Thương Tiêu thở dài, nhìn mặt trời phía xa xa một lượt, hoàng hôn hôm nay có vẻ đẹp nhưng hắn không có tâm trạng mà ngắm nhìn. Bởi phía sau hắn, có một cái tiểu cô nương được gọi là đồ đệ nhưng chẳng khác cục nợ từ kiếp trước và quả tạ của hiện tại, hắn kéo thì nàng đi, hắn buông tay thì nàng đứng lại, đây rõ ràng là trêu tức hắn, nhưng chẳng lẽ hắn lại ngay trên phố mà đánh mông nàng. Chưa kể, A Mộng vừa đi vừa chăm chăm nhìn lưng hắn, tự nhiên hắn cứ thấy nhột nhột trong lòng, chẳng hiểu vì cớ sự gì, đến cuối cùng chỉ có thể nắm tay nàng, kéo về nhà, cũng không dám quay ra sau, đối diện với ánh mắt của nàng nữa.
Trên phố, lưa thưa vài chiếc xe ngựa, hàng quán hai bên đường cũng dọn dẹp gần hết, hai sư đồ đi một mạch suôn sẻ về đến Lý phủ.
Tiện thể nói luôn, phụ thân A Mộng tên Lý Vân Nam, nay vừa tròn năm mươi tuổi, là một chuyên gia đồ cổ nổi tiếng, tính tình cương trực, luôn xem tín nghĩa là lẽ sống. Nhiều năm trước, Lý Vân Nam từng cứu Thương Tùng đạo nhân một mạng, mà Thương Tiêu lại là đại đệ tử của Thương Tùng đạo nhân, nên hắn nhận lệnh của sư phụ đến Lý gia, một mặt nhận Lý Nguyệt Mộng làm nữ đệ tử, truyền thụ cho nàng võ kỹ, một mặt xem như hộ vệ riêng cho Lý gia.
Nói đoạn, khi hai sư đồ Thương Tiêu, A Mộng vừa bước vào cổng lớn, đúng lúc Lý Vân Nam đi ra.
Nhìn thấy phụ thân, A Mộng tức thì chạy đến, nàng nũng nịu nói:”Cha, trời cũng sắp tối rồi, cha còn đi đâu?”.
“Ta ra ngoài có chút việc, mà này, con lại làm phiền Thương Tiêu sư phụ đấy à?”.
Lý Vân Nam hỏi.
Thương Tiêu vừa chào Lý Vân Nam, đang định nói chuyện A Mộng bị ám sát, nhưng hắn chưa kịp nói thì nàng chuyển ngay chủ đề.
“Cha này, là sư phụ muốn đưa nữ nhi đi dạo phố, cớ sao lại bảo con làm phiền”.
A Mộng phồng má.
“Trời tin con, đất tin con, riêng cha không tin con”.
Lý Vân Nam cười nói, ông thừa biết tính nết A Mông hiếu động, ham vui, nếu không phải nàng lôi kéo, chẳng thể nào có chuyện Thương Tiêu lại dẫn nàng đi dạo phố.
“A, dù gì nữ nhi cũng là ruột thịt của cha, cha không tin cũng phải tin”.
A Mộng đắc ý ôm cánh tay phụ thân.
“Hả, trên đời còn lý lẽ như vậy sao?”.
Lý Vân Nam nhìn con gái, cũng bất lực ứng đối với nàng.
“Đương nhiên rồi”.
A Mộng càng thêm đắc ý, đồng thời liếc qua sư phụ, ý tứ rõ ràng không muốn hắn nói ra chuyện kia.
Thấy hai cha con cao hứng, Thương Tiêu không muốn làm họ mất vui, nhưng lòng hắn như lửa đốt, chuyện này liên quan đến tính mạng A Mộng, hắn quyết định phải nói rõ ràng với phụ thân nàng.
Thương Tiêu đành bước lên hai bước, nét mặt có chút nghiêm trọng nói: “Lý lão gia, ta có chuyện này muốn nói với ngài”.
“Thương Tiêu, ngươi là sư phụ A Mộng, ta với sư phụ ngươi lại có giao tình lâu năm, nói đi nói lại cũng xem như người một nhà, có chuyện gì cứ nói, không cần phải nghiêm nghị như vậy”.
Lý Vân Nam vui vẻ nói, ông không hề biết chuyện A Mộng bị ám sát, chỉ đoán chừng nàng lại nghịch ngợm chuyện gì đó khiến cho Thương Tiêu khó sử.
“Chuyện này….”.
