Nam nữ nghiêm túc là xinh đẹp nhất.
Hai người Hạ Vũ Hi và Hàn Dĩ Chân, đặc biệt thảo luận phân tích từng cái, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, đèn phòng làm việc của cao ốc bên cạnh đều tắt, bọn họ mới nhận ra thời gian trôi qua.
“Đã trễ thế này? Thời gian qua thật nhanh, cảm giác như chưa thảo luận được gì.” Hạ Vũ Hi bình thường cũng không nói nhiều, nhưng thảo luận công việc thì ngoại lệ, các anh họ của anh thường xuyên kêu khổ thấu trời.
“Đúng vậy! Lúc làm việc luôn đặc biệt dễ quên mất thời gian, nháy mắt liền tới chín giờ.” Theo tầm mắt của anh, Hàn Dĩ Chân cũng liếc lên đồng hồ treo tường, không khỏi mỉm cười.
“Tôi mời cô ăn cơm nhé?” Hạ Vũ Hii đề nghị.
“Không cần.” Cô cười lắc đầu. “Tôi không thích ăn cơm sau tám giờ.”
“Tại sao, sợ mập?” Hạ Vũ Hi quan sát vóc người mảnh khảnh của cô, cho rằng không cần thiết.
“Không, chỉ là không có thói quen này.” Hàn Dĩ Chân giải thích.
Đây cũng là một nguyên nhân khác mà Hạ Vũ Hi tán thưởng cô -- giữ vững nguyên tắc.
“Như vậy tôi mời cô uống rượu, coi như là tiền làm thêm giờ.” Đã là nguyên tắc thì không tiện phá, đổi một phương thức khác đền bù cho cô.
“Thật sự không cần --”
“Tôi kiên trì.”
Người có cá tính giống nhau, có chỗ tốt, cũng có chỗ xấu. Chỗ tốt là ý tưởng tương đồng, rất dễ khai thông. Chỗ xấu là một khi kiên trì, hai bên không dễ dàng thỏa hiệp, tựa như tình hình hiện tại này.
“Vậy thì cám ơn anh.” Hàn Dĩ Chân nhượng bộ, bởi vì cô biết đây là vinh dự rất lớn, anh ấy chưa bao giờ ăn cơm bên ngoài với khách hàng, điểm này trong tập đoàn rất nổi danh, có thể nói là người người đều biết.
Bởi vì Hàn Dĩ Chân bắt xe buýt, vì vậy Hạ Vũ Hi liền thuận tiện hợp lẽ chở Hàn Dĩ Chân đến quán rượu. Hàn Dĩ Chân hiếu kỳ quan sát xe SUV màu trắng của anh ấy, nghĩ thầm anh em họ bọn họ thưởng thức thật là khác nhau, chỉ từ xe cũng có thể thấy được mỗi tính tình người bọn họ. Xe ông chủ cô là xe thể thao hai cửa màu đỏ, rất phong cách, nhưng không thực dụng lại không ưu nhã, vừa nhìn là biết xe anh sẽ chọn. Hàn Băng Tâm
Xe thể thao màu đỏ vừa không thực dụng lại không ưu nhã, dừng trước quán rượu, nhưng Hàn Dĩ Chân cũng không có phát hiện, ngược lại vội vàng quan sát quán rượu.
“Vick¬ey's. . . . . .” Cô nhìn đèn neon lập lòe của bảng hiệu nhỏ, trong lòng có chút nghi ngờ. Vốn là cô cho rằng Hạ Vũ Hi sẽ đưa cô đến pub hoặc là Câu Lạc Bộ tư nhân nào đó uống rượu, không nghĩ tới lại là một quán rượu quy mô rất nhỏ.
“Chúng ta xuống đi!” Hạ Vũ Hi nói.
Không những thế, quán rượu nhỏ này còn ở dưới đất, phải đi một đường cầu thang thật dài mới có thể đến. Chỉ là, khi cô theo Hạ Vũ Hi tới cuối cầu thang, hơn nữa sau khi mở cửa, tất cả liền sáng tỏ.
Quán rượu được đặt tên là Vick¬ey's, cũng không phải thật sự đơn sơ như bề ngoài, mà là che giấu huyền cơ. Nó cấu tạo là như vậy: vừa vào cửa liền thấy quầy bar hình chữ O lớn chiếm cứ ngay chính giữa quán rượu, mấy người pha rượu bận rộn đứng bên trong, pha chế rượu cho khách. Bên cạnh quầy bar, là một số phòng có kích thước khác nhau, Hàn Dĩ Chân đoán có lẽ là phòng bao tư nhân, chỉ là trên cửa không có treo mã số hay tên phòng, cô cũng không cách nào xác định chính xác cách dùng.
