Thị trấn, phố trung tâm.
Nhanh lên một chút! Nhanh lên một chút! Nhanh lên một chút! Nhất định phải vượt qua cho tôi!
Chiếc Benz bay nhanh trên đường, Đổng Học Bân liều mạng nhấn còi xe, vượt qua ba cái đèn đỏ!
Ở tận cùng phố trung tâm, ngoài vòng tròn sơ tán đã vây quanh
đủ mấy ngàn người, không phải hộ gia đình xung quanh cũng là dân chúng gần đó, trên lầu, trong viện có vô số người mở cửa sổ nhìn một tòa nhà, thấp giọng nghị luận cái gì. Đổng Học Bân nhấn còi xe liên tục không buông tay, căn bản không giảm tốc độ, chạy thẳng về hướng
phía đoàn người, mọi người chặn đường phía trước hoảng sợ, hoảng loạn cả lên như chim thú, cuống quít tranh ra một con đường. Đổng Học Bân theo con đường vừa được mở rộng kia chạy ào vào, đoàn người
tán ra, xe cảnh sát và cảnh viên rậm rạp tiến vào tầm nhìn!
Phía trước tòa nhà, xung quanh mấy trăm mét đều bị treo tuyến cảnh giới.
Chiếc Benz dừng lại, Đổng Học Bân mở cửa nhảy xuống xe!
"Đổng cục trưởng!"
"Đổng cục trưởng! Ngài đã tới?"
Có mấy người thấy được Đổng Học Bân, bắt chuyện một câu sau đó thì nhanh chóng đi làm việc.
Hơn mười chiếc xe cảnh sát, tam chiếc xe tuần tra, bảy tám chiếc
xe máy, bốn chiếc xe cứu hỏa, hai xe phòng ngừa bạo lực, phảng phất
toàn bộ cảnh lực huyện đều được điều tới đây, có cảnh sát ở ngoài duy trì trật tự, không cho dân chúng tới gần, có cảnh sát nhanh chóng nói cái gì với bộ đàm, thần sắc cả đám đều lo lắng không gì sánh được. Đổng Học Bân thấy bí thư huyện ủy Hướng Đạo Phát, phó bí thư Tào Húc Bằng, bí thư chính pháp ủy Hoàng Lập, cục trưởng cục công an Lương
Thành Bằng tới, đang ở xa xa dự họp hội nghị khẩn cấp, bầu không khí
đọng lại tới cực điểm. Trên tòa nhà không ngừng có người kinh hoảng
chạy xuống, mấy cảnh sát cách tòa nhà không xa đã chạy đến
chuyển người dân đến chổ an toàn.
Bầu không khí khủng hoảng dần dần lan tràn ra!
Đổng Học Bân gấp gáp khó dằn bả kéo một cảnh sát đi ngang qua bên cạnh hắn.
Người cảnh sát có độ tuổi cũng không lớn lắm nói: "Đổng cục trưởng, có việc ngài phân phó."
Đổng Học Bân cắn răng nhìn tòa nhà, "Rốt cuộc là làm sao! Kể lại cho tôi nghe một chút!"
"Là như thế này. . ." Người cảnh sát trẻ thở dài, "Trong lúc quốc khánh, buổi sáng Tạ huyện trưởng muốn đi mấy đơn vị thị sát công tác,
hành trình là sớm định tốt, không biết vì sao bị cái tên tội phạm
vượt ngục tên gọi Ngô Đại Quang biết, hắn chờ ở gần đó, trên người cột thuốc nổ, chờ xe của Tạ huyện trưởng dừng lại, Ngô Đại Quang vọt tới, cảnh sát phụ trách bảo hộ xung quanh Tạ huyện trưởng toàn
bộ đều súng nhắm ngay hắn, nhưng cũng không dám nổ súng, Ngô Đại
Quang không chỉ có thuốc nổ trên người, trên tay còn có kíp nổ, nếu như nổ súng, hậu quả không thể lường được, lúc đó xung quanh còn có rất
nhiều dân chúng, nếu như bom nổ, hơn mười thậm chí trên trăm mạng
người sẽ không còn."
Đổng Học Bân mặt tối sầm.
