Quyến Rũ Thần Tình Yêu

Chương 9: Chương 9: Chương 3.2:




“Tôi hẹn với người ta bảy giờ.” Cô lách từ bên cạnh anh ra, lại bị anh cản lại.

“So what?” Anh hỏi ngược lại cô. “Tôi một chút cũng không để ý.”

Đây chính là tác phong điển hình của ba anh em Hạ thị: tự cho là đúng, luôn cho là phụ nữ trên toàn thế giới đều bị bọn họ định đoạt.

“Anh không để ý, tôi để ý.” Cô tức giận trả lời. “Tôi hẹn với tổng giám đốc Hạ Vũ Hi bảy giờ gặp tại phòng làm việc của anh ấy, bây giờ bị cái người này quậy một phát, tôi có thể sẽ bị muộn.”

“Vũ Hi?” Hạ Quang Hi hầu như không có phản ứng. “Cô hẹn gặp mặt với em ấy?”

“Đúng.” Hàn Dĩ Chân thất vọng gật đầu. “Tôi hẹn Hạ Vũ Hi tổng giám đốc thảo luận chi tiết có liên quan, như vậy anh có thể để tôi đi chứ?”

Thì ra là vậy, đối tượng cô hẹn là Vũ Hi, cái này quả thự khiến anh yên tâm không ít. Dù sao cũng chuyện công thôi! Nếu là người p[hát ngôn nên – từ từ!

Hạ Quang Hi đột nhiên giống như phát hiện vùng đất mới nhìn chằm chằm cô, nhìn chằm chằm cô không giải thích được.

Vũ Hi sẽ không phải là thích cô chứ?

Càng phân tích sâu vào, Hạ Quang Hi càng thấy được đáng nghi, càng thấy có lý.

Em ấy năm lần bảy lượt tán thưởng cô, tiếp theo trong hội nghị hai ngày trước lớn mật chọn cô làm thành model sản phẩm mới, hiện tại lại mượn danh nghĩa thảo luận chi tiết, lấy cớ hẹn gặp mặt. Đủ loại dấu hiệu cộng lại, đều thể hiện Vũ Hi có ý với cô, nếu không em ấy phí tâm như vậy làm cái gì?

Chuyển động đôi mắt quan sát Hàn Dĩ Chân, Hạ Quang Hi nghĩ không ra rốt cuộc em họ anh nhìn trúng cô ở điểm nào, cô tuyệt đối không hấp dẫn người khác.

“Anh nhìn chằm chằm vào tôi làm gì?” Hàn Dĩ Chân không rõ nội tình, chỉ cảm thấy ánh mắt nghi ngờ của anh rất đáng ghét, Hạ Quang Hi đành phải thuận miệng nói một câu: “Không có việc gì.” Lại tiếp tục nhìn chằm chằm.

Anh thật sự không nhìn ra cô có chỗ nào đáng để Vũ Hi yêu thích. Nhưng nói đi nói lại, em họ anh là một kẻ lập dị, ánh mắt quả thực là khác người thường, nói không chừng em ấy thật sự cảm thấy cô rất mê người.

Nghĩ Hạ Vũ hi xong, tiếp đó Hạ Quang Hi lại nhớ tới mỗi lần Hàn Dĩ Chân đối mặt với em họ anh thì giọng điệu cũng đặc biệt khách khí, thậm chí có chứa một chút nhỏ cô gái thẹn thùng, cái này rất không bình thường.

“Anh rốt cuộc đang nhìn cái gì?” Không chịu nổi bị nhìn như bác sĩ kiểm tra ngoại khoa, giọng điệu Hàn Dĩ Chân bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Không có gì.” Xem đi! Đối với anh thì hung dữ, đối với Vũ Hi thì đặc biệt dịu dàng, nơi này nhất định có quỷ.

Hàn Dĩ Chân trợn trắng mắt.

Lo lắng bị muộn cũng đã đủ muốn chết, bây giờ còn phải bận lo có phải anh mất cân đối thần kinh thị giác hay không, chuyện cô phải lo lắng cũng rất nhiều.

“Đinh ~~”

“Tôi phải tan việc, hẹn gặp lại.” May là chuông reo kịp thời cứu cô, làm cho cô trước khi nổi điên có cơ hội thoát khỏi Hạ Quang Hi, Hàn Dĩ Chân nắm chặt ví da rồi bỏ chạy lấy người.

“Chờ một chút, Jeanie!” Thật sự chờ một chút, anh còn có lời muốn nói với cô --

“Chuyện gì?” Cô quả thật quay đầu lại.

Anh muốn nói cái gì? Nói anh không hy vọng cô đến chỗ em họ anh, hi vọng cô không trở người phát ngôn sản phẩm mới? Những thứ này anh đã sớm nói qua, nhưng cô một câu cũng không nghe vào, nói cũng vô ích.

Như vậy, anh là muốn giải thích với cô, nói mình cũng không biết vì sao lại gọi cô?

“Tổng giám đốc?” Hàn Dĩ Chân không rõ vì sao anh đột nhiên ngẩn người, liền nhẹ giọng hỏi.

Anh phải giải thích khủng hoảng trong lòng anh như thế nào; đó là ngay cả chính anh cũng không thể lý giải nổi, anh làm sao nói rõ được?

