Hắc mã phi với tốc độ nhanh nhất, vuốt sắt nện xuống nền đất nghe cộp cộp, hai người mỗi lúc một rời xa bãi chiến trường. Ngồi phía trước Thương Tiêu, A Mộng im lặng không nói, đến khi Thương Tiêu níu cương ngựa, cho ngựa rảo bước trên sơn đạo, nàng mới ngẩn đầu nhìn mặt hắn.
“Sư phụ, nắng quá làm mặt sư phụ nhăn hết rồi kìa“.
Vừa nói nàng vừa đưa tay lên, muốn véo má hắn.
“Mi còn dám nói“.
Thương Tiêu nghiêm mặt, trong lòng hắn đang tính toán bước tiếp theo nên làm gì, nên đưa nàng trở về Lý gia hay đưa nàng đến Chu gia theo như lời kẻ ban nãy nói. Nhân lúc này nhận thấy A Mộng vô tư trước nguy hiểm, mặt hắn càng thêm nhăn nhó.
“Sư phụ, sao lại mắng người ta?”
A Mộng ủy khuất quay mặt đi, hừ một tiếng đầy giận dỗi.
“Nếu hôm đó, mi nói cho phụ thân mi biết chuyện, đâu đến nỗi như hôm nay bị người ta truy sát“.
Thương Tiêu đối với an nguy bản thân không hề lo lắng, đối với hắn, một vài tên sát thủ, hoặc vài chục tên cùng đến cũng không thể lấy mạng hắn được. Bất quá, hắn thật sự lo lắng sẽ không bảo vệ được nàng, nếu lỡ như để nàng xẩy ra cớ sự gì, hắn sẽ ân hận đến cuối đời.
“Hóa ra là sư phụ đang lo lắng cho ta sao?“.
A Mộng ngẩn đầu, nàng dùng đôi mắt vô cùng long lanh, vô cùng ngây thơ nhìn Thương Tiếu, nhìn đến lúc mặt hắn nóng cả lên.
“Mi nhìn cái gì? “
Thương Tiêu cũng đến bó tay với cái chiêu giả ngây thơ vô số này của nàng.
“Sư phụ, người sẽ luôn bảo vệ ta chứ? “
A Mộng dịu dàng hỏi nhỏ Thương Tiêu, thân thể quyến rũ, mềm mại dựa vào ngực hắn.
“Bảo vệ mi? Tất nhiên được, khi nào không được thì ta vứt mi rồi chạy một mình “.
Thương Tiêu bàng quan như đây là chuyện rất bình thường và dễ giải quyết.
“Sư thật sự nỡ lòng sao? “
“Cùng lắm sau này ta nhận thêm vài nữ đồ đệ khác, chọn loại biết nghe lời một chút cho dễ dạy bảo “.
“Sư phụ, người dám? “
A Mộng cắn môi dưới nhìn Thương Tiêu đầy uất hận.
“Ta có gì mà không dám? “
Thương Tiêu cảm thấy thật là hả hê trong lòng, ai bảo nàng làm hắn bực mình.
“A... “
Thương Tiêu hốt hoảng kêu lên một tiếng, A Mộng lúc này xoay người lại, vươn mình lên cắn một cái lên môi hắn.
Bị bất ngờ, Thương Tiêu nới lỏng cương ngựa, cả hai người rơi xuống ven đường. A Mộng nằm trên ngực Thương Tiêu, mắt chăm chăm nhìn hắn.
“Sư phụ, cũng có lúc người phải nằm dưới ta“.
A Mộng hất cằm nằm trên ngực Thương Tiêu, tựa hồ như đây là giường của nàng.
“Còn không mau xuống“.
Thương Tiếu chẳng hiểu ý nàng, hắn quát lên.
“Hử, tại làm sao ta phải xuống, mà như này chẳng phải sư phụ đang được chiếm rất nhiều tiện nghi của người ta sao?”
A Mộng mắt chớp chớp nhìn Thương Tiêu, cái miệng nhỏ chu chu ra vạn phần đáng yêu.
“Tiện nghi gì, sao ta chẳng thấy, nếu mà tiện nghi thì mi nằm dưới ta nằm trên mới..“.
Thương Tiêu buột miệng nói một câu, nói hơn một nữa liền thấy có cái gì đó sai sai, đầu lưỡi liền cứng đơ.
“Sư phụ, người thực muốn nằm trên người ta sao?“.