Thương Tiêu muốn kể lại đầu đuôi, nhưng cùng lúc đó A Mộng bỗng cảm động òa lên.
“Sư phụ, đồ nhi biết sư phụ đối tốt với đồ nhi mà”.
A Mộng trước mắt phụ thân, gương mặt xinh đẹp như hoa liền biến đổi, tựa hồ như muốn khóc.
“Ta, cái này…”.
Thương Tiêu biết nàng sẽ bày ra thủ đoạn nhưng tại thời điểm này hắn không cách ngăn cản.
“Chuyện này là sao?”.
Lý Vân Nam hướng A Mộng hỏi.
“Cha, sư phụ là sợ nữ nhi ba ngày sau, một mình đến Chu gia sẽ bị người ta ức hiếp, nên sư muốn đi cùng nữ nhi”.
A Mộng cảm động nhìn qua Thương Tiêu.
“Lý lão gia, chuyện ta muốn nói..”.
Thương Tiêu cố giải thích nhưng bị Lý Vân Nam ngăn lại.
“Thương Tiêu, ta hiểu rồi”.
Lý Vân Nam nói một câu, lại quay sang con gái của mình, nhăn mặt nói tiếp:”Sư phụ của ngươi không phải sợ ngươi bị người ta ức hiếp, mà sợ ngươi đi ức hiếp người khác thì có, hừ”.
“Cha, con làm gì có”.
A Mộng cười tươi.
« Được rồi, ta thấy ý của Thương Tiêu rất hay, có người quản thúc ngươi, ta cũng thấy yên ổn mấy phần ».
Lý Vân Nam thở dài.
“Lý lão gia”.
Thương Tiêu thật khó nói, bên kia A Mộng đang hết mực chuyển đi sự chú ý của cha nàng.
“Thương Tiêu, chuyện này ngươi suy nghĩ thật chu đáo, vậy phải phiền ngươi rồi”.
Lý Vân Nam cảm kích nhìn qua Thương Tiêu.
“Lý lão gia, nàng là đồ đệ của ta”.
Thương Tiêu cuối cùng cũng không nói ra chuyện kia được, ngược lại còn bị A Mộng kéo đến Chu gia. Trong lòng hắn càng thêm lo lắng, muôn ngàn lần hy vọng nàng không thiến tên kia như lời đã nói.
“Quyết định như vậy đi, bây giờ ta phải đến nhà lão bằng hữu có chút chuyện, hai người các ngươi về nghỉ ngơi đi“.
Lý Vân Nam cảm thấy yên tâm, nói đoạn, ông vẫy tay với hai người rồi vui vẻ lên xe ngựa.
Khi thấy phụ thân đã đi xa, A Mộng mới bắt đầu thu lại náo nhiệt, chầm chậm bước đến trước mặt Thương Tiêu, bộ dáng như thiếu nữ ngây thơ vừa nhận ra việc làm sai trái của mình.
“Sư phụ...“.
Nàng nhỏ giọng gọi.
Thương Tiêu nhìn nàng, nhìn bộ dáng rụt rè của nàng, một chữ “ngươi” ngậm trong miệng không tài thốt ra được. Đồng thời, trên gương mặt hắn, mấy sợ cơ giật giật, tay phải hơi động, dường như muốn chỉ thẳng mặt nàng mà mắng cho một trận, nhưng cuối cùng lại không nói nên lời, chỉ đành hừ lạnh một tiếng rồi quay người đi về phòng, xem chừng rất giận.
Nguyên đêm hôm đó và cả ngày hôm sau, Thương Tiêu không ra khỏi phòng. A Mộng biết hắn giận, nàng cũng biết chuyện mình kéo hắn đến Chu gia một cách tùy hứng mà không bàn trước là sai, là thiếu tôn trọng hắn, nhưng nàng không ngờ hắn lại giận lâu như vậy.
Sau một ngày lấp ló, đi qua đi lại trước cửa phòng Thương Tiêu, A Mộng vẫn không dám gõ cửa để vào xin lỗi, nàng cũng thấy, nếu chỉ nói xin lỗi cho có, thật không có thành ý. Đến ngày hôm sau, A Mộng chợt nghĩ ra một cách để làm hòa với sư phụ, nàng quyết định sẽ nấu vài món ngon, mời hắn ăn rồi tiện đó sẽ nói lời xin lỗi.
Cảm thấy cách này thật hay, A Mộng chạy ngay vào bếp, nhưng ngay khi nàng bước vào bếp, nhìn quanh một lượt, ý nghĩ sẽ nấu gì đó thật ngon cho sư phụ ăn, bỗng nhiên trở nên xa xỉ vô cùng.
