Quyền Tài

Chương 1115: Chương 1115: Bị bắt!




Trên đường.

Tình thế hết sức căng thẳng.

Trên xe Địch Thuận và lão Hồng sợ rằng không chỉ là trên người có súng, vật tùy thân khác mang theo cũng tuyệt đối không chịu được quân đội lục soát, hơn nữa mặt của bọn họ là người trong nước, bọn họ khẳng định sẽ bại lộ, đây là nghĩ cũng không cần nghĩ, có thể khiến cho quân đội lục soát nghiêm mật như thế, khẳng định có quan hệ cùng chuyện của Chung Lệ Trân, khẳng định là đám người lão Lữ hi sinh khiến cho quân đội cảnh giác, lúc này mới đột nhiên lập trạm kiểm soát.

Sơ sót!

Bọn họ quá sơ sót!

Địch Thuận âm thầm tự trách, hắn là đối với nhiệm vụ lần này quá coi trọng, cho nên mới mang theo súng, nhưng tựa như gây ra hiệu quả ngược, bất quá thật ra cũng không trách hắn, ai cũng không ngờ, loại chuyện này hắn cũng không có biện pháp dự liệu, đi ra chấp hành nhiệm vụ, sẽ đối mặt nguy hiểm bại lộ, ai đều tránh không được.

Đồng chí hi sinh bên ngoài, đều là hằng hà rồi.

Địch Thuận và lão Hồng cũng sớm có chuẩn bị tâm lý, chỉ là. . .

Địch Thuận nhìn về phía Trương Long Quyên bên cạnh, Xin lỗi Trương tổng, lần này có thể liên lụy ngài.

Trương Long Quyên cũng không còn là biểu tình cười ha ha bình thường, mà là thay đổi một mặt nghiêm túc, Tôi hẳn là không có việc gì, nhiều lắm là công ty chịu một ít liên lụy.

Địch Thuận đối với những cái này vẫn là rõ ràng, Không có khả năng không có việc gì!

Trương Long Quyên nở nụ cười một chút, Mặc kệ, muốn thế nào thì thế đó!

Lão Hồng vội la lên: Hiện tại làm sao bây giờ? Quay đầu lại trở về? Còn kịp sao?

Địch Thuận thở dài nói: Vừa rồi phanh lại, bọn họ đã để ý chúng ta, tính năng xe của chúng ta so ra kém bọn họ, chạy cũng không thoát.

Lão Hồng vội hỏi: Thử một lần?

Địch Thuận hít vào nói: Được, ngồi ổn trước, tìm xem thời cơ!

Tôi rõ ràng! Lão Hồng căng thẳng đáp.

Mấy người quân nhân phía trước thấy chiếc Buick không nhúc nhích, cũng tạm thời không đến đây, mà là lục soát hai xe phía trước, từ trong đến ngoài soát rất tỉ mỉ.

Đổng Học Bân trong lòng nói may là mình theo, nếu không hậu quả thật sự không thể lường được, trên mặt hắn không có biểu tình khẩn trương, khẩn trương? Vô nghĩa, lúc trước đối mặt hơn mười khẩu súng tự động Đổng Học Bân ngay cả con mắt cũng không chớp qua, càng không nói mấy người quân nhân, hắn căn bản là là không để vào mắt, chỉ là còn chưa nghĩ ra nên làm cái gì bây giờ, vì vậy vẫn đang giả dạng như một thằng ngốc nói: Chị Trương, Địch ca, làm sao vậy?

Địch Thuận nhìn hắn, Xin lỗi tiểu Đổng.

Đổng Học Bân chớp mắt nói: Cái gì mà xin lỗi? Chúng ta vì sao phải chạy?

Không được vạn bất đắc dĩ, Đổng Học Bân là không muốn bại lộ trước mặt của Trương Long Quyên và Địch Thuận, hắn nghĩ có thể còn có lối thoát. Đổng Học Bân hiện tại danh tiếng đã thối, hắn không muốn bị thêm mắm thêm muối một phen, mục đích của mình nếu có thể bảo mật thì bảo mật, càng nhiều người biết, đối với phát triển sau này của hắn càng bất lợi, Đổng Học Bân gần đây tương đối chú ý ảnh hưởng, cho nên làm việc cũng cẩn thận rất nhiều.

Xin lỗi. Trương Long Quyên cũng nói: Ngày hôm nay không nên cho tên nhóc cậu cùng đi, ài, chuyện này tại tôi!

Địch Thuận nói tiếp: Hiện tại còn không biết chạy được không, nếu như bị bắt, cậu cũng có một chuẩn bị, chúng tôi là. . . người của quốc an.

Quốc an? Đổng Học Bân làm bộ sửng sốt.

Nếu như để cho bọn họ soát người, chỉ có một đường chết. Địch Thuận nói.

Trương Long Quyên nói: Loại sự tình này không cần nói cùng Tiểu Đổng, hắn biết càng ít càng an toàn, cho dù bị bắt, Tiểu Đổng cũng không nhất định có việc.

