Lãnh Như Tuyết liếc mắt tới người đàn ông đang từ cửa bước lại phía mình, trong lòng không khỏi thở dài. Anh ta cũng không cần phải bám người như vậy? Đuổi theo cô tới tận thành A xa xôi? Người này đúng là sợ thế giới không loạn đây mà!
“Trời ơi, đẹp trai quá!”
“Oa, mĩ nam a mĩ nam, thực sự quá suất a!”
“.....”
Đám nhân viên nữ nhìn người đàn ông tuấn tú, quyến rũ hơn người đang bước vào đại sảnh công ty, trái tim đập rộn ràng, má đỏ hồng e thẹn, rõ ràng một bộ dạng tư xuân. Ríu rít bình luận xì xào về độ hoàn mĩ của suất ca báu vật kia.
Người đàn ông đó một thân quần áo đắt tiền cao cấp, khuôn mặt tuấn mĩ tuyệt đẹp, hoàn hảo từng góc cạnh đường cong, thân hình cao to, tuy không vạm vỡ nhưng lại mạnh mẽ khí thế. Đích thực là một mĩ nam trong mộng của không ít thiếu nữ. Hơn nữa người này lại là con lai, một đôi mắt xanh mê hoặc lòng người, vẻ quyến rũ phát ra khiến người ta mê mẩn.
Hạo Minh Kì mỉm cười tiêu sái đi đến bên cạnh Lãnh Như Tuyết, tự nhiên ôm eo cô để cô dính sát vào mình, nụ cười trên môi càng thêm sáng chói. Nhìn hai người thân mật ngay giữa chốn đông người như vậy, muốn người ta không hiểu lầm là rất khó. Lãnh Như Tuyết lạnh lùng tránh khỏi cái ôm ấp của anh nhưng tay anh như hai gọng kìm không thể tránh được, cô hờ hững hỏi, “Anh chạy tới nơi này làm gì?”
Hạo Minh Kì hôn lên môi cô một cái, ghé vào tai cô ái muội nói, “Anh rất nhớ mùi hương của em nha! Nó rất tuyệt vời! Nhất là khi chúng ta hòa làm một!”
Hàn Tịnh Du nhìn một màn trước mắt, khinh bỉ cười mỉa nhìn cô nói, “Lãnh Như Tuyết, nói cô là hồ li tinh quả thật không sai! Câu dẫn anh Phong của tôi, còn chạy đi quyến rũ tên con lai này. Cô còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa không?
“Chát!!..” Một tiếng vang thanh thúy vang lên. Hàn Tịnh Du bị tát một cái vào mặt, ả ngã xuống sàn, khóe môi còn chảy máu, cho thấy lực của cú đánh rất mạnh. Chỉ là chủ nhân của cái tát này không phải của Lãnh Như Tuyết, cũng không phải của Hạo Minh Kì, mà là... Mộ Đông Phong.
Hàn Tịnh Du ôm má đau rát, ả căm hận ngước lên nhìn lại bắt gặp ánh mắt chán ghét cùng lạnh lẽo băng hàn của Mộ Đông Phong, ả mở to mắt không thể tin, giọng khàn đi, “Anh.. anh Phong? Sao anh lại đánh em?”
“Hàn tiểu thư, tôi khi nào thì trở thành bạn trai của cô vậy? Mong cô giải thích cho tôi hiểu!” Mộ Đông Phong lãnh khốc gằn từng chữ, tức giận nhìn người phụ nữ đang chật vật đứng lên, không một chút thương tiếc.
“Anh Phong.. “ Hàn Tịnh Du hoảng hốt nhìn người đàn ông tuấn mĩ nhưng lạnh lùng trước mặt, ả không phục, vì cái gì ả yêu anh ấy như vậy, anh ấy lại không thèm ngó nhìn ả một lần. Vậy mà Lãnh Như Tuyết chỉ gọi một cuộc điện thoại, anh liền cấp tốc chạy tới. Vì sao? Vì sao?
“Hàn tiểu thư, phiền gọi tôi một tiếng Mộ tiên sinh hoặc Mộ tổng, tôi và cô không quen thân đến mức gọi thẳng tên!” Mộ Đông Phong chán ghét cực điểm, giọng hạ xuống âm độ, hàn khí cường thế làm người ta ngợp thở kính sợ. Anh lo lắng vì sợ cô hiểu lầm, trên đường phóng xe như điên tới đây, ai ngờ vừa bước chân vào đã nghe ả đàn bà này sỉ nhục cô. Anh không quan tâm đến xung quanh liền tặng cô ta một cái tát. Dám mắng Tuyết nhi, cô ta chán sống rồi!
