Một ngày. . .
Hai ngày. . .
Ba ngày. . .
Hôm nay buổi chiều.
Đại khái. . . Nhiều giờ.
Đổng Học Bân và Tương Mẫn một đường đi dạo chơi, rốt cục tới biên giới tỉnh Tây Sơn, đi phía trước cũng là tỉnh Bắc Hà và kinh thành rồi, rất gần.
Trên xe.
Cô giáo Tương, sắp đến rồi.
Ừm, ngày hôm nay đến được không?
Chắc được, chạy đến tối phỏng chừng cũng đi ra tỉnh Bắc Hà.
Vậy thế nào? Tìm một chỗ ăn cơm dừng chân?
Được, nghe cô, vậy sáng sớm ngày mai dậy sớm một chút, em đưa cô về kinh thành.
Không cần, cô tự mình ngồi xe đi là được, cậu không phải về tỉnh Bắc Hà tìm mẹ trước sao?
Ài, em không vội, còn hai mươi ngày nghỉ, lúc nào trở về đều được, em phải đưa cô đến cửa nhà trước mới yên tâm.
Cậu được rồi, cô tự mình đi.
Không nên không nên, cô như vậy cũng là khinh thường em.
Ha ha, vậy để sau rồi nói, tìm một chỗ ngồi ăn trước.
A, phía trước hình như có biển báo của một làng du lịch, nếu không đi chỗ đó?
Làng du lịch? Cũng có thể, ăn dừng chân đều giải quyết, bất quá lần này là cô mời, dọc theo đường đi đều để cho đứa nhỏ cậu dùng tiền.
Cái này không phải hiếu kính cô sao.
Ngày hôm nay phải để cho cô tính tiền, cậu nếu giành trả tiền cô sẽ tức giận.
. . .
Tới làng du lịch.
Xe đi vào dừng lại, xuống xe Đổng Học Bân nhìn nhân viên công tác nghênh tiếp, đem chìa khóa xe cho hắn, Không cần đi bãi đỗ xe, giúp dừng một chút chúng tôi là được, cảm ơn.
Nhân viên công tác lập tức nói: Tốt.
Người phục vụ cũng đi tới, Tiên sinh, nữ sĩ, mời bên trong.
Đổng Học Bân nói: Còn phòng không? Trước dăt một người phòng, bên trong ít nhất hai phòng ngủ độc lập.
Được, đăng ký bên trong, nhị vị chuẩn bị dùng cơm chưa? Nơi này của chúng tôi có cơm Trung cơm Tây, còn có khu thả câu, câu cá nướng cá. Người phục vụ giới thiệu.
Đổng Học Bân nhìn về phía cô giáo Tương, Cô nói sao?
Tương Mẫn mỉm cười, Vậy câu cá đi, nghe rất thú vị.
Vậy được, tôi lớn như vậy cũng chưa câu cá, chúng ta đi xem. Đổng Học Bân nói với phục vụ: Hành lý giúp chúng ta đưa lên đi, chúng tôi không đi phòng, đói bụng, trực tiếp ra khu thả câu.
Mười phút sau.
Mấy người vào khu thả câu.
Đây là một hồ nhân tạo nhỏ, nhưng rất đẹp, thậm chí còn muốn đẹp hơn so với hồ nước tự nhiên, mặt trời chiều, nước xanh xanh, cảm giác kia đừng nói nữa. Bên hồ chia làm một vài khu vực, đã có không ít người tới, có nam có nữ có già có trẻ, phần lớn là cả nhà, có người chuẩn bị cần câu, có người đã điếu xong chính cá nướng ở phía sau, mùi thơm cá nướng đập vào mặt mà đến, rất thơm.
Hai vị đi khu số mấy?
Tận cùng bên trong, tìm chỗ ít người ngồi, cá nhiều.
Tốt lắm, hai vị xin đi theo tôi, tôi nói một chút trước, một hồi nhân viên công tác chuyên nghiệp của chúng tôi tới, thuê cần câu và vân vân tìm cô ấy là được, về phần cá câu được, chúng tôi cũng là tính theo ký mà trả tiền, cuối cùng còn có phí gia công nướng cá và phí vật liệu.
Được, đã biết.