Lão Hồng nói: Trương tổng, ngài nghĩ quá đơn giản.

Địch Thuận thở dài nói: Đúng vậy, sao có thể không có việc gì! Dứt lời, cho Trương Long Quyên và Đổng Học Bân một cái cúi đầu thật sâu, Ngày hôm nay là chúng ta liên lụy các người, lúc đầu cũng chuyện không liên quan các người, thật sự xin lỗi, tất cả mọi người ngồi ổn, chúng tôi thử xem có thể chạy thoát hay không!

Lão Hồng dò hỏi: Địch ca?

Đến đây đi! Địch Thuận cắn răng một cái nói.

Lúc này, mấy người quân nhân phía trước cũng kiểm tra xong, cho đi, chờ xe xa, bọn họ mới hướng đi tới xe của Địch Thuận bọn họ.

Vù!

Chiếc Buick bỗng nhiên khẽ động, xe chạy!

Mấy người quân nhân sửng sốt, lập tức có người giơ súng lên nhắm bọn họ hô một câu tiếng Anh.

Lão Hồng đương nhiên sẽ không nghe, xe quay đầu, bỗng tắng tốc chạy đi!

Mấy người quân nhân cũng không nổ súng, vội vàng chạy lên hai chiếc xe jeep, rất nhanh đuổi theo!

Do có ý định, Chiếc Buick tự nhiên vượt lên một khoảng, xa xa ở phía trước, tốc độ đã chạy đến lớn nhất, nhưng dù sao chỉ là xe thương vụ, trọng lượng còn không nhỏ, hai xe jeep quân dụng phía sau đều được cải trang, chớp mắt mấy cái đã đuổi theo bọn họ!

Một trăm mét. . . .

Năm mươi mét. . . .

Hai mươi mét. . . .

Càng ngày càng gần! Càng ngày càng gần!

Lão Hồng! Tiến vào bụi cỏ! Địch Thuận quát.

Lão Hồng nghe lời, bẻ tay lái lao vào trong bụi cỏ, nghĩ thông qua phương thức này cắt đuôi xe phía sau, có thể . . .

Trong khoảng thời gian ngắn hai xe jeep quả thật không có phản ứng, qua một lúc mới đuổi theo.

Nhưng theo thời gian trôi qua, tính năng vẫn hiển lộ ra, lần thứ hai đuổi kịp!

Lão Hồng thở dài nói: Không được!

Địch Thuận cũng đen nghiêm mặt nói: Có thể chạy được bao nhiêu cứ chạy! Nói xong, súng lục từ trên chân cũng lấy ra, lên đạn một tiếng, Lúc cần thiết tôi che chắn bọn họ! Vô luận như thế nào cũng phải cho Trương tổng và Tiểu Đổng thoát đi! Đây là chuyện của chúng ta! Không quan hệ với bọn họ!

Được! Tôi rõ ràng! Lão Hồng cũng làm chuẩn bị liều mạng.

Địch Thuận tại thời khắc mấu chốt làm ra quyết định này, hắn cũng là được ăn cả ngã về không, quân nhân này còn không thấy được tướng mạo của Đổng Học Bân và Trương Long Quyên, hơn nữa hai người còn mang theo kính râm lớn, cho nên nếu như thật sự chạy thoát, điều tra cũng tra không được Trương Long Quyên bọn họ.

Trương Long Quyên nhíu mày nói: Tiểu Địch!

Địch Thuận giơ súng nói: Không cần phải nói Trương tổng! Một hồi các người đi mau!

Đổng Học Bân trong lòng cũng có chút cảm động, cũng không ngờ rằng bọn họ sẽ làm đến nước này.

Lão Hồng vừa nhấn ga vừa cũng đưa tay lấy súng, lên đạn, sắc mặt cũng hung hăn lên. Nhìn ra được, hai người bọn họ đã ôm quyết tâm liều chết,

Địch Thuận quát: Trương tổng! Trình độ coi trọng của cấp trên đối với ngài vượt xa tưởng tượng của ngài rất nhiều! Các người là nhân sĩ ái quốc không cầu hồi báo! Là người Địch Thuận tôi cả đời bội phục nhất! Là bởi vì tôi làm phiền hà ngài! Tôi và lão Hồng cho dù hi sinh cũng sẽ không ngủ yên! Lần này là nhiệm vụ cấp một! Hai chúng tôi lúc tới đã sớm chuẩn bị hi sinh! Di thư cũng sớm lưu lại trong nhà! Cho nên không cần để ý đến chúng tôi! Các người đi đi!

Trương Long Quyên sắc mặt nhục nhã nói: Còn có cơ hội! Nói vậy là cái gì!

Hiện tại không rảnh chuyện phiếm! Các người nhanh chuẩn bị! Chúng tôi không kéo dài được bao lâu! Địch Thuận lớn tiếng nói: Đã đuổi theo! Lão Hồng!

Lão Hồng nói: Được! Giết được thằng nào thì hay thằng đó!

Địch Thuận cười ha ha, Nói cho đúng! Cũng coi như báo thù cho lão Lữ!