Từ trước đến nay, ngoài món rau muống xào truyền thuyết và trứng luộc thì nàng có biết nấu gì nữa đâu?
Trong bếp, lúc này vẫn như thường lệ, một mình Từ Thúc đang nấu ăn. Từ Thúc là đầu bếp chính cũng như duy nhất của nhà nàng. Người này tầm năm mươi tuổi, thân hình cao gầy, nước da ngâm đen, đôi mắt rất sáng, bình thường hay cười, là người thân thiện, nhưng một khi lên bếp liền trở nên nghiêm túc vô cùng.
A Mộng nhìn thấy Từ Thúc liền rón rén bước đến, chăm chút nhìn món ăn mà Từ Thúc đang đảo trên bếp.
“Đại tiểu thư, sao cô lại xuống đây vào giờ này?“.
Từ Thúc nhìn qua A Mộng, nở một nụ cười thân thiết nói.
“Từ Thúc, ta muốn học nấu ăn?“.
A Mộng nghiêm nghị nói.
“Đại tiểu thư, nếu cô muốn lấy lòng ai thì nên tìm cách khác, đây chẳng phải lần đầu cô muốn học nấu ăn, mà mấy lần trước...“.
Từ Thúc nhớ lại dạo trước, nét mặt liền tái đi.
“Từ Thúc, lần này ta chỉ cần học món nào đơn giản thôi, thúc chỉ ta đi“.
A Mộng nài nỉ, tỏ ra rất quyết tâm.
“Chẳng phải lão đã chỉ đại tiểu thư hai món rồi sao, một món chay, một món mặn, cứ làm y như vậy là được rồi, không cần học thêm đâu“.
Từ Thúc đương nhiên trốn được liền trốn, đối với đại tiểu thư không phải lão ghét bỏ mà ngược lại còn quý mến do tính tình nàng không phân thị chủ tớ, luôn thân thiện với mọi người, song họa mà nàng gây ra cũng không ít.
“Nhưng rau muống xào và trứng luộc có hơi sơ xài quá không?“.
A Mộng hỏi.
“Đại tiểu thư à, chỉ cần người mà cô nấu cho ăn không ghét bỏ cô, thì đương nhiên dù là món đơn giản, ăn cũng sẽ thấy rất ngon, miễn là không quá khó ăn là được. Nấu cho người khác, chủ yếu vẫn là tâm lòng mà. Giống như kế mấu của đại tiểu thư vẫn thường hay nấu cho lão gia các món tẩm bổ đơn giản đó“.
Từ Thúc vừa đảo thức ăn trên bếp vừa chỉ điểm cho A Mộng.
“Ta hiểu rồi, đa tạ Từ Thúc“.
A Mộng gật gật đầu, tỏ ra đã hiểu, nàng liền bắt tay vào việc xào rau, tinh thần xem bộ rất vui vẻ.
Sẵn nói về kế mẫu của A Mộng, trong lúc A Mộng đang nhặt rau, chọn trứng để luộc thì bà cũng nhờ con gái Thản Chi ra chợ mua một ít bột gia vị.
Bất quá, tính tình Thản Chi vốn kiêu căng, lại thêm mấy hôm nay đang khó chịu trong người, cáu gắt vì chuyện bị người ta cắm cà rốt vào mông nên sẵn gặp tên bán hàng nhìn không vừa mắt, liền cùng gã cãi vả mấy câu, nói mấy câu khinh miệt gã.
“Nhị tiểu thư, tiểu nhân biết mình hèn mọn thấp kém, xin tiểu thư dơ cao đánh khẽ, đây đây, bột gia vị này, tiểu nhân không lấy tiền, xin tiểu thư nhận cho“.
Gã bán bột gia vị cười cười, dù bị mắng một lượt nhưng không tỏ ra khó chịu chút nào.
“Bổn tiểu thư mà cần ngươi bố thí sao, trả tiền“.
Thản Chi hừ một tiếng, sau đó hướng thị nữ nói. Thị nữ hiểu ý liền trả đầy đủ tiền cho gã bán bột gia vị.
Sau khi hai chủ tớ Thản Chi vừa đi khuất, gã bán bột gia vị liền nói:“Tưởng có tiền là ngon lắm sao, thích làm ông nội người ta lắm sao, ta xem, nha đầu nhà ngươi mang đống xuân dược đó về ăn, liệu mà khoái hoạt, ha ha“.