Chạng vạng.
Nhà khách khu ủy.
Đổng Học Bân nghe được Cảnh Tân Khoa nói bên đầu kia của điện thoại, cả người đều ngây ra một chút, Cái gì không được? Nguyệt Hoa bí thư không được?
Tiếng ầm ĩ trong điện thoại di động rất lớn, tất cả đều là tạp âm.
Cảnh Tân Khoa bi thống nói: Chị của tôi bị thương rất nặng, mất máu quá nhiều, đã. . .
Đổng Học Bân lập tức đứng lên, Rốt cục là sao!
Chị ấy, Chị ấy lúc tan tầm về nhà, một chiếc xe chạy đến đụng phải chị ấy!
Đổng Học Bân vội vàng nói: Tại bệnh viện gì? Chuyện xảy ra khi nào?
Tại bệnh viện Đệ Nhị khu, từ lúc xảy ra tai nạn xe cộ đến bây giờ đã được một giờ.
Một giờ? Vì sao không sớm nói cho tôi biết? ? Đổng Học Bân nổi nóng!
Bên này đã rối loạn, vội vã đưa chị của tôi đi bệnh viện, chưa kịp ...
Đổng Học Bân liên tục hít vào nói: Anh chờ tôi! Tôi lập tức đến! Nhớ kỹ chờ tôi!
Ném điện thoại di động, Đổng Học Bân nhất thời giận không thể át, một giờ? Thời gian còn thừa tháng này của hắn tuy rằng tích góp phần lớn, nhưng mà một tiếng trước, vậy cần đến hai tháng, Đổng Học Bân hiện tại căn bản không có cách nào cho thời gian rút lui đến một giờ trước đây, không có biện pháp cho Nguyệt Hoa tránh được tai nạn xe cộ, chuyện hắn có thể làm chỉ có mau chóng chạy tới bệnh viện, vì vậy ngay cả bóp tiền cũng không cầm lập tức chạy ra khỏi nhà khách, lái chiếc xe công của ủy ban kỷ luật thành phố, bỗng nhiên nhấn ga, mạng người quan trọng, còn là mạng của Nguyệt Hoa, Đổng Học Bân ngay cả đèn đỏ cũng không để ý, tốc độ xe cực nhanh!
Rốt cuộc là ai?
Hai cha con Trương Hỏa Trương Bưu trả thù? ?
Lũ khốn nạn! Bọn mày đây là muốn chết!
Đổng Học Bân không tin sự kiện lần này là một ngoài ý muốn, buổi sáng điện thoại đe dọa vừa gọi tới phòng làm việc của Nguyệt Hoa, tan tầm thì Nguyệt Hoa xảy ra tai nạn xe cộ? Quá trùng hợp! Đổng Học Bân lúc này không khỏi hối hận cực kỳ, nếu như mình không nghe Nguyệt Hoa cố ý lưu lại bảo hộ an toàn của cô ấy. Hộ tống cô ấy đi làm tan tầm, cũng sẽ không ra loại chuyện này!
Nhưng hiện tại nói cái gì cũng đã muộn!
Sinh mệnh của Nguyệt Hoa mới là thứ nhất! Phải cứu cô ấy!
Chờ tôi! Nhất định chờ tôi đi qua! Nguyệt Hoa cô kiên trì một chút!
. . .
Năm phút đồng hồ sau.
Bệnh viện nhân dân Đệ Nhị khu.
Bệnh viện Đệ Nhất đã sụp trong lần địa chấn, hiện chỗ này là bệnh viện lớn nhất của khu Nam Sơn.
Đổng Học Bân từ khi lái xe tới nay, còn chưa bao giờ chạy tốc độ nhanh như vậy, chỉ dùng vài phút đi đếnbệnh viện, lao thẳng vào trong!
Vào phòng khách, Đổng Học Bân vung tay túm lấy cổ áo của một bác sĩ nói: Phòng cấp cứu ở đâu?