Còn có thể bỏ qua bọn họ! Trương Long Quyên cũng không muốn mắt mở trừng trừng nhìn hai người bọn họ hi sinh, huống chi cho dù chạy, cô ấy phỏng chừng mình và Đổng Học Bân cũng trốn không thoát, Không được thì đầu hàng rồi nói! Tôi tìm quan hệ đem chúng ta đi ra! Nhà tôi ở đây vẫn có lực ảnh hưởng!

Vô dụng. Địch Thuận nói: Liên quan đến lợi ích quốc gia, mặt của ai bọn họ cũng không cho, huống chi là quân đội? Căn bản sẽ không chờ ngài đi tìm người nhờ quan hệ!

Có thể, . . .

Đừng nói nữa! Lão Hồng chuẩn bị dừng xe! Bọn họ tới!

Tiểu Địch!

Ngài mau dẫn Tiểu Đổng đi!

Phía sau quân xe đã đến, rầm một tiếng, hung hăng đụng vào đuôi chiếc Buick, xe thay đổi hình một chút, phương hướng cũng bỗng nhiên biến đổi, đang chạy tốc độ cao mà đột nhiên đổi hướng là trí mạng, chiếc Buick hơi nghiêng, ầm ầm một tiếng lật xe!

Túi khí phồng ra!

Một vòng! Hai vòng!

Lăn đủ vài vòng xe mới bình tĩnh trở lại! Lộn một vòng trên mặt cỏ!

Trong xe Đổng Học Bân bị đụng đến thất điên bát đảo, đầu rất mơ hồ, miễn cưỡng mới mở mắt, cật lực nhìn một chút tình huống của Trương Long Quyên và Địch Thuận.

Trương đại tỷ ngất đi, cái trán cũng chảy máu.

Địch Thuận và lão Hồng bị túi khí đè làm không thể động đậy, đầu hình như cũng bị đụng, ý thức đều không rõ ràng, nhìn qua cũng bị thương.

Mẹ nó!

Đổng Học Bân giận!

Kính chắn gió đều nát, phía sau có thể nghe được âm thanh xe, đám quân nhân tới!

Trương đại tỷ! Đổng Học Bân cắn răng đẩy Trương Long Quyên bên cạnh một chút, Trương đại tỷ! Tỉnh tỉnh!

Trương Long Quyên mơ mơ màng màng mở mắt ra, thần sắc biến đổi, cũng phát hiện tình cảnh nguy hiểm hiện tại, gian nan từ trong xe thử cử động.

Đùng! Đùng!

Tiếng súng vang lên!

Là lão Hồng nổ súng, hắn đã từ vị trí lái xe thoát mở, cũng không có nhắm vào, chỉ là đưa tay về phía sau bắn liên tục hai phát!

Đoàng đoàng đoàng!

Lần này là quân nhân phía sau xạ kích!

Thùng xe nhất thời hiện ra tia lửa, có một viên đạn thậm chí từ trên cửa sổ sau xoẹt qua lỗ tai Đổng Học Bân vào trong xe!

Put your gun down!

Phía sau truyền đến một tiếng quát tiếng Anh!

Đổng Học Bân nghe không hiểu, cũng nghe không rõ ràng, dù sao phỏng chừng khẳng định là bắt bọn họ từ trong xe đi ra hoặc là buông vũ khí đầu hàng các loại!

Đi mau! Địch Thuận lúc này cũng hồi phục một ít, nhịn đau đứng lên, từ phía dưới nhặt lên khẩu súng vừa rồi rơi xuống, cũng nổ súng!

Đùng đùng!

Đoàng đoàng đoàng!

Đi mau Trương tổng! Chạy đi! Địch Thuận hét lớn.

Đạn của lão Hồng đã hết, băng đạn để thay cũng làm rớt, hắn cũng không có biện pháp đổi đạn!

Vừa chờ Trương Long Quyên đá văng cửa xe bên cạnh chuẩn bị dưới sự yểm hộ của Địch Thuận bọn họ kéo Tiểu Đổng đi ra ngoài, cạch cạch cạch, tiếng súng lên đạn vang lên trước người, một cái chớp mắt, bảy tám tên quân nhân đã xông tới, súng của Địch Thuận cũng bị đánh bay!

Không có hỏa lực, làm sao yểm hộ?

Mấy người quân nhân trực tiếp vọt tới vây quanh bọn họ, họng súng tối om chỉ về phía Trương Long Quyên lão Hồng và Địch Thuận ba người. Chỉ có Đổng Học Bân không đứng lên, bởi vì hắn còn trong xe ngay cả thân thể chưa lộ ra!

Địch Thuận biết đại thế đã mất, hung hăng khẽ cắn môi!

Lão Hồng cũng mắng một câu thô tục!

Trong tất cả mọi người ở đây, tựa như chỉ có Đổng Học Bân không chút hoang mang, Địch Thuận và Trương Long Quyên đều cho rằng Đổng Học Bân là bị dọa choáng váng, nhưng không biết, Đổng Học Bân căn bản không đem loại tràng diện này để vào mắt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.