Quá khứ mọi việc anh đều có Hàn Dĩ Chân giúp, chỉ cần có cô ở đây, chuyện gì anh cũng không cần lo lắng, chuyện gì cũng không cần anh phải hao tổn tâm trí.
Chính là như vậy, anh mới sẽ trúng độc.
Khom lưng lục tìm tài liệu tán lạc đầy đất, Hạ Quang Hi tự giễu.
Chính là như vậy, anh mới sẽ giống như một đứa trẻ không chỗ nương tựa, hốt hoảng luống cuống, không biết như thế nào mới tốt. Đây tất cả đều là thói quen gây họa, anh đã không thể không có cô.
Sững sờ nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn, Hạ Quang Hi không biết mình có nên gọi điện thoại cầu cứu hay không, trên bàn anh quả thật rối loạn.
Không, không chỉ cái bàn rối loạn, cuộc đời của anh cũng rối loạn. Hạ Quang Hi thích náo thích cười, sáng sủa giống Cupid của quá khứ đã không thấy nữa, hiện tại tính khí anh xấu đến ngay cả anh cũng không nhận ra mình, khó trách tất cả trợ lí đều chạy mất.
Nặng nề thở dài, nhìn điện thoại lần nữa, Hạ Quang Hi biết thời điểm nên cầu cứu, ngay cả cái cà vạt anh cũng thắt không đẹp.
Anh bất đắc dĩ cầm ống nói lên, gọi cho di động của Hàn Dĩ Chân, điện thoại còn chưa kết nồi, lại nằng nặng để xuống, ngẩn người nhìn chằm chằm ống nói.
“Ai!” Cuối cùng, anh vẫn là gọi điện thoại cho cô, tim đập nhanh hơn chờ đợi giọng nói của cô vang lên.
“Xin chào.” Bề ngoài Dĩ Chân gần như trung tính, duy chỉ có giọng nói mười phần nữ tính, giọng nói nhỏ nhẹ nhu hòa giống như gió xuân.
“Alô, khụ khụ.” Anh dường như nói không ra lời. “Xin chào.”
Tiếp theo là một hồi im lặng.
“Có chuyện gì không?” Hàn Dĩ Chân không nghĩ tới anh sẽ gọi điện thoại cho cô, ngày đó lúc anh rời đi hình như rất tức giận, dáng vẻ như không muốn nghe thấy giọng nói của cô nữa.
“Tôi. . . . . .” Hạ Quang Hi gãi đầu. “Cô. . . . . . Cô khỏe không?”
Đây đại khái là chuyện nhàm chán nhất hôm nay, gọi điện thoại cho người ta hỏi người ta có khỏe không, có phải anh rảnh rỗi đến bị khùng hay không?
“Tôi rất khỏe, cám ơn.” Hàn Dĩ Chân đằn lòng đặt điện thoại xuống, lại phát hiện rất khó, câu trả lời của anh càng không giải thích được.
“Tôi cũng rất khỏe.” Anh thật không giải thích được, nhưng cũng không phải cố ý, là thật sự không biết nên nói gì.
“Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp điện thoại đây.” Hàn Dĩ Chân không muốn mù quáng lộn xộn với anh nữa, cô còn phải đi làm.
“Chờ một chút!” Sợ cô thật sự cắt đứt cuộc trò chuyện, Hạ Quang Hi vội vàng gọi Hàn Dĩ Chân lại, lại gãi đầu.
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Cô không thấy vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy anh rất phiền.
“Tôi. . . . . .” Anh gần như nhổ sạch tóc. “Tôi cần sự hỗ trợ của em!” (Chỗ này mình đổi xưng hô cho thân mật một chút nha)
Theo câu nói này của Hạ Quang Hi rơi xuống, tiếp theo lại là trầm mặc, cùng với khó hiểu.
“Anh cần sự hỗ trợ của tôi?” Cô không xác định mình có nghe lầm không.
“Đúng.” Hạ Quang Hi nhắm mắt đáp. “Chờ một chút tôi phải đi gặp một khách hàng nước ngoài, nhưng chuyện gì cũng chưa chuẩn bị xong, em có thể trở lại công ty giúp tôi hay không?”
