Buổi trưa.
Kinh thành.
Gia thuộc việc tổng tham mưu, nhà chú hai.
Cơm tơi, Từ Lệ Phân kêu Đổng Học Bân ngồi xuống ăn, Tạ Quốc Kiến thì khuyến khích Đổng Học Bân uống một ly rượu, kết quả là bị Từ Lệ Phân trừng mắt một cái.
Tiểu Bân còn đang bị thương, đừng uống rượu Từ Lệ Phân nói.
Đổng Học Bân nói : Thím hai con không sao cả, uống một chút cũng được mà
Tạ Quốc Kiến cười ha ha, Đừng đem sinh mệnh lực của tên nhóc này so với người bình thường, chút thương thế ấy với hắn mà nói thì tính là cái gì? Uống một chút cũng không sao.
Đổng Học Bân cười khổ, trong lòng nói chú hai thật lý giải mình.
Từ Lệ Phân nói: Nếu như để cho Tuệ Lan biết ông dụ dỗ Tiểu Bân uống rượu, xem con bé có gấp với ông hay không.
Tạ Quốc Kiến không cho là đúng nói: Đàn ông cả mà, uống chút rượu thương thế mới khôi phục nhanh, cồn tiêu độc.
Cái này là lý luận cái gì hả? Từ Lệ Phân cười nói với Đổng Học Bân: Nói với ổng, là không có biện pháp nói đạo lý.
Thật không sao cả thím hai. Đổng Học Bân cũng muốn uống, Con nhịn cũng nhiều ngày rồi, ha ha, vừa lúc mượn chuyện chú hai thăng chức uống vài ly, nếu không qua vài ngày trở lại thành phố Phần Châu, Tuệ Lan và mẹ con nhìn chằm chằm, con cũng không có cơ hội uống trộm.
Từ Lệ Phân bất đắc dĩ chỉ chỉ hắn, Hai người các ngài, đều là tửu quỷ, ha ha.
Đổng Học Bân lập tức giơ ly lên, Chú hai, con kính chú một ly, chúc mừng chú thăng chức.
Tạ Quốc Kiến chạm với hắn, Thật ra thím hai con nói cũng đúng, con không thể uống thì thôi, dù sao kiềm chế cũng tốt, đừng uống say để xảy ra chuyện gì.
Được, vậy một ly?
Vài ngụm là được. Tùy ý tùy ý.
Hai người đều nâng ly uống một hớp lớn, rượu ngũ lương, mùi vị rất chính.
Sau đó, Tạ Quốc Kiến ngồi giơ ly lên cũng nói: Ly này là chú hai kính con.
Từ Lệ Phân bên kia cũng giơ tách trà, Thím hai dùng trà thay rượu cũng kính con một ly.
Đừng đừng, hai ngài là trưởng bối, con nhận không nổi. Đổng Học Bân nhanh chóng chạm ly.Vẫn là con kính hai ngài, chuyện phần cứng này là đương nhiên, tiện thể cũng không tính là gì. Hai ngài đừng nói nữa, nhắc lại cũng là chế giễu con.
Ba người uống.
Buông ly, Đổng Học Bân oán giận nói: Tuệ Lan cũng thật là. Chuyện lớn như vậy cũng không sớm nói với con, con nghe nói chú đổi nhà còn sửng sốt một chút, đều không có phản ứng.
Trò chuyện trò chuyện, còn nói tới chuyện của Chung Lệ Trân.
Nghe Tuệ Lan bọn họ nói, Tạ Quốc Kiến lúc trẻ tuổi từng theo đuổi qua Chung Lệ Trân, bất quá hiện tại thấy bọn họ đàm luận không hề cấm kỵ, Đổng Học Bân biết, chuyện này hẳn đã là quá khứ.
Từ Lệ Phân cười nói: Lúc đầu ngày hôm nay còn nói gọi Lệ Trân tới.
Tạ Quốc Kiến cười ha ha, Cô ấy vừa về nước, trước đó mới hoàn tất thủ tục về nước. Hiện tại đang ở trung khoa viện bận rộn chuyện nghiên cứu, gọi điện thoại cho cô ấy cô ấy cũng nói không có thời gian, nhưng rất quan tâm thương thế của con, bảo chú với thím nhắc con một câu, sau này làm việc không nên kích động như vậy.
Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: Dì họ vào trung khoa viện?
Tạ Quốc Kiến nói: So với cô ấy, quân hàm của chú cũng không tính là cái gì, Lệ Trân vừa có quốc tịch thì vào trung khoa viện, trực tiếp được phong viện sĩ trung khoa viện, quân hàm cũng xuống tới, tuy rằng không có công khai thụ huân, bất quá quân hàm thiếu tướng của cô ấy cũng đã định rồi. Ha ha, lúc trước chú thụ huân thiếu tướng, đã đi lính hai mươi năm, nhưng Lệ Trân mới vừa về một tháng, con nói có thể so sánh sao?
Từ Lệ Phân nói: Người ta hiểu kỹ thuật, ông thì biết cái gì?
