Liên Mị cũng biết Hiên Viên Thần không phải kẻ hữu dũng vô mưu. thì ra những thứ hắn làm , mục đích li gián Lâm Li Triệt cùng đồng minh Vệ quốc?
Nàng xem thấy hai mắt Hiên Viên Thần, người nam nhân này đối với người khác hung ác, đối với chính bản thân mình cũng hung ác, rõ ràng dùng cả bản thân đến làm mồi dụ, rơi vào hôm nay hai mắt mù không nhìn thấy kết cục.
"Lạc Liễu nhìn binh lính tổn thất thê thảm, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở lại."
"không sai," Hiên Viên Thần gật đầu nhẹ, đồng ý nói: "Cho nên thừa dịp trong khoảng thời gian này, chúng ta lập tức chạy về hoàng cung đi."
Về phần Tả Ngọc Diễn, ta tự có sắp xếp .
Hiên Viên Thần hai mắt vừa đi ra ngoài, liền kêu chói mắt ánh sáng khiến cho không ngừng chảy nước mắt.
Thực không cách nào, Liên Mị đành phải dùng vải trắng che hai mắt hắn , miễn cho mắt bị đau.
Hiên Viên Thần cầm nàng bàn tay nhỏ bé, liên tục không có buông ra, thấp giọng cười nói: "Bắt đầu từ hôm nay, mẫu hậu chính là con mắt của ta ."
Liên Mị không có trả lời, chỉ là cũng không còn rút tay về, thả chậm cước bộ từ từ chạy ra ngoài.
Xe ngựa đã dừng bên ngoài phủ, nàng đỡ Hiên Viên Thần lên xe ngựa, một người áo đen đảm đương nâng người đánh xe, xe ngựa chậm chạp đi tới.
Vì tránh tai mắt, tìm đến chiếc xe ngựa này bên ngoài cực kỳ bình thường, bên trong lại có khoảng trời riêng, rất sạch sẽ thoải mái.
Hiên Viên Thần lên xe, an lặng yên tĩnh ngồi trên nệm êm, hai hàng lông mày cau lại, môi mỏng nhếch, lại làm cho người nhìn xem có chút u buồn.
Liên Mị nhớ tới lần đầu tiên thấy hắn, sắc mặt Hiên Viên Thần tiều tụy, toàn thân khô gầy, hôm nay thân thể so với trước không biết cường tráng bao nhiêu, ngẫu nhiên sắc mặt lộ ra một điểm tái nhợt, nàng không thích ứng kịp .
"Mẫu hậu nhìn chăm chú , mặt ta dính đồ, hay là ta bộ dạng ta rất tuấn tú, mẫu hậu không dời mắt được?" Hiên Viên Thần đột nhiên mở miệng, cúi đầu bật cười.
Liên Mị ngó mặt đi chỗ khác, mặc kệ sẽ hắn trêu chọc, nhấc rèm lên, nhìn xa xa náo nhiệt đường phố, nghĩ đến phải đi về kia căn nhà giam đồng dạng hoàng cung, liền không nhịn được nghĩ thở dài.
"Mẫu hậu không muốn trở về?" Hiên Viên Thần vươn tay, bắt được thân hình mềm mại, không để ý Liên Mị giãy giụa, vững vàng nắm trong lòng bàn tay: "Đáng tiếc mẫu hậu mặc kệ muốn đi nơi nào, đến cùng là chỉ có thể trở lại bên cạnh ta, mẫu hậu không phải là đã hiểu rồi sao ?"
Liên Mị không giãy giụa, hắn nói đúng, song sinh cổ còn trong cơ thể nàng một ngày, chính mình liền không rời bỏ Hiên Viên Thần.
hắn ở đâu, chính mình thì phải ở đó ?
Nàng không khỏi giận dỗi nghĩ, tối hôm qua Lạc Liễu như thế nào không nhiều chém Hiên Viên Thần vài đao, cho hắn lại nếm chút khổ sở?
"Mẫu hậu, ta khát." gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Thần chuyển hướng nàng.
Liên Mị chỉ có thể hầu hạ hắn uống trà nóng, lại nghe gặp Hiên Viên Thần nói: "Mẫu hậu, ta đói bụng."
Lần này Liên Mị không có khách khí, trực tiếp đem lương khô nhét vào trong tay hắn: "Nếu đã đói bụng, Hoàng Thượng tự mình ăn."
Hiên Viên Thần thấy nàng giận, nhún nhún vai không nói lời gì nữa, đàng hoàng gặm hết trong tay lương khô, lại trầm mặc xuống.
trên đường coi như bình an vô sự, cho đến đêm, xe ngựa ngừng một nhà trọ . Liên Mị mắt nhìn bên ngoài, nhà trọ trước mặt an lặng yên tĩnh, ngay cả cái ra đón tiểu nhị cũng không có, cộng thêm ngày vừa đen, bốn phía ngay cả côn trùng kêu vang cũng không có...
không có côn trùng kêu vang?