Bác sĩ nhìn hắn, Cậu tìm ai hả?
Đổng Học Bân cả giận nói: Tôi con mẹ nó hỏi ông phòng cấp cứu ở đâu!
Bác sĩ sửng sốt. Phòng cấp cứu ở bên hướng tây.
Buông cổ áo của bác sĩ ra, Đổng Học Bân đi nhanh tới hướng tây, vẻ mặt cấp bách!
Kiên trì!
Kiên trì!
Phía trước, ngoài cửa phòng giải phẫu, Đổng Học Bân đầu tiên thấy được chính là cục trưởng cục công an Văn Vĩ và mấy người cảnh sát mặc cảnh phục. Bọn họ vẻ mặt đầy lo lắng, còn gọi điện thoại hô hoán cái gì Tra được xe không . Thư ký của bí thư khu uỷ Mã Lỵ vẻ mặt sầu thảm cùng Cảnh phụ Cảnh mẫu, Cảnh phụ run tay nắm chặt vào nhau nhìn đèn của phòng giải phẫu, Cảnh mẫu khóc không thành tiếng bụm mặt, nhìn cũng không dám nìhn, Cảnh Tân Khoa và Lâm Bình Bình cũng có mặt.
Bầu không khí đầy vẻ tuyệt vọng!
Tân Khoa! Đổng Học Bân kêu một tiếng, Thế nào rồi?
Cảnh Tân Khoa quay đầu lại nhìn thấy hắn, thở dài, con mắt đỏ rực nói: Bác sĩ nói. . . Sợ rằng không cứu được, chị của tôi lúc đưa tới đã mất máu quá nhiều!
Lâm Bình Bình nhích miệng, viền mắt cũng bị nước làm ướt.
Đổng Học Bân còn sốt ruột hơn so với bọn họ, Cái gì mà cứu không được? Con mẹ nó bệnh viện đang làm gì vậy! Cứu không được cũng phải cứu cho tôi!
Lúc này, cửa phòng giải phẫu mở ra.
Một người bác sĩ mang khẩu trang đi ra, thần tình trầm trọng.
Cảnh phụ Cảnh mẫu đứng lên, Bác sĩ! Có cứu được không? Có cứu được không?
Đám người Cảnh Tân Khoa và Lâm Bình Bình cũng cấp thiết nhìn qua, tay đều nắm rất chặt.
Bác sĩ thở dài.Bụng của Cảnh bí thư bị một vật nhọn ven đường xỏ xuyên qua, vết thương rất lớn, mất máu nghiêm trọng, chúng tôi. . . Đã tận lực, hiện tại Cảnh bí thư chỉ còn một hơi thở, tùy thời đều có thể. . . Bác sĩ lấy ra một phần thư thông báo bệnh tình nguy kịch tới đưa cho người nhà.
Cảnh mẫu dừng bước, suýt nữa ngất xỉu!
Nguyệt Hoa! Nghe được như vậy. Cảnh phụ lão lệ tung hoành!
Bác sĩ nói: Xin lỗi, chúng tôi cũng không có biện pháp.
Bỗng nhiên, Đổng Học Bân bước đi đi tới, chụp lấy phần thư thông báo bệnh tình nguy kịch, trực tiếp xé thành mảnh vụn ném xuống mặt đất. Chỉ vào mũi bác sĩ nói: Mất máu quá nhiều thì truyền máu cho tôi! Tôi mặc kệ các người dùng biện pháp gì! Người phải cứu trở về cho tôi! Nghe thấy không?
