Quyền Tài

Chương 335: Chương 335: Biểu diễn ảo thuật!




Hội trường lớn, trên đài Chủ tịch.

Tiếng nhạc đệm vẫn tiếp tục vang lên, bản nhạc chủ yếu lấy tiếng trống làm chủ đạo, rất mãnh liệt, xem chừng vì phải phối hợp độc tấu để ghi âm. Đồng Học Bân sau khi cầm microphone đứng trên sân khấu,khán giả bên dưới đều nhìn theo hắn, rất nhiều người đều không biết sự tình bên trong,đều vỗ tay khen hay, thực chờ mong nhân vật truyền kỳ Tiểu Đổng Cục trưởng này biểu diễn, còn nhiều người biết sự tình bên trong thì mắt lạnh chế giễu, sau cùng là các lãnh đạo huyện như Hoàng Lập và Canh Ngọc Siêu đều nhíu mày nhìn Đồng Học Bân làm thế nào để giải vây

Xử lí được thì sao?

Chỉ có Đồng Học Bân mất mặt.

Nếu không xử lí được?

Không chỉ Đồng Học Bân mất mắt mà người đề bạt hắn là Tạ Tuệ Lan cũng mất mặt.

Năm viên gạch chồng lên nhau, dường như gần tới đầu gối của Đồng Học Bân, lúc này, tiết tấu bản nhạc chậm xuống, kết thúc, theo ngay sau là một đoạn nhạc có tiết tấu nhẹ mà nhanh, Đồng Học Bân trước khi lên sân khấu đã có chút chậm trễ, dự tính đoạn nhạc đã kết thúc, đổi sang đoạn nhạc khác. Đồng Học Bân cảm thấy tiết tấu của đoạn nhạc này rất phù hợp, đã cắm microphone vào giá, cười rồi nhẹ nhàng vén tay áo lên.

Nhìn tư thế này, phải chăng muốn chặt gạch rồi sao?

Trong suy nghĩ phó chủ tịch huyện Canh Ngọc Siêu đang lắc đầu, Cục trưởng Cục chiêu thương như cậu mà lại đi đập gạch, hắn cho rằng tên Tiểu Đồng này có trí tuệ chính trị quá kém.

Rất nhiều người cũng nghĩ như thế, nhưng câu nói ngay sau đó của Đồng Học Bân càng làm cho mọi người sốt ruột.

Đồng Học Bân cười ha hả nói: “Trước khi bắt đầu, tôi sẽ diễn cho mọi người xem một trò ảo thuật”.

Ảo thuật? Không phải tiết mục dùng một tay đập gạch sao? Có khán giả bên dưới nói thầm.

Định đổi tiết mục bây giờ ư? Tần Dũng và Hồ Tư Liên cùng những người khác đang nhìn trân trân lên sân khấu.

Những người như Canh Ngọc Siêu, Hoàng Lập, Lương Thành Bằng đều gật đầu cười,ảo thuật ư? Đổi tiết mục sao? Xem ra Đồng Học Bân không phải gã ngốc, cũng biết tránh nặng tìm nhẹ, trong tình huống này, đổi tiết mục ngay là biện pháp bất đắc dĩ, cân nhắc lợi hại, lựa chọn này còn ít làm mất mặt hơn một chút, ảo thuật thì cao hơn đập gạch một bậc, thần bí, nho nhã, phù hợp với biểu tượng của Cục chiêu thương, đầu tiên là chuyển sự chú ý của khán giả, dùng tiết mục khác nói sang chuyện khác, mặc dù chuyện dùng một tay đập gạch được xem nhẹ nhưng như thế này cũng miễn cưỡng đánh trống lảng được, chủ yếu là tiết mục ảo thuật này có thu hút được sự chú ý của mọi người không, đây mới là mấu chốt của vấn đề.

Đồng Học Bân có vẻ rất tự tin, hắn nhìn vào trong cánh gà và nói: “Đưa cho tôi một bộ bài được không?”

