mình, kiều diễm mị hoặc, phong tình vạn chủng khiến anh yêu tới cuồng dại, bất chấp cả mối quan hệ huyết thống ghê tởm kia.
Lãnh Như Tuyết sung sướng hét lên kích thích với sự mạnh bạo của Lãnh Ngạo, cô điên cuồng phối hợp với côn thịt đang cắm sâu cả gốc rễ trong mật đạo nhỏ hẹp của anh. Dường như loáng thoáng nghe được lời anh, cô thở hổn hển đáp lời, “Không... không phải... ưm.. a.. sẽ đi tìm.. ân.. Ngạo nhanh... a.. đúng thế...”
“Bảo bối... em có muốn kích thích hơn hay không?” Lãnh Ngạo một bên cuồng dã luật động, một bên ghé sát tai cô thổi khí. Môi cắn nhẹ lên dái tai khiến cô run lên động tình, anh lè lưỡi liếm từ tai cô xuống môi cắn mút thật mạnh bật máu. Vị tanh của máu tươi hòa cùng nước bọt, mĩ đến cực điểm. Môi anh lại rời xuống ngực, há miệng mút lấy nụ hoa đỏ hồng, liếm cắn rồi bú mút thật sâu, anh dùng một tay ôm cô ghì sát vào mình, tay kia vươn tới xoa nắn bầu ngực no đủ căng mịn thành nhiều hình dạng.
“Muốn... ưm... kích thích... Aaa.. Ngạo... sắp tới..” Hoa huyệt bị nhục bổng đâm vào kịch liệt nhanh chóng co rút, Lãnh Như Tuyết hét lên thỏa mãn, ái dịch trong suốt chảy ra như suối nhỏ tưới lên phân thân thô dài khổng lồ. Lãnh Ngạo chạy nước rút, ra vào trong mật đạo càng thêm cuồng dã hơn. Cự long phồng to, đỉnh quy đầu phun ra tinh dịch trắng đục nóng bỏng rót đầy âm huyệt không sót một ít nào.
“A!!!” Cùng nhau lên đến cao trào của đỉnh dục vọng. Mồ hôi rịn ra dính sát hai cơ thể. Ái dịch từ nơi kết hợp tuôn ra chảy xuống. Lãnh Ngạo ôm lấy Lãnh Như Tuyết thở dốc, “Chúng ta cùng đi tìm kích thích!”
Chiếc xe sang trọng cứ như vậy di chuyển trên đường, cuối cùng rừng trước một tòa biệt thự nguy nga lộng lẫy. Cửa xe được mở ra, Lãnh Ngạo ôm Lãnh Như Tuyết đi vào. Người giúp việc cúi đầu cung kính, một bộ dạng không nhìn không nghe không nói. Bọn họ nếu muốn sống tốt thì chỉ cần khóa miệng thật kín, lo tốt việc của mình là được rồi, không cần bàn luận việc của chủ nhân.
Lãnh Ngạo ôm cô buớc vào một căn phòng, ánh đèn đỏ như máu ngập tràn không gian khiến người ta ghê rợn, sợ hãi, tựa như mình đang ở dưới địa ngục. Qua ánh sáng chập chờn yếu ớt, căn phòng rộng lớn như ẩn như hiện, ở đó có roi da, nến, còng tay... được treo trên giá trên tường.
Lãnh Ngạo mỉm cười hôn thật sau lên môi Lãnh Như Tuyết một cái, giọng nói hưng phấn vui vẻ, “Tuyết nhi, chúng ta chơi trò kích thích nhé!?”