Trong lòng nàng đột nhiên nhảy dựng, nhịn không được duỗi tay nắm chặt tay Hiên Viên Thần.
hắn trở tay đem Liên Mị ôm vào , bàn tay lại di chuyển quanh người nàng , Liên Mị không khỏi quay đầu lại trừng Hiên Viên Thần liếc nhanh: Đến lúc nào rồi , nam nhân này lại còn có tâm tư cùng chính mình làm chuyện...?
Hiên Viên Thần không hề động, Liên Mị cũng liền không có vội vã xuống xe ngựa. Người đánh xe cũng ngồi trên ghế ngồi, như chờ đợi cái gì.
Rất nhanh trọng nhà trọ có người ra đón tiếp , trông thấy xe ngựa lập tức hiện lên khuôn mặt tươi cười nói: "Khách quý, mời vào."
Người đánh xe không đợi chưởng quỹ đến gần xe ngựa, đột nhiên lộ ra một thanh trường kiếm, thẳng tắp đâm hướng người tới.
Liên Mị hết hồn , chưởng quỹ không phải là người bình thường, Ai ngờ chưởng quỹ thân thể như linh xà bình thường linh hoạt tránh đi, trong tay chẳng biết lúc nào nắm lấy một thanh loan đao, liền chặn lại đối phương kiếm chiêu, cười lạnh nói: "Khách quý thật sự là không lễ phép, , chẳng lẽ Hoàng Thượng ngay cả điểm này lễ nghi cũng không giáo thuộc hạ sao?"
Quả nhiên là hướng về phía Hiên Viên Thần đến!
Liên Mị nhìn hai người , đánh náo nhiệt, nóc nhà rất cũng lóe một đạo ngân quang, nàng nép về phía Hiên Viên Thần,bỗng một mũi tên liền bắn vào.
không đợi Liên Mị thở một ngụm, vô số mưa tên ùn ùn kéo tới, nàng bị dọa đến sắc mặt cũng thay đổi.
Đột nhiên hai hắc y nhân ngăn cản trước người hai người bọn họ, tập trung đỡ được tất cả mưa tên, nàng này mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Liên Mị này mới phát hiện tự mình bổ nhào trên lồng ngực của Hiên Viên Thần, không khỏi lúng túng ngồi thẳng thân. hắn chậm chạp đứng lên, đang định trêu chọc Liên Mị vài câu, đột nhiên ngửi được hương vị gay mũi, lập tức quát lên: "Rút lui - - "
Bọn họ mới vừa vừa rời đi, một đạo "Ầm ầm" nổ lên, Liên Mị đưa tay ngăn cản . Xe ngựa sớm đã bị nổ chia năm xẻ bảy, khói bay ra , Liên Mị lập tức lấy tay bịt miệng mũi.
Phía sau chưởng quỹ liền xuất hiện Vệ quốc binh lính, mắt đỏ ngàu lao đến.
Biết rõ Hiên Viên Thần không nhìn thấy, Liên Mị lập tức bắt lấy tay hắn, thấp giọng nói ra: "Vệ quốc lại tới , nhưng không nhìn thấy Lạc Liễu."
Hiên Viên Thần nghe vậy, nhẹ nhàng gõ đầu, hừ lạnh nói: "thật sự là không biết tự lượng sức mình."
hắn khoát khoát tay, hắc y nhân hiểu ý, nâng Hiên Viên Thần lên . Liên Mị trừng to mắt nhìn hắn, nam nhân này không muốn sống nữa?
Con mắt không nhìn thấy, còn đánh , muốn cùng Vệ quốc người liều mạng?
Vệ quốc đã tiếp đãi nhệt tình ,ta cũng nên trẻ lễ lại . Đột nhiên một người nhận ra cái hộp đen kia, lớn tiếng kêu lên: "Là ngân châm, lui - - "
Đáng tiếc đã quá muộn, Hiên Viên Thần thuần thục mở hộp ra, ngàn vạn ngân châm phóng tơi , người Vệ quốc căn bản tránh không thể tránh.
Bọn họ trăm phương ngàn kế, biết con mắt Hiên Viên Thần chưa khôi phục, trên đường trở về cung, muốn bắt được hắn, như vậy việc xam chiếm nhất định có phần thắng .
Chỉ là không nghĩ tới, Hiên Viên Thần sớm có chuẩn bị, mang theo ngân châm, sẽ chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới!
Vệ quốc chết hơn phân nửa,ai trúng ngâm châm đều nghã xuống .
trên ngân châm có độc!
Binh lính Vệ quốc nghiến răng nghiến lợi, Liên Mị cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là đột nhiên có ám khí phóng ra, Liên Mị nhất thời chủ quan, ám khí lại có độc . Hắc y nhân té xuống, Liên Mị miễn cưỡng đỡ thân cây mới đứng vững, đã bị người từ phía sau bắt giữ , là Lạc Liễu!
