Trà tới.
Mấy người tiếp tục ở trong phòng trò chuyện với nhau.
Phương Thủy Linh không vội đi, Trương Đông Phương Tôn Lệ Hàm bọn họ càng không vội, nhiệm vụ lần này tới kinh thành là vì rút huyện lập thị của huyện Tiêu Lân, hiện tại Lý Hiếu bên kia đã vỗ ngực cam đoan, Trương Đông Phương bọn họ cũng không có gì để lo lắng, tự nhiên một thân dễ dàng, bọn họ hiện tại càng quan tâm chính là tín hiệu kinh người vừa rồi dẫn phát ra, càng quan tâm Đổng bí thư mới tới của huyện Tiêu Lân bọn họ mà bọn họ vẫn không coi là gì rốt cuộc là một bối cảnh thế nào, vì vậy cũng thử vài câu, muốn hỏi thăm Phương Thủy Linh một chút.
Trương Đông Phương và Từ Trang thuần túy là tò mò.
Tôn Lệ Hàm thì lại muốn kết bạn với Đổng bí thư một chút.
Bọn họ mỗi người có mục đích riêng, cũng có tâm tư riêng.
Nhưng Phương Thủy Linh tuy nói học sinh, nhưng làm việc vẫn là rất cẩn thận, không được Đổng ca dặn, cô ấy cũng không nói thêm cái gì, cho nên đối với vấn đề và thử của Trương Đông Phương Tôn Lệ Hàm bọn họ, Phương Thủy Linh vẫn làm bộ nghe không hiểu, cũng không nói ra cái gì hữu dụng cả.
Chị dâu!
Chị dâu em tới!
Bên ngoài bỗng nhiên vang tới tiếng la của một thiếu niên!
Ngay sau đó, cánh cửa đã bị người từ bên ngoài đẩy ra, ngay cả cánh cửa cũng không gõ, một thiếu niên chạy vào, phía sau còn mang theo bảy tám người tuổi tác khoảng chừng mười chín, mấy người này có vẻ tức giận, khí thế rất hung, sắc mặt rất khó coi, nhìn thế nào cũng có vẻ muốn đánh muốn chém, thậm chí có người còn xắn tay áo cũng không biết muốn đánh nhau với ai.
Trương Đông Phương kinh ngạc.
Từ Trang trong lòng căng thẳng.
Đám người này là ai hả? Tới tính sổ? Người của Trần gia tiểu lục nhi vừa rồi?
Không trách bọn họ có cái lo lắng này, khó tránh được, nhưng sau khi thấy biểu tình của Phương Thủy Linh, Trương Đông Phương bọn họ mới thở dài một hơi, biết không phải như thế.
Phương Thủy Linh cười nói: Tiểu Hạo, tên nhóc em sao tới?
Người tới chính là Tạ Hạo, chỉ thấy hắn hầm hừ nói: Em có bạn ở bên cạnh, vừa rồi gọi điện thoại nói cho em biết chị xung đột cùng thằng cháu trai Trần tiểu lục nhi, em vừa lúc ở bên này không xa, cho nên dẫn người đến đây! Người đâu? Trần tiểu lục nhi đâu? Hắn chạy đi đâu chị nói cho em biết chị dâu! Em đánh hắn cho chết! Ngay cả chị dâu em cũng dám khi dễ! Hắn con mẹ nó chán sống rồi! Người đâu! Nói với thằng cháu trai này Hạo ca tới! Mẹ kiếp lần trước đã đánh hắn một lần! Thằng cháu trai này xem ra là còn chưa có bị em đánh phục có phải không? Tạ Hạo vừa vào phòng thì la to lên.
Phương Thủy Linh trong lòng cũng có chút cảm động, nhưng ngoài miệng lại nói: Ai là chị dâu của em.
Chị. Tạ Hạo thản nhiên nói: Cái này không phải lập tức sẽ kết hôn với anh của em sao, chị không phải chị dâu em thì ai là chị dâu em hả? Thằng Trần tiểu lục nhi này phản rồi! Người nhà của chúng ta cũng dám động! Chị dâu mau nói cho em biết hắn ở đâu đi! Cái khác cũng không cần chị quản! Xem em ngày hôm nay đánh hắn chết không!
Đúng vậy!
Đánh đi!
Dám khi dễ chị dâu!
Mấy người phía sau cũng đều kêu la lên.