Một lát sau, một nhân viên đã cầm bộ bài chạy ra, bộ bài mới vẫn chưa mở.

“Cảm ơn” Đồng Học Bân cầm đạo cụ nhỏ này, mở bao ra, vui vẻ mở ra cho mọi người nhìn, “Mọi người hãy nhìn kĩ, đây là bộ bài mới, là bộ bài phổ thông được mua ở phố kế bên, còn sau lưng tấm bài cũng mong mọi người chú ý nhìn, đây không phải bộ bài phép thuật gì cả, không có kí hiệu” Máy quay quay gần vào màn hình, màn hình lớn sau đài Chủ tịch hiện lên bộ bài porker, tất cả mọi người đều nhìn rõ

Những khán giả bên dưới đều gật đầu, khẳng định đây là bộ bài bình thường.

Đồng Học Bân cười nói: “Được rồi, việc xác nhận điều này rất đơn giản, bây giờ tôi muốn giao bộ bài vào tay của quý vị, mong các vị lãnh đạo và đồng nghiệp phối hợp với tôi một chút, ai cũng được, đừng để tôi nhìn thấy hắn rút ra quân gì từ bộ bài ra, cũng không để người khác nhìn thấy, đợi một chứ, tôi sẽ vận khí, sau đó có thể đoán ra lá bài trong tay mọi người”.

Rất nhiều người đều không tin.

Bình thường khi biểu diễn tiết mục ảo thuật này, yêu cầu lừa gạt được người khác, cũng chính là nội ứng, nhưng mọi người đều biết Đồng Học Bân lần này là bị ép, không trâu bắt chó đi cày, hoàn toàn không có sự chuẩn bị gì cả, trong tình thế này mà biểu diễn trò này liệu có thành công hay không?

Đồng Học Bân rút một lá bài, “Tô tiểu thư, giúp tôi một tay được không?”

“Rất sẵn lòng” Người dẫn chương trình Tô Giai cười và nhận lá bài, đi xuống dưới khán đài, cầm bài trong tay, cái này ngay cả Đồng Học Bân cũng không nhìn thấy chứ đừng nói đến những người khác.

Tô Giai đi đến hàng ghế lãnh đạo huyện.

Hoàng Lập rất nể mặt nói, “Tôi rút một lá”. Dứt lời, đưa tay ra ngoài rút một lá bài, đặt ở trên tay.

Canh Ngọc Siêu cũng đưa tay ra, từ bên trong rút ra một lá bài.

Sau đó, Hướng Đạo Phát không động đạy, Tạ Ân Lan và Trần Đồng Binh đều lấy một lá, xong xuôi, Tô Giai bèn cầm lá bài đi về phía sau sân khấu, trên đường, thỉnh thoảng có người với tay ra cầm bài, đi đến phía sau, Tần Dũng và Hồ Tư Liên cũng giống Tô Giai rút một lá bài.

Chớp mắt bộ bài chỉ còn một nửa.

Nhìn thấy Tô Giai còn muốn phát bài, Đồng Học Bân lau mồ hôi trán, cầm micorophone và nói: “Người dẫn chương trình, được rồi, có thể đã trở lại, cô thật đúng là… không cần phải như vậy chứ, cô còn muốn đem bài một lá cũng không dư thừa đều phát đi ra ngoài sao? Tôi khí lực cũng có hạn, còn không mệt chết tôi?”

Hắn nói rất hài hước, mọi người đều cười vui vẻ

Tô Giai che miệng phì cười một tiếng, ngừng không phát bài nữa, “Tôi còn có thể rút một lá không?”

Đồng Học Bân cắn răng nhíu mày, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, “Rút đi!”

Hoàng Lập nhìn thấy mà buồn cười, trong lòng tự nhủ tên nhóc này đúng là biết cách điều chỉnh không khí.

Tô Giai rút một lá bài cầm ở trong tay.