“Pho.. Mộ tổng, em chỉ vì tốt cho anh! Lãnh Như Tuyết cô ta có gì tốt? Chỉ biết quyến rũ đàn ông, cô ta căn bản không yêu anh! Anh cần gì phải vì cô ta làm nhiều điều như vậy?” Hàn Tịnh Du nổi điên hét lên, mắt long lanh ngập nước.
“Tôi làm gì không liên quan tới cô! Phiền cô đừng nhận bạn trai bừa tổn hại danh tiếng của tôi!” Mộ Đông Phong vẻ mặt lạnh lùng vô tình nói.
Lãnh Như Tuyết bình thản nhìn một màn trước mặt, vốn hôm nay còn định tới công ty giải quyết công việc sớm để đi đón người kia, chẳng ngờ gặp phải tình huống này, bảo cô không tức giận, cô đâu phải thánh? Hạo Minh Kì vẫn duy trì nụ cười như có như không, chỉ là ánh mắt trở nên sâu thẳm, lạnh lẽo khiến người ta ghê sợ. Lực đạo ở eo cô không tự chủ được mạnh hơn làm cho Lãnh Như Tuyết khó chịu. Cô nhíu mi liếc anh một cái, sau đó chuyển ánh mắt tới chỗ Mộ Đông Phong, “Mộ tổng, nếu Hàn tiểu thư đây không phải bạn gái của anh, vậy xin thất lễ!” Nói xong liền ra lệnh cho ám vệ trong chỗ tối, “Mang cô ta đi!”
Màn kịch kết thúc trong sự giãy dụa kêu la không ngừng của Hàn Tịnh Du. Mọi người ai nấy đều tự giác quay về chỗ làm việc, trong lòng vui vẻ vì được xem một màn vừa rồi. Đại sảnh chốc lát chỉ còn ba người Lãnh Như Tuyết, Hạo Minh Kì cùng Mộ Đông Phong. Elsa theo phân phó của cô đã đi giải quyết công việc khác. Nhóm vệ sĩ khí thêa của Hạo Minh Kì cũng bị anh cho lui. Không khí kì dị nhanh chóng bao vây ba người.
Mộ Đông Phong giờ mới chú ý đến Hạo Minh Kì, ánh mắt tối sầm khi lướt qua bàn tay đang đặt trên eo cô của anh (HMK), anh (MĐP) nhìn cô nói, “Cái đó.. thực xin lỗi Như Tuyết! Để khi nào mời em dùng cơm, coi như anh tạ tội?”
“Không có gì, mọi chuyện đều kết thúc. Còn việc mời cơm thì không thành vấn đề!” Lãnh Như Tuyết nhìn Mộ Đông Phong, đạm mạc trả lời. Cô không biết được vẻ mặt lạnh lùng xa cách của cô khiến anh chua xót, đau đớn. Bọn họ chẳng có quan hệ gì, ngay cả tư cách thân mật bên cạnh cô như những người khác cũng không có. Anh lấy cớ gì để ghen, để tức giận đây? Là bắt đầu từ khi nào anh đã yêu cô, yêu đến mức không dừng lại được, sa vào cái hố sâu không lối thoát.
Hạo Minh Kì nhìn nhìn Mộ Đông Phong, khóe môi cười thật tươi, thật chói lóa nhưng sâu trong ánh mắt lại lag một mảnh lạnh băng giá rét làm người ta khiếp sợ. Con người như vậy mới chân chính là kẻ đi săn nguy hiểm nhất trong bóng đêm. Thân thiện, hòa nhã, bộ dạng gần gũi, lúc nào trên môi cũng nở nụ cười, nhưng, hoa càng đẹp càng độc, ẩn sau vẻ xinh đẹp chính là sự nguy hiểm vạn phần.
Hạo Minh Kì cười càng lúc càng chói mắt, tốt, thật quá tốt, lần này theo cô về nước, anh lại vinh hạnh chào đón thêm một vài 'chiến hữu', có khi nào anh phải gửi 'quà đặc biệt' tới họ để chào hỏi một tiếng không? Anh cố ý hôn lên má cô một cái thật kêu, sau đó ái muội ghé vào tai cô nói, giọng cố ý cất lớn hơn để cho Mộ Đông Phong nghe được, “Thân ái, em không mời anh vào phòng nghỉ ngơi sao? Anh thật rất nhớ em nha~” Câu cuối Hạo Minh Kì còn cố ý nói thật mờ ám khiến người khác không khỏi suy nghĩ lệch lạc.
