Bầu không khí chợt khẩn trương lên!
Hai mươi mấy người thôn dân, đây là gấp mấy lần bọn họ!
Nghiêm Nhất Chí và Trương Phong liếc nhau, cũng không có nói nữa, mà là cùngng lão Vương chậm rãi lui về phía sau, không có biện pháp, đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa cả đám đều là thân cao mã lớn, nhìn vài người của huyện Trinh Thủy, cũng là một đám người già cả, Trần Tiểu Mỹ là nữ, Khương huyện trưởng là nữ, căn bản là là tay trói gà không chặt, về phần Đổng huyện trưởng càng đừng nói, nhúc nhích một chút đều lao lực, còn không bằng Trần cục trưởng và Khương huyện trưởng, cho nên khí thế của huyện Trinh Thủy bên này nhất thời thì đè xuống.
Các người làm gì? Hả?
Mày nói bọn tao làm gì? Còn dám báo cảnh sát?
Muốn tạo phản có phải không? Biết trong xe ngồi là ai không?
Quản các người là ai! Không cho phí sửa xe còn hùng hùng hổ hổ! Tìm đường chết hả?
Theo Nghiêm Nhất Chí Trương Phong bọn họ lui về phía sau, thôn dân vây quanh cũng càng ngày càng gần, không ngừng đi qua hướng bọn họ, người người đều vẻ mặt hung ác độc địa.
Trong xe.
Khương Phương Phương mí mắt nheo lại, khom lưng muốn đi ra ngoài.
Đổng Học Bân vội đưa tay kéo cô ấy, bất quá trên tay hắn cũng thương thế, cái này khẽ động nhất thời tác động đến vết thương, đau đến nổi hắn hít vào một ngụm khí lạnh, Khương huyện trưởng!
Cậu đừng động. Khương Phương Phương lập tức ngồi trở lại.
Đổng Học Bân thở ra, mới nói: Ngài đừng đi ra ngoài, không thể mạo hiểm lắm, đám người này rõ ràng là hướng về phía chúng ta, chờ ở đây chặn đường, bọn họ không nhận ra ngài, ngài sau đó mới đi cùng chúng tôi, lúc tôi từ bệnh viện đi ra cũng không người thấy ngài ở trên xe. Trong lời nói có chuyện.
Trần Tiểu Mỹ lúc này cũng cuống quít lên xe, nghe vậy, ngạc nhiên nói: Ngài nói là. . . Đây là thành phố tìm người?
Khương Phương Phương chậm rãi nói: Chuyện trước đó, thành phố sẽ không thể ngay cả chút khí lượng cũng không có.
Đổng Học Bân hí mắt nói: Phỏng chừng là Vi Lâm, hoặc là một ít cán bộ lúc đó tôi tiếp xúc qua, dù sao khẳng định là nhằm vào tôi.
Trần Tiểu Mỹ cả giận nói: Cái này cũng quá ác tâm!
Đổng Học Bân nói: Chúng ta ác tâm bọn họ, bọn họ cũng muốn ác tâm chúng ta.
Khương Phương Phương quyết định thật nhanh nói: Lão Trần, bảo lão Nghiêm tiểu Trương bọn họ đều lên xe, lão Vương cũng vậy!
Trần Tiểu Mỹ quay ra bên ngoài hô một tiếng. Trương Phong bọn họ vừa nghe, lập tức tới xe Land Rover, đều mở cửa lên xe. Nghiêm Nhất Chí cùng Đổng Học Bân Khương Phương Phương bọn họ chen ở phía sau, Trương Phong ngồi trên ghế cạnh người lái, lão Vương tắc đi ra không gian nỏh phía sau. Không gian bên trong xe Land Rover so với xe bình thường còn muốn lớn hơn một chút, tuy rằng không có chỗ ngồi hàng thứ ba, nhưng chổ thì cũng miễn cưỡng đủ.
Đám người này điên rồi!
Khương huyện trưởng, hiện tại làm sao bây giờ?
Tôi đã báo cảnh sát, bất quá xem ra cảnh sát địa phương cũng sẽ không tới, đây là nhằm vào chúng ta? Tôi nói hèn chi sao gọi điện thoại cho huyện bọn họ không thông, thì ra là cố ý!
Bọn họ lá gan cũng quá lớn? Không biết Khương huyện trưởng ở trên xe sao?
Khương huyện trưởng là sau đó mới tới, bọn họ khẳng định cho rằng chỉ có mấy người chúng ta, cho nên mới tìm người tới gây chuyện? Cái đám người này! Quả thật là vô pháp vô thiên!
Trương Phong và Nghiêm Nhất Chí bọn họ đều mắng lên.
Đổng Học Bân cũng sớm đem mục tiêu tập trung tại trên người Vi Lâm, nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy khả năng này lớn nhất. Cái lão già chết tiệt này, thật đúng là trả thù chúng tôi? Bất quá gã khẳng định không ngờ rằng Khương huyện trưởng cùng đi với mọi người, bằng không tuyệt đối không dám làm như thế, hù dọa Đổng Học Bân bọn họ còn chưa tính, cho dù cuối cùng xảy ra chuyện gì. Trong huyện địa phương kéo một ít người gánh trách nhiệm thì chuyện tình cũng trôi qua, nhưng nếu như Khương huyện trưởng có mặt, nếu như bị người đánh, vậy đó lại là sự kiện chính trị!