A Mộng cười khúc khích, đoạn lại nhìn hắn với đôi mắt long lanh đầy mong chờ.
“Đúng, đúng vậy, cùng lắm xem mi như tấm nệm“.
Thương Tiêu bí bách, quơ quơ tay, không dám tưởng tượng đến chuyện sau đó, bâng quơ nói liều một phen, nơi tim hắn cũng đập loạn vài nhịp.
“Làm nệm? Người mới làm nệm ấy“.
A Mộng chụp lấy cánh tay đang quơ quơ của hắn, cắn một phát rồi giận dữ đứng dậy, sẵn chân đá hắn thêm phát nữa vào đùi mới quay người bỏ đi.
Đường núi khá là dốc, nhưng được cái rộng rãi, hai bên đường hoa cỏ xanh um, dưới hoàng hôn càng đẹp đẽ, mấy nhành hoa tím ven đường không ngừng lay động.
Thương Tiêu đứng dạy, nhìn tay mình, lại sờ môi mình, mất thêm chút thời gian dũ quần áo khỏi bụi đất mới dẫn ngựa đi theo nàng.
“Này, giờ là lúc nào mà mi còn nhảy nhót trêu hoa ghẹo bướm“.
Thương Tiêu không hiểu nỗi nàng, hiện tại hoàn cảnh hai người còn chưa hết nguy hiểm, nàng còn tâm trạng vọc hoa bên đường.
“Sư phụ, người nói xem, có ai trên đời này khiến người vừa yêu vừa giận như ta không? “
A Mộng xoay người, dưới hoàng hôn, nàng nở một nụ cười ngọt ngào, bàn tay trắng như ngọc ve vẩy mấy cành hoa dại.
“Yêu? Không có, bất quá giận thì ngày nào cũng có? “
Thương Tiêu nhếch môi đầy khinh bỉ nhìn nàng.
“Sư phụ, người..”
A Mộng tức mình, liền tay đem ném mấy nhanh hoa lên người Thương Tiêu, hậm hực nhìn hắn.
Thương Tiêu nhếch mép cười, đoạn dẫn ngựa đi qua trước mặt nàng, đi thật xa mới ngoái đầu nói lớn:“Trong rừng đêm tối có ma.. “
“A, sư phụ đợi ta“.
A Mộng đang giận, nghe nói có ma liền giật bắn, ba chân bốn cẳng chạy theo hắn.
Đi thêm một đoạn đường kha khá thì trời cũng nhá nhem tối.
“A Mộng, mi đói không? “
Thương Tiêu thấy nàng mặt mày ủ rũ đi bên cạnh mới quay qua hỏi.
“Có một chút“.
A Mông cả ngày nay chưa có ăn gì, đúng thật là đói rã rời rồi.
“A Mộng, cái này ngon nè “.
Thương Tiêu dừng lại bên một cây đại thụ khô héo, dụng chưởng đánh vào, sau đó kéo ra một con sâu vàng mập mạp, có thể nói là béo núc.
“A... “
A Mộng thét lên kinh hoàng.
“Mộng nhi, mau há miệng, vi sư mớn cho mi“.
Thương Tiêu đắc ý cầm con sâu đang ngoe nguẩy bước đến.
“A, sư phụ, ta không đùa nha”
A Mộng hốt hoảng chạy xa, Thương Tiêu cười đầy sung sướng.
“Sư Phụ, đồ nhỏ mọn, người cứ đợi đó“.
A Mộng tức giận có thừa mà nhìn con sâu kia, nàng chẳng dám đến gần hắn.
Cười một lúc Thương Tiêu há miệng, định nuốt con sâu béo núc kia, A Mộng ở đằng xa hằm hằm nói.
“Sư phụ, người dám ăn nó, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ hôn người nữa “
“Ta cần mi hôn bao giờ? “
Thương Tiêu nói thì nói, bất quá vẫn vứt con sâu đi.
Không còn ánh sánh mặt trời nữa, hai người vẫn tiếp tục đi trong đêm.Rất lâu sau, khi vầng trăng mềm đã treo giữa thiên không, ánh sáng nhu hòa như nước rải xuống con đường tối, A Mộng nhìn mặt đất lúc này tựa hồ như loang lỗ từng vũng nước sau cơn mưa, nàng đưa tay hứng những ánh trăng xuyên qua kẻ lá, ban đầu có chút thích thú nhưng sau đó bụng nàng kêu lên, nàng mới tạm gác qua cảnh đẹp bên đường.
“Sư phụ..”
