Nghe vậy, Liên Mị tức giận đến toàn thân phát run.
Người nam nhân này, rốt cuộc vẫn không chịu buông tha mình.
nói cái gì mà cho nàng quyết định, kỳ thật đã sớm có chủ ý.Từ vừa mới bắt đầu, Hiên Viên Thần cũng đã đã quyết định, tuyệt đối sẽ muốn Liên Mị sinh hạ đứa bé này.
Cho ba ngày, bất quá là muốn cho Liên Mị thay đổi chủ ý.
không nghĩ tới nàng tính tình quật cường, nói cái gì cũng không thay đổi quyết định.
Hiên Viên Thần cười lạnh: "Như thế nào, mẫu hậu không bỏ được? Bất quá là thêm vài người hầu hạ thôi , chẳng lẽ hài tử của trẫm, còn phải cô đơn chết đi, ngay cả nô tỳ cũng không có?"
Hết lần này tới lần khác người nam nhân này biết rõ Chương má má cùng Liên Thúy đều là người thân của Liên Mị, ở đâu là nô tài, kể từ lúc Liên phu nhân cùng Liên Hằng mất , nàng sao nhẫn tâm bảo các nàng đi chôn cùng?
Đúng là Hiên Viên Thần nói nói năng hùng hồn , đầy lý lẽ, xác thực hài tử của hoàng đế, có thể nào cô đơn chết đi, ngay cả người chôn cùng người cũng không có.
Liên Mị nói không ra lời phản bác, tức giận đến hai tay run cầm cập.
Liên Thúy đỡ nàng, thấp giọng nói: "Nếu là có thể làm Hoàng Thượng thay đổi chủ ý, nương nương chỉ cần phân phó là được."
Chương má má cũng nhẹ nhàng gật đầu , hiển nhiên cũng thì nguyện ý vì thế hy sinh.
Liên Mị khóe mắt ửng đỏ, lắc lắc đầu nói: "không, không thể như thế..."
Hiên Viên Thần không thể cho nàng cơ hội do dự, từng bước đến gần: "không thể như thế? Vậy mẫu hậu dự định như thế nào? Ta cảm thấy chỉ có một bà tử cùng một đứa nha hoàn ,ta thấy vẫn còn ít ?
hắn cười lạnh, tầm mắt ở ngoài điện quét qua. Bên ngoài cung nữ quỳ đầy đất, một đám run rẩy, trong lòng biết tính mạng của mình bất quá là vì một câu nói của Liên Mị.
Chỉ cần Liên Mị gật đầu một cái, các nàng sẽ phải cùng hoàng tử chôn cùng
Nàng không muốn đứa bé này, nhưng không thể cho Chương má má cùng Liên Thúy, và cung nữ thái giám đều muốn chôn cùng!
Nơi này mười mấy cái nhân mạng. Còn chưa ra đời, phải liên lụy nhiều mạng người như vậy , hài tử về sau có thể sẽ bị đày xuống 18 tầng địa ngục mà chịu khổ mất . Chỉ là ngẫm lại, Liên Mị liền run rẩy. Thấy hình ảnh đứa bé bị hành hạ .
Chắc hẳn, đứa bé này sẽ vĩnh viễn oán hận chính mình?
Nàng đờ đẫn quay đầu lại, chống lại Hiên Viên Thần đen như mực ánh mắt lạnh như băng, khẽ gật đầu: "ta sẽ nghe theo Hoàng Thượng."
Hiên Viên Thần ánh mắt vễn nhìn chằm chằm Liên Mị,nàng thấp giọng cười nói: "Hoàng Thượng cố ý lưu lại đứa bé này, không tới mười năm, sẽ hối hận ."
Nàng ngẩng đầu lên, cười lạnh nói: " mười mấy năm sau, hài tử nếu là tiểu nam tử , chính là con trai lớn Hoàng Thượng. Lúc ấy Hoàng Thượng bước vào trung niên , nhưng có một hoàng tử trưởng thành."