Tạ Quốc Kiến không để ý vợ, cười nói: Lúc trước Liễu Tuyết Mai Liễu phó viện trưởng của bệnh viện tổng hợp giải phóng quân là nữ tướng quân trẻ tuổi nhất nước cộng hoà, hiện tại chữ nhất này hẳn là chuyển cho Lệ Trân, cô ấy còn trẻ hơn so với Liễu phó viện trưởng vài tuổi, chú thấy giải khoa học cao nhất của quốc gia năm nay phỏng chừng cũng là của Lệ Trân.
Thế phát triển của dì họ không tồi?
Đổng Học Bân cũng thay Chung Lệ Trân vui vẻ.
Hai người tuy rằng nhận thức không lâu, nhưng dù sao cùng sinh cùng tử vài ngày, hơn nữa Tạ gia và Chung Lệ Trân có quan hệ mật thiết, Đổng Học Bân cũng hy vọng dì họ có thể càng đi càng cao.
Không nói cái khác nữa.
Tới đi Tiểu Bân, dùng bữa.
Được, con nếm thử tay nghề của thím hai.
Ha ha, đã lâu không xuống bếp, mới lạ tốt hơn nhiều.
Không có, con ăn vẫn ngon như vậy, không được, con phải đi bới thêm cơm.
Nhìn, còn là chúng ta Tiểu Bân có thể nói, ngươi đừng động, thím hai cho ngươi thịnh đi.
Rượu đủ cơm ăn no.
Mấy người đều ăn được.
Sau khi thu dọn xong bàn, ba người ngồi xuống ghế sô pha trò chuyện.
Chú hai. Đổng Học Bân nhìn Tạ Quốc Kiến, Con ở quốc an cũng nửa năm, chú phân công quản lý tổng tham mưu phòng hai, cái này. . . Cái này có phải là. . .
Phòng ban của tổng tham mưu không ít.
Nhưng chỉ riêng phòng hai tương đối đặc thù, đây là một phòng ban rất cùng loại với quốc an.
Tạ Quốc Kiến cười cười, Chú cũng vừa tiếp nhận, trình tự còn chưa đi xong, bất quá chuyện thứ nhất chú làm trong ngày đầu tiên con biết là cái gì không?
Đổng Học Bân hỏi: Là cái gì?
Cũng là kiểm tra hồ sơ của tên nhóc con.
. . . Ặc, hồ sơ của con?
Tạ Quốc Kiến chỉ chỉ hắn, Chuyện của con lúc trước chú vẫn là nghe nói từng cái, bất quá nhìn hồ sơ tư liệu của con chú mới biết con rốt cuộc gặp phải bao nhiêu chuyện, đẳng cấp hồ sơ của con tại phòng hai hiện tại đã là cấp bậc cao nhất, vừa rồi còn chưa hỏi con, tên nhóc con gần đây đi cảng X?
Đổng Học Bân lau lau mồ hôi, Chú hai, ngàn vạn lần đừng nói cùng Tuệ Lan, con cái này. . .
Chú biết. Tạ Quốc Kiến cảnh báo: Bất quá con kiềm chế chút, con gần đây còn bị thương, đừng chạy lung tung, ở nhà dưỡng bệnh đi.
Từ Lệ Phân nói: Cục cảnh vệ không phải cũng ở phòng hai sao, Tiểu Bân có thể gây chuyện như thế, đắc tội người khẳng định cũng không ít, ông thẳng thắn an bài cho hắn một cảnh vệ viên đi.
Tạ Quốc Kiến cười nói: Cục cảnh vệ là một phòng ban đặc thù, phía dưới rất nhiều cơ quan đều là độc lập, rất nhiều thứ anh đều chỉ huy không được, hơn nữa trong các tiểu bối nhà chúng ta cũng chỉ có Tuệ Lan là xứng đáng có cảnh vệ viên, đó là lão gia tử tự mình gật đầu, bởi vì trong đám tiểu bối lão gia tử hiểu rõ Tuệ Lan nhất, muốn cho Tiểu Bân cảnh vệ viên, một mình anh cũng không làm chủ được, chuyện này còn phải chào hỏi cùng lão gia tử.
Từ Lệ Phân nhìn chồng, Vậy anh hỏi một chút?
Đổng Học Bân vội xua tay nói: Đừng thím hai, ý tốt con nhận, bất quá cảnh vệ viên con cũng không cần, đến lúc đó thật sự có chuyện không biết là hắn bảo vệ con hay là con bảo vệ hắn nữa. Cảnh vệ viên, nghe rất uy phong, nhưng trên thực tế Đổng Học Bân không muốn nhất cũng là bị người hạn chế, cái này không phải bảo hộ hắn, giống như là giám thị hắn, Đổng Học Bân tự do tự tại quen rồi, đâu quen những cái này.
Nghe vậy, Từ Lệ Phân cũng cười, Cũng đúng, ha ha, với sức chiến đấu của con, cũng không cần phải người khác bảo hộ, ngược lại vẽ rắn thêm chân.
Bản lĩnh của Đổng Học Bân, bọn họ đều sớm đã lĩnh giáo rồi.