Người cảnh sát tràn ngập kính ý nói: "Cuối cùng Tạ huyện trưởng tự
mình đi tới, ra lệnh cho tất cả cảnh sát đều rút lui, đồng thời cùng
Ngô Đại Quang nói một vài câu, muốn kéo dài thời gian, dân chúng xung quanh cũng chạy sạch sẽ rất nhanh, sau đó trước tòa nhà chỉ còn Tạ huyện trưởng và Ngô Đại Quang hai người, Ngô Đại Quang có thể cũng
không muốn đồng quy vu tận cái gì, hắn sau đó phát hiện cảnh sát xa
xa đang giơ súng nhắm vào muốn bắn gục hắn, nhanh chóng kéo Tạ huyện trưởng vào tòa nhà, mấy người cảnh sát sợ làm tức giận phạm tội phần tử, nên không dám đi vào, cũng không dám coi thường vọng động."
Sau đó, một chiếc xe cảnh sát chạy tới, lập tức xông vào hiện trường.
Nhưng mà sau khi mọi người chạy ào vào tòa nhà, khiếp sợ phát hiện
trên người Tạ huyện trưởng bị buột vào một quả bom tự chế, mà Ngô
Đại Quang đã từ lâu không biết tung tích.
Khiêu khích!
Trả thù!
Đây là báo thù của Ngô Đại Quang!
Đổng Học Bân phẫn nộ nói: "Hắn tự chế ra bom?"
Cảnh sát nói: "Ngô Đại Quang và em trai hắn trước khi vào tù cũng là làm cái này, thuốc nổ có thể là chính hắn làm ra, nhưng mà các
thiết bị khác thì không rõ ràng lắm, nghe nói hắn lúc trước có
quan hệ rất mật thiết với các thế lực đen, có thể là lúc bỏ trốn
đã từng gặp mặt bọn họ, thiết bị tính giờ đại khái là đối
phương cung cấp, hay là do Ngô Đại Quang trước khi vào tù không biết
từ chỗ làm ra, sau đó dấu đi, sau khi vượt ngục mới thu hồi lại."
Đổng Học Bân hít vào một hơi, "Bom còn bao nhiêu lâu nữa thì phát nổ?"
Cảnh sát nhìn thời gian, "Không được mười lăm phút."
Mười lăm phút ??
Ở nhà nhận được điện thoại, khi Đổng Học Bân nghe nói chuyện này, hắn
không phải không muốn dùng BACK lui về, nhưng lúc đó đã xảy ra vụ án, BACK hai ngày nay để dành hắn đã dùng không ít ở bãi bắn bia rồi, hiện tại còn chưa đủ hai mươi phút, cho dù lúc đó lui về căn
bản cũng không kịp. Mẹ kiếp! Mười lăm phút! Tạ tỷ chỉ còn có mười
phút sinh mạng? Ngô Đại Quang! Tao chửi cả nhà mày thằng khốn
nạn!
Xa xa, lãnh đạo huyện bên kia cũng là cấp bách và khẩn trương, bắt cóc huyện trưởng? Buộc lên người huyện trưởng bom hẹn giờ? Chuyện này ảnh hưởng quả thật quá ác liệt! Hướng Đạo Phát lúc đó đã ra lệnh chết,
phải dỡ bỏ bom, Lương Thành Bằng phụ trách toàn lực bắt phần tử phạm
tội, mà Tào Húc Bằng phụ trách sơ tán quần chúng xung quanh, cần phải
cam đoan không có nhân viên nào thương vong, đem sự kiện của ảnh hưởng áp súc đến nhỏ nhất!
Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt của huyện Duyên Đài hầu như đều tập trung tới tòa nhà này.
Khẩn trương, nôn nóng, sợ hãi, tất cả tâm tình đều viết trên mặt
mọi người, hiện tại hy vọng duy nhất cũng là bên chuyên gia phá bom, hai người chuyên gia đã tiến vào thời gian rất lâu.
Một phút đồng hồ. . .
Hai phút. . .
Ba phút. . .
Đổng Học Bân đứng ở ngay sát tuyến cảnh giới lo lắng đi qua đi lại, trong lòng hắn có rất nhiều suy nghĩ, hận không thể che kín cái lỗ tai của mình, rất sợ nghe được tiếng nổ mạnh gì. biểu tình
của Hồ Tư Liên và chính pháp ủy Hoàng Lập cũng không khác biệt Đổng
Học Bân, tâm tình đều rất không ổn định. Xa xa, Ngụy Nam và Chu tử Hậu
tử cũng lái xe đến đây, đứng ở rất xa xuống xe, nhìn tòa nhà, Ngụy
Nam chỉ cau mày, nhưng không có phản ứng khác.