“Hôm nay nhiều người thật, chúng ta tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống thôi.” Hạ Vũ Hi hiển nhiên là khách quen bên này, hai mắt tùy tiện liếc một cái, liền có thể tìm được chỗ trống, Hàn Dĩ Chân vẫn còn đang đánh giá trang trí bên trong quán rượu.
“Anh thường xuyên đến nơi này uống rượu sao?” Cô và Hạ Vũ Hi ngồi xuống ở một góc của quầy bar hình chữ O, hơn nữa tò mò hỏi Hạ Vũ Hi, anh mỉm cười.
“Thỉnh thoảng.” Anh chào hỏi với một người đàn ông nào đó trong quầy bar. “Quán rượu này là bạn anh Hãn Hi mở, nếu tôi có thời gian, đều sẽ tới ủng hộ.”
“Thì ra là như vậy.” Anh thật là có tâm! “Chẳng qua tôi rất bất ngờ, anh cũng sẽ đến chỗ như thế này uống rượu.”
“Lời này là ý gì?” Anh nhíu mày hỏi ngược lại, thuận tiện bảo người phục vụ chút rượu.
“Hết cách rồi, ai bảo thoạt nhìn anh chính là bộ dáng không dính bụi trần, tôi cho là anh tuyệt đối sẽ không giao thiệp với nơi này.” Cô thành thật trả lời.
“Thiên sứ thỉnh thoảng cũng ddlqđ muốn hạ phàm, huống chi tôi không phải thật sự ở trên trời, mà là ở Đài Loan.” Muốn không nhiễm bụi cũng khó.
“Nhưng xem ra anh cũng không giống bộ dạng như ở Đài Loan, khác với người của thế giới chúng tôi.” Mặc dù chân đạp chung mặt đất, cảm giác vẫn khác nhau.
“A, vậy tôi nên ở nơi nào đây?” Hạ Vũ Hi cảm thấy cách nói của Hàn Dĩ Chân hết sức thú vị, cho cô ấy một bài kiểm tra.
“Uhm, để tôi nghĩ một chút xem. . . . . .” Cô còn suy nghĩ thật sao. “Vẫn là trên trời đi! Cảm giác có vẻ thích hợp với anh.”
“Nghe cô nói như vậy, tôi thật sự nên bắt đầu suy tính chế tạo một con thuyền vũ trụ, di dân ra ngoài gian.” Hạ Vũ Hi cười nói.
“Cũng có thể nha!” Hàn Dĩ Chân nghịch ngợm trả lời.
“Ha ha. . . . . .” Hai người đồng thời bật cười, âm lượng không lớn không nhỏ, không tính là nồi bật ở trong quán rượu ồn ào, lại rước lấy sự chú ý của cặp tình nhân đối diện.
“Ah, đó không phải là thư kí của anh sao, cô ấy cũng tới uống rượu?”
Thật không may, Hạ Quang Hi và em gái Lâm cũng vào xem quán rượu này, hơn nữa còn ngồi đối diện Hạ Vũ Hi và Hàn Dĩ Chân, chẳng qua bọn họ không phát hiện.
“Chắc là vậy!” Hạ Quang Hi cực kỳ mất hứng cầm rượu lên mãnh liệt rót, cảm giác một phút đồng hồ bằng một phút buồn bực.
“Không nhìn ra cô ấy cũng sẽ theo đuổi đàn ông như vậy.” Em gái Lâm hâm mộ nhìn Hạ Vũ Hi, cảm thấy anh thật đẹp.
“Anh cũng rất bất ngờ.” Hạ Quang Hi nói xong cắn răng nghiến lợi, lưỡi cũng mau cắn đứt, ánh mắt lại sáng ngời nhìn hai người đối diện đang trò chuyện vui vẻ với nhau.
“Bọn họ dường như trò chuyện rất vui vẻ.” Em gái Lâm còn nói.
“Đúng là rất vui vẻ.” Vui vẻ đến không phát hiện ông chủ của cô an vị ở đối diện cô.
“Sắc mặt của anh lại trái ngược rất khó coi.” Em gái Lâm đồng thời cũng chú ý tới vẻ mặt không bình thường của anh, hình như anh rất tức giận.
“Anh có sao?” Hạ Quang Hi không yên lòng cãi lại, ánh mắt như cũ không thể rời bỏ Hàn Dĩ Chân ở đối diện.
“Anh đương nhiên là có.” Em gái Lâm oán trách. “Chúng ta vốn đang uống rượu rất vui, nhưng kể từ sau khi bọn họ đi vào, sắc mặt của anh liền khẩn trương, trở nên. . . . . .”
Oán trách giận của em gái Lâm chém cành cạch không đứt, Hạ Quang Hi mặt ngoài ưm ưm ư ư trả lời, nhưng ánh mắt thủy chung không cách nào dời khỏi phía đối diện --
Bọn họ trò chuyện rất vui vẻ.
~Hết chương 3~