“Được rồi” Đồng Học Bân xua tay, “Sau đây tôi sẽ nói ra quân bài trong tay của các vị đây, đây đều dựa vào vận may của tôi, chú ý, thời khắc chứng kiến kì tích là đây!”

Câu này nghe rất quen tai, mọi người lại cười lớn.

Đổng Học Bân hít một hơi, rồi ngừng lại, hai tay chắp vào thành một quyền, trong một giây, năm giây, mười giây, mặt của hắn cũng đỏ hết lên, đột nhiên Đổng Học Bân thở mạnh ra một cái, mắt chợt sáng lên và nói: “Quân bài đầu tiên hình như là K, đầu tiên là quân K, là K rô, có đúng không?”

Hoàng Lập cười khổ, cầm quân bài trong tay của hắn ra xem, không đúng, quân bài trong tay hắn là quân cơ.

Đổng Học Bân biết trước rằng mình đoán không đúng, hắn sao có thể biết ảo thuật, rất nhanh hô lên âm back trong 3 giây!



Thời gian lùi lại!

Toàn bộ khán đài chú ý nhìn xuống, Đổng Học Bân lại nói: “Quân bài thứ nhất là K, tôi nói quân đầu tiên là quân K, chất cơ, đúng không nào?”

Mọi người đền nhìn về phía Hoàng Lập.

Hoàng Lập sửng sốt, từ từ lật quân bài lên, máy quay quay gần lại để xem quân bài đấy, là cơ, đúng là K cơ rồi!

Đổng Học Bân cười, “Quân bài trong tay Canh Huyện trưởng, chính là 3 bích!”

Canh Ngọc Siêu không xem bài của mình, nghe nói vậy thì giờ cũng lật bài lên xem, đúng là 3 bích, hắn giơ lá bài lên máy quay, phía dưới nhất thời vang lên vỗ tay!

Có người nói: “Đoán quân bài không theo thứ tự đi!”

“Phải đấy, chọn bài theo thứ tự như thế không hay? Quân bài trong tay tôi là gì nào?” Có người đã đưa cho hắn một vấn đề khó.

Đổng Học Bân vui vẻ đáp: “Được, quân bài trong tay anh là quân bài đẹp… là quân A đúng không nào?”

Người đấy hết sức ngạc nhiên, bất đắc dĩ cầm quân bài của mình lên cho mọi người nhìn, đúng là quân A.

Mọi người đều nhìn thấy mọi việc, ba quân bài liên tiếp đều được đoán chính xác, điều này khẳng định đây không phải là vận may tình cờ, đương nhiên Đổng Học Bân cứ luôn miệng nói là nhờ vào vận may nhưng hiển nhiên không phải, chắc chắn có kĩ xảo gì đó, nếu không sao có thể gọi là ảo thuật? Nhưng rốt cuộc là như thế nào thì tất cả mọi người đều không ai biết.

Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm nói: “Thế quân bài trong tay tôi là quân gì?”

“Tạ Huyện trưởng là quân…” Đổng Học Bân nhất thời dùng âm back để lui về xong rồi nói: “Chính là lá bài quảng cáo”.

Lá bài quảng cáo, các bộ bài porker thường có một dư một lá bài, có lá để trắng, có lá để quảng cáo, Tạ Tuệ Lan cầm lá bài một cách tao nhã rồi từ từ lật lên, quả nhiên là lá bài quảng cáo.

Bốp bốp bốp bốp, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, tiết mục ảo thuật này đúng là thú vị.

Tạ Tuệ Lan mặt nở nụ cười, nhìn Đổng Học Bân một cái.

Tiếp sau đó, Đổng Học Bân lại sử dụng back để lần lượt nói ra một lá, năm lá, mười lá, tất cả đều chính xác.