Đột nhiên, trong tòa nhà đi ra hai người, đều mặc đồ phòng bạo cả!
Là chuyên gia phá bom!
Hồ Tư Liên vội vàng nói: "Thế nào? Bom dỡ bỏ chưa?"
Đổng Học Bân đi qua, đám người Hướng Đạo Phát và Lương Thành Bằng cũng đồng thời nhìn về phía hai người bọn họ.
Bên trong một người tuổi tác hơn lớn nói đạo: "Máy đếm giờ không
phải theo quy cách phổ thông, cấu tạo vô cùng phức tạp, chúng tôi chỉ
là mở ra một tầng mặt ngoài, không dám vọng động vào sợi dây và
phiến kim loại ti kim loại bên trong, không dám dỡ xuống, cho dù là tùy tiện chạm vào một chổ nào, bom cũng đều có thể sẽ phát nổ."
Thở dài không thể tránh được, ông ta nói: "Tôi cũng không có biện
pháp gì, hiện tại chỉ có thể chờ chuyên gia phá bom trong thành phố hay tỉnh tới."
Lương Thành Bằng biến sắc, "Còn có mười phút! Đâu chờ được?"
Hướng Đạo Phát nói: " Người của thành phố không kịp, hai người có bao nhiêu nắm chắc có thể dở bom xuống được?"
Hai chuyên gia phá bom liếc nhau, đều nói: "Ngay cả một phần trăm hy vọng cũng không có, loại cấu tạo của bom này chúng tôi rất ít tiếp
xúc qua, bên trong thậm chí có trang bị cân đối, Tạ huyện trưởng hiện
tại ngay cả cử động cũng không thể, chúng tôi hoài nghi chỉ cần bom thoáng động đậy một chút, đều có thể phát nổ, hơn nữa loại bom này có uy lực rất lớn, ngay cả đồ phòng hộ đều che không được, chỉ cần phát nổ thì xung quanh mười mét không ai có thể sống sót."
Hoàng Lập nóng nảy, "Vậy nghĩ biện pháp khác đi!"
Chuyên gia không nói chuyện, bọn họ cũng là không có cách.
Lần này, tâm của mọi người đều lạnh thấu, bom phá không được, Tạ
huyện trưởng hẳn phải chết không thể nghi ngờ? Tại sao có thể như vậy !?
Lãnh đạo huyện sắc mặt một người xấu xí hơn so với một người, chuyện không muốn thấy nhất rốt cục đã xảy ra!
Hướng Đạo Phát ra lệnh cho người đem tuyến cảnh giới kéo xa ra, mọi
người lại lui ra phía sau hơn mười mét, Lương Thành Bằng trong lòng
biết chuyện quá khẩn cấp, gọi hai người chuyên gia phá bom nghĩ biện
pháp, hai người không thể làm gì khác hơn là lại vào tòa nhà, không
bao lâu sau lại một lần nữa đi ra, vẫn bất lực như cũ. Chuyện bên này đã truyền tới kinh thành, thị ủy Tạ Quốc Bang giận tím mặt, gọi điện
thoại tới điện thoại của thuộc hạ cũ Hoàng Lập, tức giận chất vấn
chuyện gì xảy ra. Mẹ của Tạ Tuệ Lan nghe được con gái chỉ còn sinh mạng chưa đến mười phút, lúc đó đã hôn mê bất tỉnh!
Tràng diện một mảnh hỗn loạn!
Thời gian từng giây trôi qua, còn thừa lại chín phút!
Bom phá không được! Chuyên gia phá bom của thành phố không đến kịp! Không còn kịp rồi! Cái gì cũng đều không còn kịp rồi!
Đám người Hướng Đạo Phát đã từ bỏ nghĩ cách cứu viện Tạ Tuệ Lan, đừng
nói chuyên gia tạm thời đến không được, coi như là tới, cũng không có
nắm chắc có thể dở bỏ bom. Hoàng Lập sắc mặt tái nhợt nhìn xa xa, con
mắt đều đỏ lên. Hồ Tư Liên che miệng, nhẹ nhàng khóc lên. Hơn mười hình cảnh ở xung quanh dường như điên lên tìm kiếm thân ảnh của Ngô Đại
Quang. Một cổ áp lực tới cực điểm đang xoay quanh trên đỉnh đầu của mọi người.
