Mưa đã tạnh.
Một trận gió thổi qua, mây đen cũng dần dần bay đi.
Đổng Học Bân đem cây dù thu lại, đưa cho thư ký Tô Nham bên cạnh, nhìn bầu trời dần dần trong xanh một chút, lại nhìn đám nhân viên cứu hộ của thành phố vừa rồi bị mình mắng cho thành thật, đem áo khoác ướt nhẹp cởi, hung hăng vắt một cái, ào, bên trong tất cả đều là nước bị vắt ra, bên trong những người này, bao gồm cả người của đội cứu viện huyện Tiêu Lân vẫn kiên trì tuyến đầu tìm kiếm và cứu hộ, cũng không có một ai ướt hơn so với Đổng Học Bân, Đổng Học Bân hầu như là chật vật nhất trong mọi người, bởi vì chỉ có hắn một người vì cứu người mà đem dù che mưa của mình đều cho đứa nhỏ, cho nên tự nhiên toàn thân đều như chuột lột.
Tô Nham cởi áo khoác, Bí thư, ngài mặc của tôi.
Đổng Học Bân lắc lắc tay, Thôi đi, trời lạnh, cậu mặc của cậu.
Bởi vì trời lạnh mới đưa ngài mặc. Tô Nham sống chết mặc kệ, hắn thật sự lo lắng Đổng Học Bân, mạo hiểm lớn như vậy dầm mưa đi cứu người, ngay cả đội cứu viện cũng không có làm nhiều như Đổng bí thư, chỉ huy chính là Đổng bí thư, tìm kiếm học sinh chính là Đổng bí thư, tự tay cứu người chính là Đổng bí thư, hộ tống học sinh xuống núi vẫn là Đổng bí thư, Đổng Học Bân một người làm bằng sáu bảy người, bây giờ còn một thân ướt nhẹp, cái này sao được.
Đổng Học Bân đè lại áo khoác trên vai của hắn, không cho hắn cởi ra, Được rồi, cậu là cái thân thể gì, tôi là cái thân thể gì hả?
Tô Nham rõ ràng là cao to hơn so với Đổng Học Bân một ít, nhưng thật sự nói đến tố chất thân thể, Tô Nham bản thân cũng biết, mình cũng không có khả năng so với Đổng bí thư. Nhưng làm thư ký của bí thư huyện uỷ, Tô Nham vẫn là vội la lên: Vậy ngài nhanh chóng trở lại thay quần áo đi, như vậy thật không được.
Đổng Học Bân trước đó còn cau mày, bất quá sau khi mắng xong người của thành phố, hắn biểu tình cũng thoải mái hơn rất nhiều, mỉm cười nói: Tôi không sao cả. Chút mưa ấy tính là cái gì? Đổng Học Bân thật không để ở trong lòng, đạn phô thiên cái địa bắn vào người hắn hắn còn không sợ, con mắt cũng không có chớp qua một lần, làm sao có thể sợ chút mưa nhỏ, trạng thái thân thể của Đổng Học Bân không phải là bọn họ có thể tưởng tượng.
Bên cạnh còn có mấy người cán bộ muốn vuốt mông ngựa đều cởi áo khoác.
Nhưng đều bị Đổng Học Bân lần lượt từ chối, cũng cảm ơn ý tốt của mọi người, hắn thật sự không cần thiết, hơn nữa máy quay còn ở bên cạnh, thuộc hạ cởi áo khoác chịu lạnh. Đem áo cho bí thư huyện uỷ? Cái này làm cho người ta nhìn cũng không phải xấu mặt sao? Đổng Học Bân chỉ là đem áo khoác ướt ném cho Tô Nham, sau đó nói với người xung quanh: Nhiệm vụ hoàn thành, ngày hôm nay cũng khổ cực mọi người. Lời dư thừa cũng không có nói, bởi vì nhiệm vụ của đội cứu viện cũng là cứu viện, nhiệm vụ của cán bộ cũng là bảo hộ an toàn của quần chúng. Đây đều là dĩ nhiên, qua vài ngày khẳng định phải có luận công phân thưởng, đến lúc đó trực tiếp họp hoặc là hình thức tiền thưởng cho đồng chí tham dự cứu viện, đây là một khẳng định đối với thành tích công tác của mọi người ngày hôm nay, bất quá còn có một vài người cũng ngoại lệ, bởi vì bọn họ có thể rất khó được khen thưởng, đó chính là một ít quần chúng địa phương và đoàn thể cứu viện không phải nhân viên công vụ tự phát tổ chức. Đổng Học Bân đối với cái này cũng là rất quan tâm, cũng không có quên bọn họ, Nhân viên cứu hộ của tổ chức xã hội đâu?
Tô Nham dùng một ngón tay chỉ cách đó không xa, Đều ở bên kia. Hình như chuẩn bị đi.