“Thư kí của anh đâu?” Cô đã nghỉ việc hai tuần, hẳn là đã tìm được người thay thế.
“Còn chưa tìm được người thỏa mãn ý tôi.” Anh nói dối, anh căn bản không muốn tìm người thay thế cô.
“Vậy. . . . . . Dủ sao vẫn có trợ lí chứ?” Cô tới một đống em gái trẻ tuổi dã tâm bừng bừng trong phòng trợ lý, mỗi người đều không ngại thay thế vị trí của cô.
“Đều chạy hết.” Anh ngượng ngùng trả lời, lại làm cho Hàn Dĩ Chân trầm mặc một trận.
“Tại sao chạy hết rồi?” Cái này không logic, rất có vấn đề.
“Bởi vì. . . . . .” Anh không biết làm sao giải thích. “Bởi vì. . . . . . Rốt cuộc em muốn tới giúp tôi hay không? !” Nói đến cuối cùng, anh định quát, Hàn Dĩ Chân căn bản không muốn để ý tới anh.
D”Tôi rất bận.” Nói xong cô đang muốn cúp điện thoại.
Đ”Chờ một chút Jeanie!” Hạ Quang Hi vội vàng nhẹ giọng. “Tôi. . . . . . Tôi thật sự vô cùng cần em giúp một tay, em có thể lập tức tới hay không?”
LHạ Quang Hi khiếm khi ăn nói khép nép, Hàn Dĩ Chân trừ kinh ngạc ra vẫn là kinh ngạc, lần đầu tiên cô nghe thấy anh dùng giọng điệu làm bộ đáng thương này nói chuyện.
Q”Tôi. . . . . . Tôi hỏi Tổng giám đốc một chút, hỏi anh ấy có thể hay không, rồi trả lời anh.” Vốn là cô đã hạ quyết tâm không để ý tới anh, nhưng không biết tại sao, cô chính là không hạ quyết tâm được.
Đ”Được. . . . . . Được, em hỏi một chút xem.” Trực giác của Hạ Quang Hi muốn nói không cần hỏi, anh nói được là được, sau mới nhớ tới anh đã không còn là ông chủ của cô, vì vậy mà ảo não không thôi.
Hai người đều như có điều suy nghĩ đặt điện thoại xuống, trong lòng tràn đầy phiền muộn, khác nhau chính là Hàn Dĩ Chân còn lo lắng nhiều hơn.
Làm như vậy được không? Anh đã không còn là ông chủ của cô, tại sao cô có thể dễ dàng đồng ý yêu cầu của anh như vậy?
“Jeanie, phần báo cáo kia của công ty Thompson --” Hạ Vũ Hi mới đi vào phòng thư kí, liền nhìn thấy cô ngẩn người nhìn điện thoại di động, không khỏi dừng bước.
“Xảy ra chuyện gì, vẻ mặt cô làm thế?” Ánh mắt của Hạ Vũ Hi rất sắc bén, lập tức xác định xảy ra chuyện gì đó không đúng, vẻ mặt Hàn Dĩ Chân khó xử.
“ Tổng giám đốc Hạ Quang Hi vừa mới gọi điện thoại qua.” Cô báo cáo đúng sự thật.
“Cho nên?” Hạ Vũ Hi không có chút nào ngoài ý muốn anh họ anh sẽ có hành động này, anh ấy nhịn được mới là lạ.
“Cho nên. . . . . . Cho nên tôi có thể đi giúp anh ấy không?” Cô kích động nói ra khỏi miệng.
“Hả?” Hạ Vũ Hi nhíu mày, có chút không hiểu rõ ý của cô.
“Bởi vì anh ấy vẫn chưa tìm được thư mới ký, toàn bộ trợ lí lại chạy mất, cho nên gọi điện thoại tìm tôi giúp.” Cô tùy tiện giải thích, nhìn ra được cô thật sự rất lo lắng cho anh, thấy Hạ Vũ Hi dường như muốn cười.
“Khẩn cấp như vậy sao?” Sợ rằng không có gấp như vậy, là trái tim anh ấy hoảng hốt.
