Phòng thư kí to như vậy không có một bóng người.
Nối tiếp với phòng thư kí là phòng làm việc của Tổng giám đốc cửa hoàn toàn rộng mở, hiện ra không gian to gấp mấy lần phòng thư kí, trên thực tế, bên trong có chừng 30 bình (*).
(*): 坪=3.3058 m² dùng trong xây dựng
Chỉ là phòng làm việc của một người chiếm nửa lầu, nói ra có chút xa xỉ, nhưng xa xỉ này cũng phải trả giá rất lớn, đây tức là hao phí vô số phí bảo quản và phí vệ sinh, những thứ này đều là thứ Hạ Quang Hi gánh được, nhưng anh không gánh được chính là cả phòng yên tĩnh.
Không có một chút âm thanh.
Anh ngơ ngác nhìn vách tường.
Không có cà phê, cũng không có trà, chỉ có đồng hồ để bàn trong góc không ngừng đung đưa, tích tắc nhắc nhở anh thời gian trôi qua.
“Reng ~~ reng ~~”
Ách, cũng không đúng.
Điện thoại trên bàn vang lên không ngừng, nhưng anh vẫn giơ chân cao cao, không muốn phản ứng chút nào. Trước kia mỗi khi điện thoại vang lên, nhất định đều có người nhận, dùng âm thanh ngọt ngào lễ phép thăm hỏi đối phương là ai, sau khi lọc qua lại chuyển cho anh, nhưng hôm nay --
Anh nhìn phòng thư kí dọn dẹp chỉnh tề ngoài cửa.
Không có gì cả! Không có ai pha cà phê cho anh, cũng không còn người dọn dẹp bàn cho anh, phòng làm việc của anh quả thật lộn xộn như chuồng heo.
Rất yên tĩnh. . . . . .
Hạ Quang Hi ỉu xìu nằm ngửa trên ghế da, hai chân để lên bàn, đung đưa thành ghế qua qua lại lại, thế nào cũng dao động không thể rũ bỏ tâm trạng.
Điện thoại trên bàn liều mạng vang lên, thế nhưng anh vẫn không cảm thấy hứng thú nghe điện thoại. Kể từ sau khi Hàn Dĩ Chân nghỉ việc, hắn chính là dáng vẻ đạo đức như thế, đối với chuyện gì cũng không hăng hái.
Có thể như đại ca anh thường nói không; già rồi, cũng không chơi được nữa rồi. . . . . .
Hạ Quang Hi đứng lên than thở, lúc này nơi xa truyền đến một hồi âm thanh đóng mở cửa, anh thậm chí đã lười đến không muốn đoán người tới là người nào, dù sao chỉ cần không phải âm hồn, anh đều không sao cả.
Kết quả người tới không phải âm hồn, nhưng bước chân lại nhẹ như âm hồn, chỉ thấy sau khi anh ta lặng lẽ dừng lại một lát trước phòng thư kí, chuyển sang bước tới phòng làm việc của Hạ Quang Hi, đi vào đã nhìn thấy Hạ Quang Hi ỉu xìu nhìn chằm chằm trần nhà, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.
“Hàn tiểu thư lại nghỉ việc rồi hả ?” Tay Hạ Vũ Hi cầm văn kiện rất dày, nhìn một cái cũng biết là muốn đặt lên bàn Hạ Quang Hi, nhưng lại không tìm được chỗ có thể để, trên bàn chất đầy đồ.
“Đúng!” Hạ Quang Hi uể oải trả lời em họ của anh, Hạ Vũ Hi không thể làm gì khác hơn là đặt tài liệu ở ghế sa lon cách đó không xa, tránh khỏi làm dơ.
“Lại là anh sa thải cô ấy?” Hạ Vũ Hi nhìn quanh phòng làm việc một vòng, không phải sòn sót lại lon bia rỗng thì là bát đĩa đợi rửa sạch, tình hình vô cùng thê thảm.
Hạ Quang Hi gật đầu một cái, dù sao chuyện này đã sớm không phải chuyện mới. Anh suốt ngày sa thải cô, lại suốt ngày đến tìm cô trở lại, cũng mau thành chuyện cười quốc tế rồi.
“Anh cũng không tìm người đến quét dọn ư, nhất định phải làm cho bẩn thế này?” Giống như một bãi rác khổng lồ, Hạ Vũ Hi cũng đã lấy khăn tay ra bịt mũi rồi.
“Không có.” Anh lười. “Dù sao cũng không có ai sẽ ở bên tai anh niệm kinh, anh rảnh rỗi tìm việc làm gì, tự tìm phiền toái sao?”
“Anh thật đúng là kỳ quái.” Hạ Vũ Hi liếc anh một cái, đi tới bàn trà bên sofa, sau khi khom lưng đưa tay sờ mặt bàn một cái thì cau mày.
“Hàn tiểu thư rời khỏi ít nhất một tuần lễ đi?” Anh phủi bụi trên ngón tay, bọn nó còn có thể bay, thật khoa trương.
“Vừa vặn tốt -- làm sao em biết?” Đối với Hạ Vũ Hi tiên tri bất ngờ, Hạ Quang Hi chỉ có thể nói bội phục bội mắt, quả thật chính là máy đo.