Nếu như người khác nói chuyện cùng bác sĩ như thế, bác sĩ khẳng định sẽ căm tức, nhưng vừa nhìn người này là Đổng Học Bân đã cứu vô số già trẻ của khu Nam Sơn trong địa chấn, bác sĩ sắc mặt chợt nghiêm túc lại, Đổng chủ nhiệm, không phải chúng tôi không cứu người, kho máu của chúng tôi chỉ có một túi máu, cái này là từ khu Tây Bình gửi tới, máu của Cảnh bí thư là dạng Rh âm tính, vô cùng hiếm, kho máu của bệnh viện xung quanh cũng không có, chúng tôi vừa rồi đã liên hệ người cùng nhóm máu với Cảnh bí thư trong khu Nam Sơn tất cả đến một lần, thế nhưng. . . một người tới hiến máu cũng không có, cho dù hiện tại đến, cũng không còn kịp rồi, Cảnh bí thư thương thế nghiêm trọng, bác sĩ của chúng tôi tuy rằng có làm phẫu thuật, nhưng lượng máu của Cảnh bí thư. . .
Đổng Học Bân ngây ra nói: Máu Rh âm tính? Nhóm máu gì?
Bác sĩ đáp: Là nhóm máu B loại Rh âm tính.
Đổng Học Bân hít vào một hơi, nói ra một câu kinh người: Dùng của tôi! Nhanh!
Bác sĩ và rất nhiều người đều sợ run một chút, Của ngài? Ngài là. . .
Đổng Học Bân nhanh chóng nói: Túi máu mà các người điều từ khu Tây Bình tới! Cũng là tôi ngày hôm trước vừa hiến! Nhóm máu của tôi cùng Nguyệt Hoa bí thư!
Cái gì? Cảnh Tân Khoa cả kinh nói: Vậy. . . Vậy nhanh cứu người!
Cảnh phụ Cảnh mẫu cũng kinh hỉ không ngớt.
Nhưng biểu tình của bác sĩ lại không có một chút nào vui mừng, ông ta nói: Đổng chủ nhiệm, máu của một mình ngài không đủ, ít nhất phải bốn năm người mới có hi vọng cứu Cảnh bí thư.
Mọi người vừa nghe, sắc mặt lần thứ hai trắng bệch lên!
Đổng Học Bân ngược lại không hề có phản ứng, không nói hai lời kéo ông bác sĩ, trực tiếp đẩy cửa vào phòng giải phẫu, Ông con mẹ nó nói nhảm cái gì thế! Tôi kêu ông dùng thì ông cứ dùng!
Bác sĩ cắn răng một cái, Được! Chúng tôi thử xem!
Dưới ánh mắt căn bản không ôm hi vọng của Cảnh phụ Cảnh mẫu và mọi người, Đổng Học Bân đóng sầm cửa phòng giải phẫu.
Hiện tại dùng REVERSE, Đổng Học Bân có hy vọng rất lớn có thể đem Cảnh Nguyệt Hoa từ sợi dây tử vong kéo trở về, thế nhưng nhiều người nhìn như vậy, Đổng Học Bân căn bản không có biện pháp giải thích, nói vậy năng lực của hắn sẽ hoàn toàn bạo lộ, lúc này nếu như hiến máu có thể cứu Cảnh Nguyệt Hoa, Đổng Học Bân đương nhiên nghĩa bất dung từ!
Trong phòng giải phẫu.
Cảnh Nguyệt Hoa đã hôn mê đang lẳng lặng nằm, trên bụng đã bị mổ ra, cảnh tượng một mảnh máu me nhầy nhụa, Đổng Học Bân nhìn mà tâm đều tan nát!
Nguyệt Hoa! Đổng Học Bân hô.
Ông bác sĩ kia lập tức phân phó cho một người y tá, Nhanh truyền máu! Dùng của Đổng chủ nhiệm!
Là máu B loại Rh âm tính? Y tá ngẩn ngơ, gấp gáp hoạt động, cho Đổng Học Bân ngồi vào ghế bên cạnh, sau đó rút máu của hắn.
Thời gian không còn kịp rồi, y tá cũng không có dùng phương thức rút máu bình thường, mà là trực tiếp cho gắn ống dẫn truyền máu trên cổ tay của Đổng Học Bân, một đầu khác gắn vào trên người Cảnh Nguyệt Hoa.
Vừa rút vừa dùng!