Hoàng Lập cũng lặng lẽ gật đầu, tên Tiểu Đồng này, vẫn còn chút bản lãnh, dưới tình huống không có một chút chuẩn bị nào mà đã biểu diễn một tiết mục đặc sắc như vậy, bây giờ diễn xong tiết mục ảo thuật, sau đó sẽ không biểu diễn đập gạch lập tức đi xuống, lời nói thắc mắc mặc dù có nhưng sẽ không nhiều, một tiết mục đập gạch bỗng trở thành tiết mục ảo thuật, dù có biểu diễn tốt đến đâu, thì cũng không được hay, cán bộ ở dưới cũng mặc kệ ngươi là có bị chơi hay không, cho dù có thì thế nào? Người ta chỉ nhìn thấy hắn không biết xử lí quan hệ với mọi người, đây mới làm người ta hận, càng không biết thế nào để mâu thuẫn này không bị toàn bộ cán bộ biết, điều này có ảnh hưởng rất không tốt, sẽ tạo ra cho người khác sự hoài nghi và phản cảm.

Nhưng việc đến nước này thì không còn cách nào khác, đành tránh nặng tìm nhẹ, chỉ còn có cách này thôi.

Đương nhiên, nếu ngươi thật có thể đem một tay bổ gạch bổ ra phong cách Cục Chiêu thương, không làm mất mặt Cục trưởng Cục chiêu thương, việc khó này cũng không phải là không thể có, rất đáng vui mừng nhưng… điều này không thực tế chút nào, làm gì có thể có hai việc hoàn mĩ như thế cùng xảy ra được? Đỏ mặt tía tay mà bổ gạch, hắn có bổ mười năm, một trăm năm, cũng bổ không ra tao nhã được, bày ra loại cậy mạnh này, làm người lãnh đạo Cục Chiêu thương một tay, vốn là chuyện không nên lộ mặt, khong lẽ còn trông cậy vào Đổng Học Bân bổ ra cái kết quả gì sao?

Không lâu sau, sau khi diễn xong tiết mục ảo thuật, Đổng Học Bân cúi đầu cảm ơn.

Nhưng ngay sau khi nhìn thấy vậy, khán giả bên dưới như sực nhớ ra hỏi: “Đúng rồi, đây không phải là tiết mục dùng một tay bổ gạch sao?”

“Đúng là tiết mục bổ gạch, tôi đang trông đợi tiết mục đấy”.

“Không nói tôi cũng quên mât, sao lại đổi thành tiết mục ảo thuật à? Tiết mục báo lên kiểu gì vậy? Báo sai hết cả rồi sao?”

“Chẳng lẽ là sai người rồi?”

Âm thanh bất mãn bắt đầu vang lên, có một số người còn có ý chế giễu, ví dụ như Lỗ Đại Phát, hắn là người khởi sướng những âm thanh cổ vũ bắt Đổng Học Bân phải biểu diễn tiết mục bổ gạch, muốn làm Đổng Học Bân mất mặt trước mọi người, nếu Đổng Học Bân mà bổ thật thì đúng là sẽ là một câu chuyện cười cho cả huyện.

Tạ Tuệ Lan và Hoàng Lập nhất loạt nhíu mày.

Tần Dũng vẫn ở phía sau nhìn Đổng Học Bân nháy mắt ra dấu, ý muốn hắn nhanh chóng lui xuống, tốt xấu gì thì coi như tiết mục bị đảo lộn, dù gì tiết mục ảo thuật lúc nãy cũng không tồi rồi.

Thế nhưng, Đổng Học Bân lại không đi xuống, hắn cười nhìn xuống dưới sân khấu, nói một câu khiến cho tất cả mọi người ngẩn ngơ: “Ha ha, đã để mọi người phải đợi lâu, đã báo là sẽ diễn tiết mục bỏ gạch, tôi sao có thể quên được, được rồi, giai đoạn làm nóng người kết thúc, sau đây xin mọi người thưởng thức tiết mục ảo thuật: “Một tay bổ gạch!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.