“Không có, không có việc gì.” Anh hồi hồn. “Cô đi làm của cô đi.”

Sau đó, anh miễn cưỡng mỉm cười. Hàn Dĩ Chân mặc dù cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vì bắt kịp xe buýt, cô đành phải mặc kệ anh, đi trước lại nói.

“Đừng đi, Jeanie, đừng đi. . . . . .” Anh tự lẩm bẩm với hành lang không có một bóng người, trả lời anh, chỉ có không khí, Hàn Dĩ Chân đã sớm không thấy bóng dáng.

. . . . . . Đáng chết, rốt cuộc anh đang làm gì?

Hạ Quang Hi không hiểu rõ hành độc của chính mình, cũng không hiểu rõ vì sao mình gọi cô lại, cô cũng chỉ là muốn đến chỗ em họ anh.

Anh rốt cuộc đang nhìn cái gì?

Vẻ mặt không kiên nhẫn, giọng điệu khẩn trương của Hàn Dĩ Chân, đột nhiên hiện lên trong đầu anh, khắp nơi nhắc nhở Hạ Quang Hi anh có bao nhiêu ngu xuẩn.

Đúng, cô căn bản không đáng để anh hao tốn khí lực lớn như vậy, có thời gian nghĩ đến cô, còn không bằng suy nghĩ một chút tiêu hoa thời gian buổi tối như thế nào, ngược lại có vẻ thực tế.

Cầm điện thoại di động lên, tìm kiếm số của em gái Lâm, Hạ Quang Hi lập tức gọi điện thoại cho bạn gái vừa nhậm chức mới nhất, hẹn chờ một chút hoan lạc.

Hàn Dĩ Chân thật ra không thích Hạ Vũ Hi, ít nhất không phải loại thích giữa nam nữ, nhưng cô rất tán thưởng thái độ làm việc của anh ấy.

Nghiêm khắc lại nói, Hạ Vũ Hi và hạ Hạ Thế Hi chuyên tâm với công việc đều không thể bắt bẻ, nhưng nếu muốn cô lựa chọn, cô thà lựa chọn Hạ Vũ Hi, so với anh trai ruột của anh ấy, anh ấy dễ chung đụng hơn nhiều.

Ở trạm xe buýt đi về phía công ty Hạ Vũ Hi, Hàn Dĩ Chân chính là đang suy nghĩ những vấn đề này. Nam anh em Hạ thị khác nhau, mỗi người đều có đặc sắc riêng của bọn họ, nhưng ngoài sắc thái của một nhà hình như có lẽ rõ nét hơn chút.

Hạ Vĩ Hi, Hạ Quang Hi, Hạ Hãn Hi đặc sắc của ba anh em ruột này là tự đại, Hạ Thế Hi, Hạ Vũ Hi hai anh em ruột này chính là cổ quái. Nhất là Hạ Vũ Hi, yêu cầu đối với “sạch sẽ” của anh ấy, quả thật đã đạt tới mức “nghiện”, khó trách vẫn không tìm được một thư ký hợp ý.

Hàn Dĩ Chân không rõ, phương thức nuôi dạy như thế nào, có thể dạy ra hai gia đình hoành toán khác tính tình như thế? Hạ Quang Hi thường bí mật than phiền với cô, các anh em họ của anh căn bản là “bộ tộc quái thai”, mỗi người đều rất kỳ quái.

Phong cảnh ngoài cửa sổ chợt lóe rồi biến mất, nhắc nhở cô sắp tới công ty của Hạ Vũ Hi, cô tốt nhất nhanh nhấn chuông.

“Đinh ~~” Tiếng chuông decibel cao, theo động tác nhấn chuông của cô rót vào màng nhĩ của cô. Hàn Dĩ Chân không hiểu những công cụ của phương tiện giao thông công cộng này tại sao luôn thích sử dụng tiếng chuông chói tai, hầu hết là vì đánh thức loại người dễ rơi vào tưởng tượng giống như cô!

“Cám ơn.” Vội vội vàng vàng nói cám ơn tài xế, Hàn Dĩ Chân giống như bay xuống xe buýt, tránh cho không còn kịp nữa, bị đưa đến trạm tiếp theo.

Bảy giờ năm phút.

Hàn Dĩ Chân đầu tiên là cúi đầu nhìn đồng hồ, bề ngoài kim đồng hồ biểu hiện đã trễ. Tiếp theo cô lại ngửa đầu nhìn cao ốc cao ngất ở trước mắt cô, năm anh em nhà họ Hạ, tính ra khí thế công ty Hạ Vũ Hi hào hùng nhất, hoàn toàn trái ngược với bề ngoài lịch sự nho nhã của anh ấy.

Cô thông qua kiểm tra của bảo vệ, lấy được mật mã, ấn xuống thang máy chạy thẳng đến phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng cao nhất, chờ cửa thang máy mở ra thì cô đã trễ mười phút rồi.

Hàn Dĩ Chân cực kỳ ảo não chạy tới phòng làm việc của Hạ Vũ Hi, còn chưa kịp thu chân, liền nhìn thấy Hạ Vũ Hi đứng ở bên cạnh bàn phòng thư kí, hướng về phía ngón tay cau mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.