Vi Lâm không có tính đến điểm này.
Đổng Học Bân cũng không có khả năng để cho Khương huyện trưởng gặp chuyện không may.
Bên ngoài, mọi người lên xe, cả đám thôn dân cũng đều vây quanh Land Rover chật như nêm cối. Rất nhiều thứ được dùng để đập lên cửa xe!
Đi ra cho tao!
Rùa đen rút đầu!
Dám báo cảnh sát không dám ra đây hả?
Rầm rầm rầm! Cửa xe bị rất nhiều người đập!
Người nhiều, làm như thế, Land Rover cũng có chút cảm giác lung lay lắc lắc!
Đều ngồi ổn. Khương Phương Phương rất trấn định, cô ấy vẫn đều là loại tính cách thản nhiên này, cái biểu tình này cũng cho Nghiêm Nhất Chí Trần Tiểu Mỹ bọn họ định rồi một ít tâm.
Trương thư ký.
Khương huyện trưởng ngài nói đi.
Ở đây cách huyện chúng ta bao xa?
Đại khái còn có hơn mười phút, rất gần.
Được, gọi điện thoại cho trong huyện, để cho bọn họ mau chóng phái người đến đây.
Trương Phong nghe vậy, lập tức đi tìm điện thoại di động, bởi vì có chút khẩn trương trương, cũng bị bầu không khí khẩn trương của bên ngoài ảnh hưởng, điện thoại di động cầm hai lần mới cầm được trong tay. Cũng không trách hắn như vậy, Nghiêm Nhất Chí Trần Tiểu Mỹ bọn họ cũng đều không khác biệt lắm, bên ngoài có hơn hai mươi người, cho dù một người đánh bọn họ một cái, bọn họ rõ ràng cũng bị đánh chết. Lúc này tuy rằng là có người muốn gây chuyện với bọn họ, muốn ác tâm bọn họ, nhưng những thôn dân này đâu biết những cái kia, đâu hiểu được cái gì là đúng mực, vạn nhất xảy ra chuyện thật sự động thủ thì làm sao bây giờ? Cái này ai cũng nói không tốt!
Bên ngoài còn đang kêu gào!
Trong xe, Trương Phong rốt cục gọi được cho điện thoại trong huyện.
A lô, Mông bí thư.
Tiểu Trương à, các người đã trở về?
Vẫn chưa, bên này đã xảy ra chuyện!
Gặp chuyện không may? Làm sao vậy?
Trương Phong hấp tấp nói: Thành phố có thể có người muốn gây chuyện với chúng tôi, chúng tôi trên đường trở về bị người ngăn chặn, một chiếc máy kéo chặn giữa đường muốn thu phí sửa xe, muốn mười ngàn, gọi điện thoại cho lãnh đạo huyện địa phương cũng không thông, hiện tại chúng tôi bị nhốt ở trong xe, đi cũng không đi được, xung quanh đều là thôn dân, cầm gậy gộc cuốc xẻng!
Mông Duệ vừa nghe liền giận, Cái gì? Khương huyện trưởng cũng ở trên xe?
Vâng, huyện trưởng cũng ở trên xe! Trương Phong đem chuyện tình nói một lần với Mông Duệ, nói cho ông ta biết vị trí của bọn họ.
Nếu như Khương huyện trưởng không có mặt, chuyện tình còn không nói, nhưng hiện tại Khương Phương Phương đã có mặt, lại có thể bị vây? Tính chất của chuyện tình rõ ràng đã không giống!
Mông Duệ cũng tức giận, cái này là ác tâm Đổng Học Bân và Khương Phương Phương? Rõ ràng là đang muốn ác tâm cả huyện Trinh Thủy bọn họ! Thành phố có cán bộ tìm người? Huyện địa phương cũng không người quản? Thủ đoạn hạng ba như thế các người cũng dùng ra được? Thật sự coi huyện Trinh Thủy chúng tôi dễ khi dễ có phải không? Hả?
Bảo vệ tốt Khương huyện trưởng! Tôi lập tức liên hệ cảnh sát!
Có thể không còn kịp rồi!
Chống đỡ cho tôi! Vô luận như thế nào phải cam đoan an toàn của Khương huyện trưởng và Đổng huyện trưởng!
Cúp điện thoại, Mông Duệ nổi giận đùng đùng trước tiên liên hệ bí thư của huyện bên cạnh, quả nhiên, điện thoại không người tiếp, Mông Duệ giận dữ gọi một cú điện thoại cho bí thư chính pháp uỷ kiêm cục trưởng cục cảnh sát Sở Bành, Lão Sở! Cảnh lực có thể điều ra đều điều ra cho tôi!
Xảy ra chuyện gì Mông bí thư? Sở Bành sửng sốt.
Đừng hỏi! Trên đường nói! Không còn kịp rồi!
. . .