Nghe vậy, Hiên Viên Thần nhìn xem Liên Mị chậm rãi nở nụ cười.
một hoàng tử trưởng thành , đó chính là một loại uy hiếp. Liên Mị là đang uy hiếp hắn, vài chục năm sau, đứa bé này có lẽ sẽ trở thành uy hiếp lớn nhất của Hiên Viên Thần.
Nữ nhân này là thái hậu, là mẫu thân của hài tử.Khi đó, Liên Mị chỉ cần mở miệng, nói không chừng sẽ thì ngược lại đối phó hắn.
Nhưng ,vậy thì như thế nào?
Hiên Viên Thần đầu ngón tay vẽ môi dưới, khẽ cười mở ra: " lời nói của Mẫu hậu, trẫm rất mong đợi."
Cuộc sống nếu cứ thuận buồm xuôi gió,thì có ý nghĩa gì ?
Vài chục năm sau, nếu là con của hắn có thể có thủ đoạn ,có quyết đoán đem mình từ trên long ỷ nhường cho con, đó là bản lãnh.
Hiên Viên Thần cũng muốn kiêu ngạo mà nói một tiếng: Này mới là người con của của Hiên Viên Thần!
Liên Mị cho là hắn sẽ giận tím mặt, sẽ không chút lưu tình mà hạ sát đứa bé này.
Nhưng là Hiên Viên Thần rõ ràng nở nụ cười, còn cười đến cực kỳ sung sướng.
Có lẽ đối với hắn mà nói, nhiều đối thủ, so với ngồi trên long ỷ còn làm người ta khoái trá.
thật là một cái kẻ điên!
Liên Mị hoàn toàn không có biện pháp .Hiên Viên Thần nở nụ cười, ngoài điện nô tỳ mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, nguyên một đám nằm trên mặt đất, sống sót sau tai nạn,cơ bản toàn thân như nhũn ra không đứng dậy nổi. Cái mạng nhỏ của tất cả mọi người, bởi vì Liên, cuối cùng cũng được bảo vệ.
Liên Mị mất hứng, mặt lạnh đuổi khách: "Nếu không còn gì , Hoàng Thượng mời trở về đi."
Hiên Viên Thần cũng rất thích Liên Mị bộ dáng bồng bột của nàng, rất là động lòng người. Đưa tay đặt lên gò má của nàng, lại bị Liên Mị tránh được, hắn cũng không giận, thu tay lại nhàn nhạt nói: "Ta sẽ lại gọi ba cái má má cùng bảy cung nữ đi đến, có chuyện gì mẫu hậu chỉ cần phân phó các nàng là được."
Liên Mị nhìn hắn một cái, không vui nói: "Hoàng Thượng, ta không cần nhiều người như vậy hầu hạ, có Liên Thúy cùng Chương má má tại như vậy đủ rồi."
"Những người đó?" Hiên Viên Thần quét hai người liếc nhanh, Liên Thúy bị hù dọa liền lùi lại hai bước, núp ở sau lưng Chương má má: "một thì gầy trơ xương, một người gẫy chân, mẫu hậu cảm thấy hai người có thể thật tốt hầu hạ người sao? Hài tử của trẫm, nếu có việc gì , các nàng ta sẽ là người chịu tội đầu tiên ?"
Liên Mị trầm mặc xuống , hắn rõ ràng là không cho cự tuyệt. Nàng hít một hơi thật sâu, đem tức giận đè xuống, đáp: "Hoàng Thượng làm chủ là tốt rồi, không cần hỏi ta nữa."
Dù sao Hiên Viên Thần cũng quyết định, ai cũng không thể thay đổi, lại tự nói với mình, lại có ý nghĩa gì?
Hiên Viên Thần cũng không khách khí, lại phân phó thuộc hạ đem các vật dễ vỡ ,các vật sắc nhọn đi hết , không chừa chỗ nào có thể hây hại cho hài tử .hắn thấy hài lòng, mới đ khỏi.
Hiên Viên Thần cuối cùng đã đi, Liên Thúy mới dám từ Chương má má sau lưng đi ra, sắc mặt còn có chút trắng bệch.
Nàng không thể không bội phục Liên Mị, mình bị Hiên Viên Thần nhìn mà toàn thân cũng nhịn không được phát run, Liên Mị lại dám nhìn thẳng hắn không khách khí chút nào.