Tâm tình của Phương Thủy Linh lúc này có chút phức tạp, cũng có chút dở khóc dở cười, thật ra lại nói tiếp, theo tình huống lúc xưa Phương gia bọn họ và Trần gia vẫn có quan hệ không tồi, không thể nói là đặc biệt gần, nhưng tối thiểu trưởng bối hai nhà trong rất nhiều chuyện vẫn có thể đạt thành chung nhận thức, ít nhất câu thông và giao lưu không có vấn đề, nhưng mà những người ở đây, Phương Thủy Linh trước đó không có bất luận giao tình gì với bọn họ, bởi vì Phương gia và Tạ gia là tử thù, những người phía sau Tạ Hạo phần lớn là tử tôn của lãnh đạo hoặc đệ tử thế gia có quan hệ rất gần với Tạ gia, vòng tròn căn bản là không giống, nhưng hiện tại Phương Thủy Linh muốn kết hôn với Tạ Nhiên, chuyện tình hiển nhiên có thay đổi rõ ràng, thật sự có thể nói là là chuyển biến một trăm tám mươi độ, Trần gia tiểu lục nhi có quan hệ cũng không tệ lắm với Phương gia lại nổi lên phân tranh với Phương Thủy Linh, mà tiểu Hạo Tạ gia tử thù của Phương gia thật ra mang theo người đến đây che chở Phương Thủy Linh, có một số việc cũng là như thế, cuộc đời như một vở kịch, không ai biết sau này sẽ phát sinh cái gì.
Nhìn bọn họ nói muốn đánh chết Trần tiểu lục nhi.
Nghe bọn họ cứ mở miệng nói chị dâu em mà gọi Phương Thủy Linh.
Phương Thủy Linh rất cảm động, Đều ngồi đi, đừng la nữa, người đã đi rồi.
Đi? Tạ Hạo trừng mắt nói: Đi chổ nào vậy? Em đi tìm!
Người ta đều về nhà, em đi chổ nào tìm. Phương Thủy Linh lườm hắn một cái, Các người gọi chị là chị dâu thì phải nghe chị, trước ngồi xuống.
Tạ Hạo lúc này mới không cam lòng đặt mông ngồi xuống.
Mấy người khác vừa nhìn, cũng lục đục ngồi qua.
Trương Đông Phương bọn họ cũng không lý giải tình huống, người này là ai hả? Sao lại ra tới một người? Nghe ngữ khí là ngay cả Trần gia tiểu lục nhi cũng không sợ? Nghe ý đó, người trẻ tuổi này trước đây còn hình như đánh nhau với Trần gia tiểu lục nhi? Cũng là một người bối cảnh cực lớn? Trời ơi, ngày hôm nay làm sao vậy, sao liên tiếp xuất hiện nhiều đệ tử thế gia như vậy? Trương Đông Phương Từ Trang bọn họ cũng không dám nói, chỉ lẳng lặng nghe.
Rốt cục là sao chị dâu? Tạ Hạo hiển nhiên không có giải rõ ràng tình huống, nghe một chút thì mang theo người đi tới, hoàn toàn là tư thế tới chỉ cần đánh, người kinh thành khả ái, có đôi khi khả ái ở chỗ này, cái gì để ý không để ý đều là thứ yếu, phải giúp đỡ nhau trước.
Phương Thủy Linh nói: Không nhiều chuyện lắm, mấy vị này là đồng sự của anh rể em. Nói xong, trước giới thiệu một chút Trương Đông Phương và Từ Trang bọn họ.
Anh rể?
Đổng bí thư là anh rể hắn?
Trương Đông Phương bọn họ đều cùng tiêu hóa tâm lý, rất nhiều tin tức ngày hôm nay đều quá lớn.
Phương Thủy Linh nói tiếp: Từ huyện trưởng không cẩn thận đem nước trà đổ trúng trên người Trần tiểu lục nhi, tiểu lục nhi ồn ào, đòi không buông tha, lời chị nói không tác dụng.
Tạ Hạo vỗ bàn một tiếng nói: Thằng khốn nạn! Muốn chết!
Chị dâu, cuối cùng thế nào? Một chàng trai sốt ruột nói.
Đúng vậy, thế nào? Chị có bị khi dễ không? Lại một thiếu niên nói.
Phương Thủy Linh cười nói: Hắn cũng không cái lá gan kia, chị không sao, cuối cùng chị báo tên của Đổng ca, nói những người này là đồng sự của Đổng ca, Trần tiểu lục nhi vừa nghe liền đi.
Tạ Hạo hừ, Hắn còn không ngốc.
Một chàng trai hắc hắc cười nói: Em nói sao tìm không thấy người, thì ra là bỏ chạy.
Một chàng trai bên cạnh nói: Không đi còn có thể thế nào? Ác danh của Đổng ca ai không biết, đánh chết hắn hắn cũng không dám chống đối Đổng ca, cái này không phải nói giỡn hay sao, Đổng ca là ai chứ, cho Trần tiểu lục nhi hắn mười lá gan hắn cũng không dám ho một tiếng, căn bản không phải một cấp bậc.
Tạ Hạo không thích nghe nói: Cái gì mà ác danh của anh rể tôi?
Chàng trai kia cũng vui vẻ, sửa lời nói: Uy danh, là uy danh.
Phương Thủy Linh nói: Gấp gáp chạy tới hỗ trợ, cảm ơn các em, đều ăn cơm chưa? Chưa ăn cơm chị Linh mời các em, tùy tiện gọi.
Tạ Hạo cười sờ bụng, Ăn là ăn rồi, bất quá lại đói.