Mộ Đông Phong nuốt ghen tức vào lòng, bày ra bộ dáng tươi cười nhìn Lãnh Như Tuyết, “Vậy anh đi trước! Hẹn em khi khác!”
“Tạm biệt!” Lãnh Như Tuyết gật đầu, nhìn bóng dáng anh đi khỏi mới gỡ tay Hạo Minh Kì đang ôm eo mình ra, xoay người bước vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc không nối vào cửa chính mà nối liền với cánh cửa khác trong phòng làm việc của cô.
Hạo Minh Kì nhanh chân đi theo cô vào trong thang máy. Cánh cửa đóng lại, anh lập tức đè cô lên vách tường, áo thân mình lên, dùng một tay kìm chế hai tay cô lên đỉnh đầu, tay kia nhẹ nhàng xoa nắn bộ ngực căng tròn no đủ. Môi mỏng cuồng nhiệt ngậm lấy cánh môi cô, lưỡi rắn linh hoạt cuốn lấy lưỡi thơm tho của cô. Nụ hôn trở nên ướt át, tiếng “chậc.. chậc..” phát ra trong không gian nhỏ càng thêm dấy lên ngọn lửa nóng bỏng.
Hạo Minh Kì thở dốc, rời khỏi môi cô, cúi đầu xuống liếm cắn cổ trắng nõn của cô, bàn tay vuốt ve đường cong lung linh mê người, chen vào trong váy sờ tới nơi tư mật ngọt ngào của cô, chà sát viên trân châu mẫn cảm.
“Ưm... dừng.. lại.. đây là thang máy!” Lãnh Như Tuyết cố gắng nhịn xuống dục vọng trong người, cô giãy dụa đẩy người đàn ông cường tráng đang đè chặt trên người mình ra.
“Bảo bối... em vẫn tuyệt vời như vậy!” Hạo Minh Kì bỏ ngoài tai lời nói của cô. Môi mỏng mút mát cần cổ đến xương quai xanh, bàn tay xé bỏ chiếc váy vướng víu ném sang một bên, thân hình kiều mị thơm mát nhanh chóng lõa lồ trước mắt anh. Cự vật đã sớm thức tỉnh, cách một lớp vải mạnh mẽ ngẩng cao đầu, ma sát với nơi tư mật của cô. Ngón tay thon dài đang ra vào bên trong nhụy hoa bỗng rút ra mang theo ái dịch trong suốt, Hạo Minh Kì đưa tay vào miệng liếm hết, “Ưm.. thật ngọt! Của em luôn ngon như vậy.”
Cảnh tượng dâm mĩ đó đập vào mắt Lãnh Như Tuyết. Cô mơ màng mông lung nhìn đến, sau đó bừng tỉnh dùng sức đẩy Hạo Minh Kì ra, cố khắc chế ham muốn trong cơ thể lại. Đây là công ty, cô không thể tùy tiện vậy được. Mặc dù cô phóng túng, nhưng cũng biết khi nào nên, khi nào không nên. Chỉ là Lãnh Như Tuyết vừa mới định nhặt chiếc váy đã rách lên thì Hạo Minh Kì liền ép cô vào vách kim loại một lần nữa, ngay sau đó hạ thể cũng được lấp đầy bởi dị vật thô to.
“A..”
“A..”
Hai người cùng lúc phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
“Tiểu yêu tinh, em khiến anh phát điên!” Hạo Minh Kì hô hấp dồn dập cực nóng phả lên mặt cô, cảm giác sung sướng tột đỉnh khi cự long được hai vách thịt bên trong âm huyệt mút chặt cắn nuốt. Khít khao ấm áp mà ướt át như muốn bức anh lập tức bắn ra. Đã lâu anh không được ở bên cạnh cô, lúc nào cũng nhớ tới hương vị khi rong ruổi bên trong cô. Càng nghĩ côn thịt đang cắm sâu trong hoa huyệt càng thêm phồng lớn hơn, điên cuồng đâm vào rút ra trong dũng đạo ẩm ướt đầy ái dịch.