“Từ độ dày bụi bám phán đoán.” Hạ Vũ Hi trả lời.”Chỉ có một tuần lễ chưa lau bàn, mới có thể tích lũy bụi dày như vậy, phòng làm việc của anh lộn xộn như chuồng heo.”
Lời bình này thật đúng trọng tâm, Hạ Quang Hi cũng không có ý phản bác. Anh kinh ngạc chính là Hạ Vũ Hi lại có thể phán đoán chuẩn xác không sai lầm thời gian thư ký rời khỏi, không hổ là quái thai.
“Anh sẽ tìm người quét dọn.” Hạ Quang Hi trả lời qua loa với Hạ Vũ Hi.
“Vậy tốt nhất.” Hạ Vũ Hi gật đầu, anh ghét nhất dơ dáy môi trường dơ bẩn.
“Vốn là em là muốn sau khi giao tài liệu chi anh, sẽ cùng Hàn tiểu thư lấy tài liệu lần tổ chức hội nghị cần dùng đến. Cô ấy đã chuẩn bị trước đó.” Chỉ là xem ra không cần nữa, thư kí Hàn không có ở đây, anh thì chẳng khác nào phế nhân, hỏi anh cũng như không.”
Chỉ cần là người làm việc ở tập đoàn Hạ thị đều biết, Hạ Quang Hi căn bản là sống ngu ngốc. Cũng không phải anh sẽ không chăm sóc cuộc sống của mình, chỉ là về mặt làm việc, cần thiết anh đều giao cho Hàn Dĩ Chân xử lý, mình chuyện gì cũng không quan tâm. Cũng vì vậy chỉ cần cô không ở đây, anh liền thảm, hoàn toàn rơi vào trạng thái người hoang dã, giống như râu hôm nay của anh, cũng chưa có cạo sạch.
Hạ Quang Hi nhún nhún vai, bộ dạng xấu bi thương đến chết tâm, thấy chân mày Hạ Vũ Hi cũng đã nhíu lại.
“Như vậy em đi đây.” Thư kí Hàn không có ở đây, tài liệu cũng sẽ không tự mọc ra, chờ lâu vô ích, dứt khoát đi.
“Đi thong thả.” Hạ Quang Hi vẫn là bộ dạng không có đức hạnh kia, hoàn toàn mất hết hứng, người không biết còn tưởng rằng anh bị bạn gái đá, mà không phải là sa thải thư ký.
Hạ Vũ Hi rút ra tờ giấy lau bụi trên ngón tay, nhìn anh họ anh ngẩn người thầm nghĩ: thật ra thì quan hệ của bọn họ sao với người yêu không sai biệt lắm, chỉ là vi diệu hơn.
Anh lau ngón tay xong, khi ném giấy lau vào thùng rác lại nghĩ: Người ngoài thấy rất rõ, người có liên quan thì không thấy rõ, đây chẳng phải đây chính là điểm mù của tất cả người rơi vào yêu đương trên đời sao?
“Chừng nào thì anh tìm cô ấy trở về?” Chỉ là chuyện tình cảm của người khác anh không xen vào, anh chỉ quan tâm lúc nào thì có thể lấy được phần tài liệu tổ chức hội nghị kia.
“Càng sớm càng tốt.” Nói thì nói như vậy, nhưng Hạ Quang Hi hoài nghi mình có thể hạ mình đi tìm cô trở lại không, nhất định sẽ bị cô giáp mặt liền cười nhạo.
“Vậy thì tốt.” Nghe anh nói như vậy, Hạ Vũ Hi yên tâm hơn nhiều. Không có thư kíHàn thật rất bất tiện, cô là một phần tử không thể thiếu của tập đoàn Hạ thị, anh họ anh có thể tỉnh lại không liền trông chờ vào cô rồi.
Sau khi nhắn nhủ xong, Hạ Vũ hi xoay người muốn đi --
“Đúng rồi.” Anh đột nhiên nhớ tới một chuyện, lại quay đầu.
“Hả?” Hạ Quang Hi theo ánh mắt của em họ nhìn mình, không biết mình không đúng chỗ nào, em họ của anh tại sao nhìn anh giống người ngoại tình?
“Anh hôm nay thắt cà vạt, thật xấu xí, hoàn toàn không hợp với áo sơ mi của anh.” Anh họ mặc dù không ngoại tình, nhưng không khác biệt gì với người ngoại tình, màu xanh lá cây đậm phối với màu xanh dương đậm, đây là triết học phối quần áo gì vậy?
“Hả?” Hạ Quang Hi cúi đầu nhìn bản thân.”Anh biết rồi, anh sẽ cải thiện.” Anh thật chịu đủ em họ của anh.
“Em họ, mọi việc coi trọng hoàn mỹ, một chút tỳ vết nào cũng không cho phép có, cuộc sống còn có gì thú vị?”
Hạ Vũ Hi giương cao lông mày, cái này với niềm vui thú không liên quan, mà là vấn đề nguyên tắc. Trùng hợp anh coi trọng nguyên tắc nhất, phải biết trên cái thế giới này có rất nhiều chuyện không thể thỏa hiệp, không thể tùy tiện cho qua.