đi theo Hiên Viên Thần ở ngoài cung, có lẽ đã quen nói chuyện chính diện với hắn , lúc này mới dám phản bác.
Nhưng nàng cũng chỉ là một con cá chết đang cố vùng vẫy , bất quá là cho Hiên Viên Thần thêm một chút niềm vui thú mà thôi, Liên Mị bực mình một hồi, bị ánh mắt của Liên Thúy làm nàng vui cười: "Còn ngốc đứng làm cái gì, mau gọi mọi người bên ngoài lui, liên tục quỳ làm gì ?"
Hiên Viên Thần đi, nô tài ngoài điện đang quỳ cũng không dám đứng lên.
Nàng lên tiếng, mọi người lúc này mới tạ ơn sau đó liền nhanh chóng lui xuống.
Liên Mị có thai thái y họ Tần thường xuyên dưỡng thai cho nàng . không chỉ như vậy, phòng bếp đưa tới thức ăn, Tần thái y đều muốn đích thân nhìn, gọi cung nữ đều kiểm tra một lần.
Còn chưa đủ, mỗi ngày ăn cái gì, ăn bao nhiêu, đều muốn cung nữ từng cái ghi nhớ cho hắn xem qua.
Liên Mị dùng cơm, cũng phải có định lượng. không thể nhiều hơn, cũng không có thể thiếu , đồ ăn cũng không có những thứ nàng thích .
Nàng ngược lại không có cảm thấy không thoải mái, nên ăn thì ăn, nên ngủ là ngủ, giảm đi Tần thái y không ít chuyện, đúng là hắn lại không dám qua loa.
Đây chính là hài tử của Hoàng Thượng, Tần thái y cảm giác tính mệnh mình cứ đang lơ lửng , xảy ra một một chút lầm lỗi, chết cũng không là chính bản thân hắn, mà là cửu tộc !
Dù sao hoàng cung này mới gặp họa, nên tu sửa ,nàng dù sao ăn ngon ngủ ngon, không biểu hiện thai phản ứng, không cần dè dặt .
Đúng là mới vừa nhắc tới, Tần thái y liền không nói một lời quỳ trên mặt đất, khiến Liên Mị rất buồn bực.
Liên Mị chỉ đành phải bất đắc dĩ nghe theo , ngoan ngoãn đúng giờ ăn uống, ngược lại khiến Liên Mị sức khỏe ngày càng tốt .
Hậu cung cũng bị Lâm Li Triệt khiến cho rối tinh rối mù, Liên Mị gọi tới nữ quan hỏi, mới biết được Lâm Li Triệt lúc xông vào hậu cung, Vũ phi vì trong sạch, trực tiếp đâm đầu vào cột., liền nhịn không được thở dài.
Vốn là người còn sống sờ sờ, , nếu mình không đi ,khiến cho Hiên Viên Thần ra khỏi cung, thì cũng không xảy ra việc đáng tiếc này . Liên quý nhân cùng Đồng quý nhân tuy còn sống, nhưng vẫn sốt cao, thái y đến bẩm, nói là không thể cứu chữa . Tiếp xúc sử dụng dược liệu tốt, cũng không giữ được tính mạng của các nàng, hôm nay chỉ thuận theo ý trời, xem hai người có thể hay không vượt đi qua .
Liên Mị đem gọi tới thái y, hỏi: "Hai vị quý nhân bệnh sao nặng như thế?"
Thái y cúi đầu xuống, đáp: "Hai vị nương nương vốn là thân thể suy nhược , hôm nay bị kinh hãi, mới chịu không được . Vi thần đã dùng hết thuốc thang, cũng không thể cho hai vị quý nhân uống vào được ."
Ngay cả chén thuốc đều uống không được . Lâm Ly Triệt không tha cho Hiên Viên Thần, ngay cả quý nhân cũng không tha?
Liên Mị nhướng mày, phân phó cho nô tài .
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi lòng tràn đầy giận dỗi: "Người đâu, đem hai quý nhân chắm sóc , mai táng cho cẩn thận .”