Đổng Học Bân ngơ ngác nhìn tòa nhà, từ tay đến chân đều lộ ra một cổ lạnh lẽo.
Tạ tỷ phải chết? Chỉ còn sinh mạng chưa đến chín phút?
Nhất thời, có dòng máu phảng phất nổ tung trong lòng Đổng Học Bân, hắn nghiêm mặt cúi người xuống nhặt lấy một đôi bao tay trên mặt
đất, cắn răng một bước đi thong thả lên trước, vượt qua tuyến cảnh
giới chui vào khu vực không người trước tòa nhà, bên này đã không
nhìn thấy một bóng người, xung quanh mấy trăm mét, khoảng không vắng
vẻ, ai cũng không muốn bị bom nổ liên lụy. Đổng Học Bân không quan
tâm, chậm rãi bước về phía tòa nhà.
"Đổng cục trưởng!"
"Tiểu Đổng! Cậu đi làm gì?"
"Trở về! Bom sắp nổ rồi!"
Phía sau không ít người đều la lên, không người nghĩ rằng trong tình cảnh cuối cùng Đổng cục trưởng còn dám xông vào trong!
Lương Thành Bằng sắc mặt trắng nhợt, chuyên gia phá bom đều bó tay
với trái bom hẹn giờ, Đổng Học Bân đương nhiên cũng không có khả năng cứu Tạ huyện trưởng ra, đi vào đó là chịu chết không công, Lương Thành Bằng lúc này hét lớn một tiếng, " Ngăn cản hắn cho tôi! Nhanh lên một
chút! Đừng để cho Đổng cục trưởng đi vào!" Hiện tại loại thời điểm
này, không thể để có thêm nhân viên thương vong.
Hai người cảnh sát ở gần nhất nhanh chóng chạy tới.
Ai biết Đổng Học Bân động tác nhanh hơn, tay vừa nhấc, vung một quyền
đấm ngã một người, "Cút đi!" Người cảnh sát còn lại chần chờ một chút, không dám coi thường vọng động, ai cũng biết sức chiến đấu của
Đổng cục trưởng, đừng nói hai người, Đổng cục trưởng nếu như một lòng
muốn vào, cho dù là mười người cũng không thể ngăn được hắn.
Trong chớp mắt, Đổng Học Bân đã rảo bước tiến vào tòa nhà, không ai đuổi theo.
Phòng khách tầng một một mảnh đống hỗn độn, chậu hoa vỡ trên mặt đất, tách trà ngả nghiêng ở trên bàn trà, văn kiện rơi lả tả dưới đất.
Đổng Học Bân vượt qua phòng khách trực tiếp đi vào trong, bên trái có một loạt phòng làm việc, cánh cửa của căn phòng thứ ba mở rộng ra, bên ngoài có hai cái khiên phòng bạo trong suốt của hai người
chuyên gia phá bom để quên khi nãy, còn có một chút công cụ phá bom và một bộ đồ phòng bạo có thể là vì chuẩn bị cho Tạ Tuệ Lan, tích tắc, tích tắc, tích tắc, âm thanh tích rất nhỏ từ trong phòng bay ra, nghe được trái tim của Đổng Học Bân cũng căng thẳng theo, sắc mặt càng trắng bệch một ít.
Một bước. . . Hai bước. . . Ba bước. . .
Đổng Học Bân cắn răng đi tới cửa phòng làm việc.
Tạ Tuệ Lan vẫn ngồi ở trên một cái ghế không nhúc nhích, cô ấy một tay đỡ lấy bom hẹn giờ cột vào trên lưng, phần ngoài bom đã bị mở ra,
bên trong có rất nhiều sợi dây và mảnh đồng, còn có một màn
hình tính giờ đang là 8 phút 10 giây. Sắc mặt của Tạ Tuệ Lan
cũng không dễ nhìn lắm, hít vào, hơi thở, khí tức vô cùng chậm,
tựa hồ ngay cả thở dốc cũng không thể làm, rất sợ xúc động thiết bị
cân bằng trong bom sẽ làm cho nó phát nổ sớm.
Đổng Học Bân môi hơi giật giật, nhưng nói không ra lời.
Tạ Tuệ Lan cũng thấy được hắn, thần sắc hơi đổi, "Anh tới làm gì?"
Đổng Học Bân không lên tiếng, chậm rãi đi qua.