A Mộng khẽ kêu.
“Làm sao?”
Thương Tiêu ngoái đầu, xem nàng ngồi chòm hỏm dưới đất thế kia, chắc chắn đã mệt rã rời rồi, hắn bất đắc dĩ bước đến bên cạnh nàng.
“Đói, người ta đói, người ta mệt..“.
A Mộng nũng nịu.
“Ai bảo ban nãy có con sâu ngon thế kia mà..“.
Thương Tiêu nghĩ đến con sâu mập mạp kia lại bật cười, tuy trong lòng hắn cũng đang suy nghĩ nên tìm kiếm chỗ nào an toàn một chút rồi nghỉ chân, tìm cho nàng ít thức ăn, chứ cứ đi mãi như thế này cũng không phải là cách, hơn thế nữa, hắn thiết nghĩ bọn sát thủ cũng không thể đuổi đến đây ngay được, tạm thời cả hai xem như đã an toàn.
“Sư phụ“.
A Mộng cắn môi dưới, hai trợn ra, nghĩ đến con sâu lửa giận trong mắt càng thêm nồng.
“Được rồi, được rồi, tới đằng kia cho mi ăn gà nướng“.
Thương Tiêu thở ra một hơi, hắn không thèm chọn lựa nơi nghỉ chân nữa, trực tiếp chỉ tay đến một gốc đại thụ lớn ở bên đường.
“Sư phụ, người lại lừa ta“.
A Mộng nhìn quanh, bên kia đen như mực, không nhà cửa hàng quán, đến lông gà còn chẳng có nữa là gà nướng.
“Ta thèm vào lừa đứa ngốc như mi“.
Thương Tiêu cốc đầu nàng một cái rồi đi về phía gốc đại thụ, cột xong ngựa thì quay sang nhìn nàng, thấy nàng vẫn đứng đó, đang bĩu môi khinh thường hắn.
“Lại đây giúp ta“.
Thương Tiêu vẫy tay, đồng thời dồn lá khô, nhặt luôn mấy nhàn cây khô quanh đó gom lại, trường kiếm tuốt ra, chém vào đá mấy nhát, đầu tiên là khói, sau đó có ngọn lửa ấm áp bốc lên.
Gió đêm ở đây thực là lạnh, nhìn thấy ngọn lửa ấm áp, A Mộng không kiềm chân được, nàng vội bước đến rồi hơ hơ tay áp lên má mình, cảm giác nong nóng khiến cơ thể tột cũng dễ chịu.
“Ở yên đó, ta đi một lúc sẽ quay lại, nhớ là không được đi lung tung“.
Thương Tiêu căn dặn mấy lần mới yên tâm lẫn vào trong rừng.
“Sư phụ, nhưng mà...“.
A Mộng còn chưa kịp nói xong, Thương Tiêu đã đi mất, nếu như không có ngọn lửa bên cạnh, nàng tất đã chạy theo hắn rồi.
“Cứ làm như người ta là trẻ con lên ba ấy”
A Mộng bĩu môi, tự an ủi chính mình, tay thì không ngừng chọc chọc que củi vào trong bếp lửa.
Đợi một khoảng thời gian vẫn chưa thấy Thương Tiêu quay lại, trong lòng nàng bắt đầu nơm nớp lo sợ, đứng ngồi không yên.
“A..”
Nhân lúc A Mộng định cất tiếng gọi thì Thương Tiêu nhảy từ một cành cây xuống khiến nàng giật mình kêu lên một tiếng,
“Sợ chết ngươi rồi chứ gì?”
Thương Tiêu bật cười, bất quá hắn không ngờ, ngay lúc này A Mộng lại lao đến, ôm chầm lấy hắn.
“Ngươi làm sao vậy?“.
Thấy A Mộng không nói mà chỉ ôm chặt lấy mình, Thương Tiêu cũng yên lặng, đoạn hắn thả con gà trong tay ra, đưa tay lên vuốt tóc nàng.
“Được rồi, được rồi, để ta nướng gà nào“.
Một lúc lâu sau Thương Tiêu mới đẩy nàng ra, nói giọng ân cần.
“Uhm“.
A Mộng dịu dàng ngồi xuống nhìn Thương Tiêu, chưa được ba giây thì nghe hắn thét lên.
“Thôi chết, nãy tay ta dính phân gà, còn chưa gột rửa lại bôi cả lên tóc mi rồi“.
“Phân gà? a, sư phụ, ta phải giết người“.