Lạc Liễu bắt lấy Liên Mị, hung hăng dùng lực, khiến nàng đau đến kêu lên một tiếng, hắn liền cười to nói: "Cẩu hoàng đế, nếu không muốn nữ nhân ngươi chết trên tay ta, thức thời thì để xuống ngâm châm , vứt bỏ đao kiếm, hai tay giơ lên, quỳ xuống đất kêu ta một tiếng đại gia."
Sắc mặt Liên Mị trắng bệt , nghiêng đầu nhìn về phía Hiên Viên Thần, đã thấy hắn không nhúc nhích, gương mặt tuấn tú bên cạnh đi đến: "Đại gia? thật sự là lớn giọng, nếu trẫm không đáp ứng?"
"không đáp ứng, như vậy nàng ta chỉ có thể chết!" Lạc Liễu cười dữ tợn, trong tay khí lực một chút cũng không có buông lỏng, Liên Mị đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh: "Ta từ trên người Lâm Li Triệt biết được một tin tức, nữ nhân này lại là hoàng hậu của tiên đế, định nước Hoàng thái hậu, lại cùng hoàng đế tư tình ? Nếu cho mọi người biết, ngươi cảm thấy ngôi hoàng đế này còn có thể làm tiếp tục sao?"
"Vì sao không thể?" Hiên Viên Thần khẽ mỉm cười, hỏi ngược lại hắn nói: "Nếu nói là mẫu hậu là nữ nhân trẫm, ai lại dám nói một chữ 'không' ?"
"Phải không?" Lạc Liễu "Ha ha" cười to nói: "Hoàng đế quả nhiên quyết đoán, nữ nhân này chắc chắn rất quan trọng , Lâm Li Triệt nói không có nàng , hoàng đế liền sống không nổi. Như vậy vì Hoàng thái hậu, hoàng đế có thể nào không nghe theo ta mà làm?"
Hiên Viên Thần vươn tay,lui về phía sau chỉ một cái: "Lạc đại nhân , muốn huynh đệ ngươi sống, hay là chết?"
"Ngươi nói là có ý gì?" Lạc Liễu nhìn xem huynh đệ nằm trên mặt đất, không đau lòng là giả. Nhưng là không ra tay bắt vị hoàng đế này, bọn họ lần này lẻn vào định nước coi như là thất bại.
Thất bại kết quả chỉ có hai kết cuộc , một là chết, một là đời này kiếp này cũng không thể bước vào Vệ quốc một bước!
Lạc Liễu không thể tiếp nhận này hai loại kết quả, chỉ có thể liều chết đánh cược một lần!
"trên ngân châm có độc dược, trẫm có giải dược. Lạc đại nhân là muốn giải dược, hay là muốn những huynh đệ người chết ?" Hiên Viên Thần từ từ mở miệng, trong thanh âm mang theo một tia tiếc nuối: "Hay là lạc đại nhân vì tạo dựng sự nghiệp, cho nên muốn vứt bỏ những huynh đệ? tính mạng là của bọn họ ,nếu Lạc đại nhân muốn lập công mà hi sinh ta cũng hiểu ? Chỉ cần dùng mẫu hậu đến bắt trẫm, đại nhân chính là Vệ quốc công thần, vinh hoa phú quý nghĩ không. không có những huynh đệ này, sẽ không còn ai cùng ngươi đoạt công lao..."
"Câm miệng!" Lạc Liễu hung hăng trừng mắt nhìn Hiên Viên Thần, nam nhân này quá hèn hạ, buôn lời mê hoặc lòng người.
Nếu hắn không gật đầu muốn giải dược, về sau còn ai dám đi theo chính mình, trung thành và tận tâm?
Nhưng là mất đi cơ hội lần này, Lạc Liễu cũng không khả năng bắt được Hiên Viên Thần.
Lạc Liễu nhất thời lâm vào tình trạng lưỡng nan ,không biết làm sao , thình lình một đám người từ trong bóng tối hiện thân, đứng đầu là Lâm Li Triệt.
hắn nắm quạt xếp, bộ dáng công tử, đối với Lạc Liễu cười nói: "Đại nhân nếu khó xử, hay ta cho người lựa chọn ?
Trong tay Lâm Li Triệt quạt xếp vừa nhấc, sau lưng có người kiếm tiêm liền chỉ hướng trên mặt đất một cái hôn mê Vệ quốc binh lính.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Lạc Liễu phẫn nộ nhìn về phía Lâm Li Triệt, hắn cũng muốn dùng các huynh đệ tính mạng đến uy hiếp chính mình sao?
"Ta chỉ là không muốn xem đại nhân khó xử, thái hậu nương nương giao cho ta, ý ngài như thế nào?"