Ngay cả xét nghiệm cũng không có!
Sau đó, y tá căng thẳng nhìn tay của Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân phát hỏa nói: Cô nhìn tôi làm gì! Nhanh qua bên kia hỗ trợ!
Y tá cuống quít lên tiếng, cô ấy cũng nhận ra Đổng Học Bân, lập tức quay đầu đi qua bên giải phẫu.
Mấy người bác sĩ tiếp tục phẩu thuật cho Cảnh Nguyệt Hoa, không có chút nào dừng lại, tựa như đang khâu lại huyết quản.
Nhanh lên một chút!
Nhanh lên một chút đi!
Đổng Học Bân chăm chú nhìn chằm chằm mặt tái nhợt của Cảnh Nguyệt Hoa, khi máu của mình rời thân thể sắc mặt của, Đổng Học Bân cũng dần dần khó coi.
100 CC. . .
300 CC. . .
500 CC. . .
Một người bác sĩ nhìn tình huống giải phẫu, thở dài nói: Ngừng đi, máu vẫn không đủ.
Y tá không thể làm gì khác hơn là đi tới bên cạnh Đổng Học Bân, muốn nhổ ống dẫn truyền máu, Ngài đưa tay cho tôi.
Đổng Học Bân lạnh lùng nói: Máu không đủ thì tiếp tục truyền! Dừng cái gì mà dừng ?
Y tá kinh ngạc, An toàn của hiến máu bình thường là 400 CC, ngài hiện tại đã đến 500 CC, vượt qua mức hiến máu bình thường, nếu như. . .
Bác sĩ cũng vội la lên: Mấy ngày trước ngài mới vừa hiến máu qua một lần, ít nhất phải mấy tháng mới có thể dưỡng trở về, hiện tại tiếp tục truyền ngài khẳng định có nguy hiểm tính mạng!
Đổng Học Bân nhìn cô ấy nói: Tôi kêu các người tiếp tục truyền! Không nghe tôi nói à!
Y tá bị Đổng Học Bân rống làm cho vành mắt nóng lên, ánh mắt nhìn về phía mấy người bác sĩ.
Một người bác sĩ bên trong trầm ngâm chốc lát, không thể làm gì khác hơn là cố sức gật đầu, Tốt lắm! Truyền thêm 300 CC!
Giải phẫu tiếp tục!
Thời gian từng giây trôi qua!
600 CC. . .
700 CC. . .
800 CC. . .
Đổng Học Bân đã cảm giác có chút khó thở, miệng bắt đầu trắng.
Y tá lập tức cho do huyết áp cho hắn, lập tức kinh hãi thất sắc, hô: Huyết áp của Đổng chủ nhiệm là 40-70! Giảm xuống quá nhanh! Không được!
Bác sĩ quát: Hắn đã mất 800 CC máu! Nhanh dừng lại!
Tôi biết! Y tá cánh muốn rút ống ra.
Nhưng mà Đổng Học Bân chụp lấy tay của y tá, lạnh lùng nói: Tiếp tục truyền!
Bác sĩ cả kinh nói: Ngài điên rồi sao? Tiếp tục truyền ngài cũng không giữ được mạng!
Đổng Học Bân không giải bày, nói: Muốn máu tôi có! Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Nhiệm vụ của các người cũng là đem Cảnh Nguyệt Hoa cứu trở về cho tôi! Cái khác không cần các người quan tâm! Nhanh cứu người!
Mấy người bác sĩ đều đồng loạt nhìn về phía Đổng Học Bân, trong ánh mắt lộ ra một tia chấn động.
900 CC. . .
1000 CC. . .
1200 CC. . .
Lượng máu của một người trưởng thành cũng chỉ có 4000 CC, lúc này Đổng Học Bân trong khoảng thời gian đã rút ra 1200 CC máu, chiếm một phần ba tổng thân thể, đây là một lượng máu đủ để lấy mạng một người, nếu như là người bình thường, hiện tại hẳn là đã chết!