"Đừng tới đây!" Tạ Tuệ Lan nhíu mày nói : "Ở đây không có chuyện của anh! Nhanh chóng đi ra ngoài!"
Đổng Học Bân trầm thấp nói: "Sao không chuyện của anh!"
Tạ Tuệ Lan điều chỉnh tiết tấu hô hấp, quát mắng nói: "Anh làm cái gì vậy! Còn có vài phút là phát nổ! Nhanh chóng cút đi ra ngoài cho tôi!"
Đổng Học Bân không để ý tới cô ấy, cúi đầu nhìn trái bom.
Tạ Tuệ Lan bình tĩnh nói: "Ngày hôm qua ai nói sau này nếu như quấn
quít lấy tôi, xen vào chuyện của tôi thì theo họ của tôi, sẽ không họ
Đổng? Là anh nói phải không?" Hít vào, Tạ Tuệ Lan quát nói: "Mau cút đi!"
Đổng Học Bân làm như không nghe thấy gì, chỉ chỉ một sợi dây bằng đầu ngón tay trong quả bom cột trên lưng cô ấy : " Sợi dây này
không thể cắt?"
Tạ Tuệ Lan nói: "Cắt sẽ lập tức phát nổ."
Đổng Học Bân lau mồ hôi dưới khóe mắt, nhìn chằm chằm cái sợi dây kia một chút, nếu như cắt sợi dây này, Tạ Tuệ Lan có thể tháo bom trên người xuống. Một giây đồng hồ, hai giây, Đổng Học Bân quay đầu lại
nhìn thùng dụng cụ và khiên phòng bạo ngoài cửa, tâm hung ác, bước đi tới, đem mấy thứ bên ngoài vào trong phòng làm việc, tay gõ gõ lên khiên phòng bạo nhưng đang thử độ cứng, sau đó đưa cho Tạ Tuệ Lan.
"Cầm đi."
"Làm gì?"
"Kêu em cầm em cứ cầm! Nhanh lên một chút!"
Đem khiên phòng bạo mạnh mẽ nhét vào tay phải của Tạ Tuệ Lan, Đổng Học Bân quay người lại, cũng nhặt một cái khiên phòng bạo, nắm
thật chặt ở trong tay, sau đó ngồi xổm xuống lấy ra một cây kéo từ
trong thùng dụng cụ phá bom, đi tới bên cạnh Tạ Tuệ Lan, nhìn sợi
dây trên lưng cô ấy, Đổng Học Bân hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Em không nên cử động, anh sẽ cắt sợi dây lưng này, sau đó tháo bom từ trên người em xuống, ném đi, chờ anh lấy bom xuống, em liền đem
khiên phòng bạo che ở trên người."
Tạ Tuệ Lan cau mày, "Khiên phòng bạo không cản được bom!"
Đổng Học Bân dương dương tự đắc chỉ cái khiên trong tay mình, "Hai
người hẳn là được." Chuyên gia phá bom vừa rồi cũng nói, loại bom này có uy lực cực đại, khiên phòng bạo căn bản chịu không được, nhưng
Đổng Học Bân đã nghĩ ra được phương pháp, sau kih tháo bom ra, hắn
cũng sẽ đem khiên phòng bạo bảo vệ trước ngực Tạ Tuệ Lan, bom trùng
kích chỉ trúng mình thôi, cái này chẳng khác nào có bảo hộ hai tầng, cơ hội Tạ Tuệ Lan có thể sống sót cũng lớn một ít, "Em cái gì cũng
không cần lo, nhớ kỹ nhanh bảo vệ mình một chút."
Tạ Tuệ Lan hơi nhíu nhíu mày, hí mắt nói: "Anh muốn ngăn phía trước tôi?"
Đổng Học Bân giơ cây kéo lên, "Nhanh lên một chút! Chuẩn bị!"
"Đừng hồ đồ! Buông ra!" Tạ Tuệ Lan nổi nóng nói: "Che ở phía trước tôi . . . anh làm sao! ?"
"Em đừng quản anh! Nhanh lên một chút! Không còn thời gian!"
"Đừng lộn xộn! Tôi không đồng ý!"
Đổng Học Bân cũng nổi giận, "Em không đồng ý cũng phải đồng ý! Nhanh chóng lên!"
Tạ Tuệ Lan cố ý đem mặt trầm xuống, "Tôi không cần anh quản! Nhanh chóng cút đi!"