Em đúng là cái bao tử không đáy, ha ha. Phương Thủy Linh lập tức gọi nhân viên phục vụ tới đem thực đơn.
Tạ Hạo vừa cầm thực đơn gọi món ăn, vừa nói: Ngày hôm nay cũng là Trần tiểu lục nhi chạy trốn nhanh, nếu không để cho em thấy, em cam đoan hắn một tháng không xuống giường được! Sau khi gọi xong đồ ăn, Tạ Hạo nhìn về phía Phương Thủy Linh, Chị dâu, sau này gặp phải loại sự tình này chị trực tiếp gọi điện thoại cho em, tùy gọi tùy đến!
Phương Thủy Linh cười nói: Được. Cô ấy hiện tại càng ngày càng thích bầu không khí gia đình của Tạ gia, giống như Phương gia bọn họ, biểu hiện ra nhìn người trong nhà đều hòa hảo, quan hệ của bọn nhỏ cũng không tồi, nhưng trên thực tế sau lưng cũng không phải như vậy, chuyện tình nhiều, quan hệ của các trưởng bối và con cháu nhà bọn họ đều tương đối phức tạp, nhưng Tạ gia thì không giống, trải qua tiếp xúc lâu như vậy Phương Thủy Linh cũng đã nhìn ra, Tạ gia từ trên xuống dưới đều là cực kỳ ngưng tụ, quan hệ của tiểu bối vô cùng tốt, căn bản không có khái niệm anh em bà con, đều thân như anh em ruột, nếu không cũng sẽ không có chuyện vừa nghe Tạ Hạo thì trước tiên chạy tới, tại Tạ gia, cái gì so ra cũng không quan trọng bằng thân tình, đây là cái Phương Thủy Linh vô cùng thích.
Đồ ăn tới.
Lại ăn cơm.
Tạ Hạo và những người kia đều ăn như cọp đói.
Phương Thủy Linh nhìn bọn họ ăn thành như vậy, cũng lộ ra một nụ cười, sau đó mới nhớ tới Trương Đông Phương bọn họ, vì vậy nghiêng đầu nói: Trương huyện trưởng, cũng không sớm, các người nếu như sốt ruột trở về. . .
Người ta giúp bọn họ lớn như vậy, lại giúp bọn họ giải vây, Trương Đông Phương bọn họ tự nhiên không thể đi, Không vội, chúng tôi cũng ngồi thêm một chút, ha ha.
Có một chàng trai nói với bọn họ: Trần tiểu lục nhi người này mang thù lắm, các người cẩn thận một ít, đừng để đến lúc đó Trần tiểu lục nhi tìm người báo thù.
Tạ Hạo cười nhạt, Trả thù? Hắn cũng phải dám nha!
Phương Thủy Linh cũng cười nói: Ừm, hẳn là không có chuyện gì.
Tạ Hạo rầm rì nói: Uy danh của anh rể tôi là thổi ra sao? Trần tiểu lục nhi hắn chẳng lẽ không biết? Nói xong nhìn về phía Trương Đông Phương, nói: Sau này ở kinh thành gặp phải phiền phức, các người cứ báo tên của anh rể tôi, chuyện trên công tác không nhất định có thể làm được, nhưng khẳng định không ai dám chọc các người, anh rể của tôi ở kinh thành đó là người đi ngang, chỉ cần có chút trình tự đều biết rõ hắn, tên của anh rể tôi còn tốt hơn so với cái gì!
Trương Đông Phương chớp mắt nói: Học Bân rốt cuộc. . .
Tạ Hạo uống một ly bia, lúc này cũng bắt đầu khoác lác, Biết chuyện anh rể của tôi xông vào quốc an thành phố đánh lãnh đạo bọn họ không?
Hả? Trương Đông Phương và Từ Trang mấy người trừng to mắt ra.
Ủa, các người cái gì cũng không biết hả? Tạ Hạo nói.
Trương Đông Phương kinh ngạc nói: Quốc an thành phố kinh thành sao? Đánh lãnh đạo bọn họ? Vậy Đổng bí thư không bị xử phạt? Không bị mất chức?
Phương Thủy Linh cho Tạ Hạo một ánh mắt, bất quá Tạ Hạo đang cao hứng, cũng không nhìn thấy, Mất chức? Ai dám rút anh rể của tôi! Chú của tôi, cũng là cha vợ của anh rể tôi, chính là bí thư thị ủy kinh thành, ở kinh thành này ai không cho anh rể của tôi vài phần mặt mũi? Càng đừng nói sức chiến đấu và tính tình của anh rể tôi, chọc hắn? Trong lòng ai mà không đắn đo!
Cái gì?
Bí thư thị ủy kinh thành?
Là cha vợ Đổng bí thư? ?
Trương Đông Phương Tôn Lệ Hàm bọn họ đều ngây ra, vợ Đổng bí thư là Tạ Tuệ Lan, người đứng đầu của kinh thành. . . Hình như là Tạ Quốc Bang, đều họ Tạ?
Trời!
Thật đúng là!