Đổng Học Bân vừa nhìn, lập tức đi nhanh hơn vài bước đuổi theo, hắn vừa động, truyền thông phía sau và cán bộ của huyện Tiêu Lân cũng đều đuổi theo.
Chư vị. Dừng chân! Đổng Học Bân lớn tiếng nói.
Bên kia khoảng chừng mười người, đều đang cởi áo mưa. Từ màu của áo mưa cũng có thể nhìn ra, đều là xanh xanh đỏ đỏ, căn bản không phải trang phục che mưa thống nhất như đội cứu viện bên kia, bọn họ vốn là phải đi, nghe âm thanh phía sau, mới đều quay đầu.
Đổng bí thư?
Đổng bí thư.
Trước đó tiếp xúc, mọi người cũng đều nhận thức Đổng Học Bân là ai. Đối với Đổng Học Bân, bọn họ là thật sự bội phục, không nói cái khác, cũng là mỗi tay ôm một đứa nhỏ không để ý nguy hiểm dầm mưa xuống núi, người bình thường lại không thể làm được, càng đừng nói là một người đứng đầu huyện thân cư địa vị cao.
Đổng Học Bân đi qua, nhìn nhìn bọn họ, trực tiếp vươn hai tay cầm tay của người đầu tiên, Tôi đại biểu toàn thể cán bộ và dân chúng huyện Tiêu Lân, cảm ơn anh.
Người nọ có chút vừa mừng vừa sợ, lúc đầu là vươn một tay, vừa thấy Đổng bí thư lại có thể là hai tay tới, cũng ngẩn người, vội vàng bỏ thêm một tay nắm lấy, Đổng bí thư, ngài quá khách khí, không cần cảm ơn, tôi cũng dân chúng của huyện Tiêu Lân, đương nhiên thôi.
Đổng Học Bân lại hai tay nắm tay người kế tiếp, đó là một nữ đồng chí, đều khoảng ba bốn mươi tuổi, nhìn qua là một người đi làm, nhưng trước đó cô ấy trợ giúp cứu viện cũng thể hiện tố chất thân thể cường đại, tám phần mười là một kiện tướng thể dục thể thao, tuyệt không kem so với nam đồng chí khác, Chị, cảm ơn.
Người nữ cũng hai tay nắm tay với hắn, Không có gì, đứa nhỏ của tôi cũng bằng những học sinh này, thấy loại sự tình này, sao có thể không quản.
Kế tiếp. . .
Kế tiếp. . .
Lại kế tiếp. . .
Cảm ơn!
Cảm ơn mọi người!
Khổ cực mọi người!
Đổng Học Bân tuyệt không ngại phiền phức, những người dân địa phương và quần chúng trợ giúp cứu viện lần lượt nắm tay, trong miệng liên tục nói cảm ơn, ký giả phía sau cũng ghi lại cảnh này, nhưng không rõ ràng Đổng Học Bân vì sao coi trọng như vậy. Vì sao? Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, cán bộ là đem ăn lương bằng thuế, đội cứu viện cũng là ăn lương bằng thuế, cái này là chức trách của bọn họ, cho dù tới cứu người cũng là bổn phận của mọi người, nhưng những quần chúng này lại không giống, bọn họ không cần phải mạo hiểm, bọn họ hoàn toàn có thể về nhà ăn cơm, hoàn toàn có thể trở về với vợ và đứa nhỏ, nhưng bọn họ không có, bọn họ lựa chọn ở lại cùng mọi người, ý nghĩa cũng không đồng dạng, đây là mặt tốt đẹp của nhân tính, một mặt rất sáng và đẹp, Đổng Học Bân đương nhiên coi trọng, hơn nữa trong lòng rất hài lòng, lúc vừa tới hắn cảm thấy huyện Tiêu Lân quá khiến cho hắn thất vọng, công tác cảnh vụ thật sự kém cỏi, tuyệt không có thể khiến cho hắn thoả mãn, nhưng hiện tại, thấy có nhiều dân chúng như vậy lại có thể tự phát tổ chức lên núi cứu viện, bọn họ không quen không biết những học sinh này, cũng không quen không biết những giáo viên kia, nhưng mà lại vẫn làm như vậy, điều này làm cho Đổng Học Bân trong lòng cảm giác vô cùng ấm áp.
Các phóng viên chỉ là quay phim và chụp ảnh lại theo quán tính.
Dân chúng khác cũng là ở một bên nhìn náo nhiệt.