"Anh mặc kệ ai quản? Emkhông biết ngày hôm qua anh nói chính là do
giận mà nói sao?" Đổng Học Bân trừng mắt nói: "Tạ Tuệ Lan! Em nhanh
lên một chút có được hay không! Chỉ còn có mười phút thôi đó!"
Làm ra quyết định này, thật ra chỉ dùng vài giây ngắn ngủi, Đổng Học
Bân từ khi bước vào trong phòng, đã không nghĩ có thể sống sót đi ra
ngoài, hắn hiện tại mới phát hiện ra Tạ Tuệ Lan đối với mình có bao
nhiêu quan trọng, cho dù là chết, Đổng Học Bân cũng muốn cứu cô ấy ra!
Tạ Tuệ Lan nghiêm mặt, ném khiên phòng hộ đi, "Tôi không đồng ý!"
Đổng Học Bân lớn tiếng nói: "Đến lúc này rồi em còn không đồng ý cái rắm à! Nhanh lên một chút! Muộn một chút sẽ không còn kịp!"
Đổng Học Bân đem khiên phòng bạo nhặt lên đưa tới trong tay cô ấy, Tạ Tuệ Lan cũng không cầm.
Lúc này, reng reng reng, reng reng reng, điện thoại của Đổng Học Bân vang lên, là Lương Thành Bằng gọi tới, vừa nhấn nút nghe máy,
Đổng Học Bân trực tiếp không nghe tiếng chửi mắng của Lương cục
trưởng, kêu ông đem điện thoại đưa cho chuyên gia phá bom, sau đó rất
nhanh nói một chút suy nghĩ của mình. Ai biết, chuyên gia phá bom
lại càng hoảng sợ.
"Không được! Tuyệt đối không được!"
Đổng Học Bân nói: "Vì sao?"
Người nọ nói: "Anh muốn cắt cái dây lưng kia? Cây kéo vừa cắt trong
nháy mắt sẽ phát nổ bom, căn bản không có thời gian ném ra, hơn nữa
trong vòng mười mét, đừng nói hai khiên phòng bạo, dù là ba bốn cái cũng không làm nên chuyện gì, đều đỡ không được dư chấn của bom, nếu như phương pháp này dùng được, chúng tôi đã sớm thử."
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân tâm càng ngày càng trầm.
Tạ Tuệ Lan cũng nghe được âm thanh trong điện thoại, nhìn hắn, "Phương pháp này không được! Anh mau đi ra!"
Đổng Học Bân cau mày không nói chuyện.
Trong mắt Tạ Tuệ Lan hiện lên một tia xao động, "Bom sắp nổ rồi! Đi nhanh lên!"
"Cứu không được em, anh đi con mẹ nó cái gì!"
"Đi mau! Cút đi!"
Khẽ cắn môi, Đổng Học Bân xoay người đi.
Tạ Tuệ Lan nhìn bóng lưng của hắn, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ai biết, Đổng Học Bân đột nhiên làm ra một động tác khiến cho
Tạ Tuệ Lan ngạc nhiên, hắn đóng cửa phòng làm việc lại cái rầm, răng rắc, đem tay nắm cửa bẻ xuống, khóa lại từ bên trong, lập tức
Đổng Học Bân khẽ quát một tiếng, vung nắm tay đập xuống phía dưới,
rầm rầm rầm, liên tục ba cái, tay nắm cửa bên trong đã hoàn
toàn biến hình, Đổng Học Bân mới thử vặn một cái từ bên trong,
đã mở không ra, bên ngoài bên trong đều không có biện pháp mở!
Tạ Tuệ Lan căm tức nói: "Đổng Học Bân! Anh làm gì thế!"
Đổng Học Bân thở ra một hơi, quay thân đi trở về, "Cứu không được em, em con mẹ nó kêu anh đi như thế nào?"
Theo thời gian dự tính thì còn thừa lại sáu phút!
Đổng Học Bân hít thở từng ngụm, tâm tình vô cùng kích động, hắn đè ép phẫn nộ trong lòng, chậm rãi cầm tay của Tạ Tuệ Lan.
Trong con ngươi của Tạ Tuệ Lan xẹt qua một tia rung động!
Đường cuối cùng đã bị khóa, Đổng Học Bân cũng không đi được!
Ý của Đổng Học Bân đã rất rõ ràng.
Đồng sinh. . . Cộng tử !!