“Đúng vậy, tình hình cụ thể và tỉ mỉ tôi cũng không rõ lắm, anh ấy chỉ nói rất cần tôi.” Trái tim Hàn Dĩ Chân cũng vậy không kiềm chế được, cô cũng hoảng hốt.
“Anh ấy chính là không thể rời bỏ cô.” Hạ Vũ Hi nghe vậy tự lẩm bẩm, Hàn Dĩ Chân ngược lại nghe không rõ.
“Hà?” Anh nói cái gì?
“Không có việc gì.” Hạ Vũ Hi mỉm cười. “Cho nên cô nói thế nào đây, lập tức đi qua?”
“Không, tôi nói muốn hỏi qua anh mới biết có thể không.” Cô rất có quan niệm luân lý.
“Nếu như tôi nói không được?” Hạ Vũ Hi hỏi ngược lại Hàn Dĩ Chân.
“Cái này. . . . . .” Hàn Dĩ Chân sửng sốt, hoàn toàn không biết phản ứng ra sao.
“Đi đi! Tôi đùa giỡn với cô, cô đừng coi là thật.” Hạ Vũ Hi quả thực nhanh bật cười.
“Ồ!” Hàn Dĩ Chân cũng cười theo, nhưng tay đã cầm túi da, dáng vẻ ước gì mau rời khỏi.
“Tên tiếng Anh của cô là anh Quang Hi giúp cô đặt sao?” Hàn Dĩ Chân đã đủ luống cuống tay chân, Hạ Vũ Hi cố tình chọn vào lúc này nói chuyện với cô, cô đành phải đồng ý qua quýt.
“Đúng, không tốt sao?” Ban đầu cô nhận lệnh triệu tập chức thư kí của Hạ Quang Hi thì vẫn chưa có tên tiếng Anh, tên Jeanie này là anh cho cô.
“Không, rất tốt, rất thích hợp với cô.”
“Có thật không?” Hàn Dĩ Chân có chút biết xấu hổ. “Tôi vốn là muốn lấy Jean là được rồi, nhưng Tổng giám đốc Hạ Quang Hi cứng rắn bắt tôi dùng cái tên này.”
Jean trong tiếng Mỹ là vải vân nghiêng, có nghĩa là chịu giày vò chịu điều khiển, nhưng ở Scotland, lại ngụ ý là kính yêu Thượng Đế, ưu nhã và nhân từ. Jeanie lại càng không được, có thành kính, toàn tâm dâng hiến, tính tình bộc trực, hoàn toàn tương xứng với hành động phong cách của cô.
“Anh Quang Hi thật có tính toán trước.” Bội phục bội phục, Hạ Vũ Hi không khỏi mỉm cười.
“Cái gì?” Hàn Dĩ Chân lại nghe không hiểu.
“Không có gì.” Nghe không hiểu thì thôi. “Cô mau qua đi, anh Quang Hi nhất định gấp rút muốn gặp cô.” Đuổi theo lại chạy, chạy lại đuổi theo, thật không biết đôi này đang làm gì.
“Tôi rất nhanh sẽ trở về.” Hàn Dĩ Chân bảo đảm.
“Đừng nóng vội, có chuyện gì làm xong rồi trở về, tránh anh Quang Hi lại kiếm cớ call cô.” Hạ Vũ Hi nhíu mày.
“Anh ấy sẽ không.” Anh ấy không rảnh rỗi như vậy.
“Tôi hiểu anh ấy hơn cô.” Hạ Vũ Hi khoát khoát tay trả lời.
“Tôi đi đây.” Hàn Dĩ Chân rất muốn hỏi anh có ý gì, chỉ là cô không có thời gian, Hạ Quang Hi còn đang chờ cô.
“Bye bye.” Đưa mắt nhìn bóng lưng hốt hoảng của Hàn Dĩ Chân, nụ cười trên mặt Hạ Vũ Hi mở rộng. Chân thành hi vọng bọn họ có thể sớm phát hiện lẫn nhau, có một kết cục tốt đẹp.
~Hết chương 7~