Nhưng Mạnh Hàn Mai thấy đến nơi đây, cũng trong lòng cười, cô ấy cảm thấy đánh giá của mình trước đó đối với Đổng bí thư thật sự quá không thích hợp, ai nói Đổng bí thư không biết tác tú? Ngay từ đầu mọi người có thể đều cảm giác như thế, nhưng hiện tại, ai còn nói như vậy? Ai cũng không nói được! Ừm, thật ra cũng không đúng, Mạnh Hàn Mai cảm thấy Đổng Học Bân cái này không phải tác tú, mà thật sự là một vài thứ phát ra từ nội tâm, không giống với lời nói rỗng tuếch của bệnh hình thức như Trương Đông Phương, Mạnh Hàn Mai trong lúc nhất thời cảm thấy mình thật sự không nhìn sai người, người đứng đầu từ kinh thành tới này tựa như quả thật không giống với người khác, không ra vẻ nhiều như vậy, không có nhiều giọng quan như vậy, càng không có nhiều lời nói rỗng tuếch và vẻ đường hoàng như vậy, mà là một người rất thuần túy rất chân thực, không hề bảo lưu cũng không có bảo lưu lộ ra trước mặt bọn họ, khuyết điểm của hắn, hỗn đản của hắn, các loại đều không có cố kỵ thể hiện ra, nhìn qua có thể có chút quá không thành thục quá không bình thường, thế nhưng cẩn thận nghĩ lại, Mạnh Hàn Mai đột nhiên cảm thấy người như thế cũng rất đáng tin, cô ấy tuy rằng tiếp xúc cùng Đổng Học Bân không lâu, tính ra cũng là hơn một ngày một chút, nhưng Mạnh Hàn Mai lại biết, Đổng Học Bân tuyệt đối là cái loại người sẽ không bắt thuộc hạ gánh tội thay hoặc là bán đứng người khác, theo loại lãnh đạo này, lo lắng là khẳng định, nhưng. . . Trong lòng rất kiên định!
Cái này nói rất mâu thuẫn.
Nhưng lúc này Mạnh Hàn Mai thật có một ý niệm như thế trong đầu, rõ ràng là một bí thư trẻ tuổi như thế, rõ ràng là một bí thư không bình thường như thế, rõ ràng là một bí thư ngay cả mặt mũi của người thành phố đều có thể trực tiếp mắng trước mặt của nhiều ký giả truyền thông như vậy, nhưng Mạnh Hàn Mai thật sự cảm thấy theo Đổng Học Bân, thậm chí còn kiên định hơn so với theo Lý Quý An bí thư Lý trước đó nhiều, về phần vì sao, Mạnh Hàn Mai cũng nói không rõ, cô ấy hiện tại là càng ngày càng cảm thấy hứng thú đối với Đổng bí thư.
Nguyên nhân?
Có thể cũng không có nguyên nhân gì.
Cái này có thể cũng là chổ thú vị giữa người với người.
. . .
Sau vài phút.
Vài chiếc xe buýt chở gần một trăm học sinh và giáo viên cùng với xe cứu thương đều đi, những học sinh và giao viên này đều là không có trở ngại gì, xe cũng trực tiếp đi về thành phố, đưa học sinh trở về nhà, rất nhiều phụ huynh cũng lái xe riêng của mình theo trở về, nhưng còn có một vài người lưu lại một hồi.
Đổng bí thư!
Ngài cũng là Đổng bí thư à?
Vừa rồi ngài bận, chúng tôi cũng không dám đến đây.
Đúng vậy, hiện tại có thể nói cùng ngài vài lời!
Mấy người phụ huynh lập tức đi tới.
Đổng Học Bân nhìn nhìn mấy người bọn họ, gật đầu một cái, Tôi là Đổng Học Bân.
Bên trong một người phụ nữ lập tức bật khóc, đi tới một tay cầm tay của Đổng Học Bân liên tiếp lắc lắc, Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài, đứa nhỏ nhà tôi nhờ có ngài đúng lúc đưa xuống núi, tôi vừa gọi điện thoại cho bệnh viện, nói là viêm phổi cấp tính, còn có một chút bệnh biến chứng, trước đó sốt cao đều đã hơn bốn mươi độ còn muốn tăng lên, nếu như xuống núi muộn một chút hậu quả thật sự không thể tưởng được.
Đổng Học Bân vừa nghe thì rõ ràng, đây là người nhà của một trong hai hai đứa nhỏ mình ôm xuống núi, Đã đưa đến bệnh viện? Vậy là tốt rồi, bây giờ còn sốt không?
Phụ nữ nói: Đã hạ xuống một ít.
Đổng Học Bân ừ một tiếng, Có chuyển biến tốt đẹp là được.
Phụ nữ khóc ròng nói: Đều là nhờ phúc của ngài.
Một người nhà khác cũng nói: Cảm ơn! Cảm ơn!
Bên cạnh lại có người nói: Đổng bí thư! Tôi vừa nghe con gái của tôi nói, con bé thiếu chút nữa trượt chân té xuống núi, là ngài cứu con bé, tôi. . . Tôi cảm ơn ngài!
Đổng Học Bân cười nói: Đừng khách khí, cái này là công tác của chúng tôi, làm cái gì đều là bình thường, tất cả mọi người quay về đi, đều quay về đi.