Được, hai vị mời bên này.
Khu số 18, Đổng Học Bân và Tương Mẫn ngồi ở bên hồ.
Không bao lâu, một người nữ nhân viên công tác đem cần câu và mồi câu các loại công cụ tới cho bọn họ, dạy bọn họ kỹ thuật câu cá cơ bản, cuối cùng còn biểu diễn cho Đổng Học Bân bọn họ một lần, Đổng Học Bân học rất nhanh, nghĩ không khác biệt lắm, để cô ấy đi, nữ nhân viên công tác nói có chuyện tùy thời có thể tìm cô ấy, liền chậm rãi xoay người trở về, đi chỉ đạo vị du khách tiếp theo.
Bên hồ chỉ còn Đổng Học Bân và Tương Mẫn hai người.
Cô giáo Tương, tới?
Đến đi, cô cũng không biết câu.
Em cũng không biết, thử xem trước.
Ha ha, nếu như câu không được hai ta sẽ đói bụng rồi.
Sẽ không đâu, bọn họ khẳng định là có cá làm sẵn, trực tiếp mua cũng được.
Vẫn là câu đi, như vậy thú vị hơn.
Đúng vậy, mua ăn không thích, tới, em trước.
Đổng Học Bân móc mồi câu, đem cần câu ném ra, ném vào trong hồ, sau đó ngồi không nhúc nhích ở chỗ kia mở to con mắt.
Tương Mẫn cười, cũng hạ cần câu.
Một phút đồng hồ. . .
Năm phút đồng hồ. . .
Đổng Học Bân căn bản là không phải cái loại tính cách có thể ngồi được, một hồi mang theo cần câu hút một điếu thuốc, một hồi nghiêng đầu hàn huyên vài câu cùng Tương Mẫn, kết quả đã nửa ngày, cần câu của Đổng Học Bân ngay cả một con cá con cũng không cắn, cuối cùng hắn thử lắc lắc cần câu, mồi câu bị ăn sạch rồi, cá lại không mắc câu, cũng không biết là móc mồi có vấn đề hay là cái gì, rõ ràng trong hồ dùng mắt thường có thể thấy không ít ngư, nhưng lăn qua lăn lại nửa ngày, hắn một con cũng không câu được.
Trái lại bên cô giáo Tương, bỗng nhiên sợi dây căng lên.
Có cá!
Cô mau đỡ!
Được! Rất nặng!
Mau mau! Nếu không nó chạy!
Tương Mẫn dùng sức thu sợi dây, đứng lên hưng phấn túm cần câu, động tác rất mới lạ, nhưng không có vấn đề gì, một con cá chép bị cô ấy kéo lên, Thành công rồi.
Ai da, cô thật lợi hại.
Ha ha, cái này làm sao?
Em đỡ cần câu cho cô, hắc, đủ lớn thật.
Đúng vậy, ít nhất cũng hơn hai ký, cô thấy đều đủ ăn rồi.
Cái này mới vừa bắt đầu mà, câu thêm một hai con đi, em không tin em câu không được.
Cậu làm ra động tĩnh quá lớn, không phải cô phê bình cậu , tuổi còn trẻ không lo học hành, lại học hút thuốc.
Khụ khụ, sau này ít hút, em nghe cô.
Đem con cá chép bỏ vào trong thùng nước, hai người tiếp tục câu cá.
Hai người dù sao cũng là người thường, lần đầu tiên có thể vận khí nhiều một ít, lần thứ hai sẽ không dễ dàng như vậy, mân mê một lát cũng không có thu hoạch.
Đổng Học Bân cái bụng kêu vang lên.
Đói bụng à? Tương Mẫn nhìn hắn, cười nói: Vậy ăn đi.
Đèn trong khu thả câu cũng sáng lên, sắc trời hơi chút tối xuống, chỉ còn mặt trời chiều.
Đổng Học Bân vừa thu cần câu lại, Vậy được, cũng không còn sớm, cô cứ câu trước đi, em đi làm cá một chút, sẵn chuẩn bị bếp nướng luôn.
Tương Mẫn gật đầu, Được, nướng đi.
Đổng Học Bân đi tới gọi nhân viên công tác, đem lò nướng than lên, cũng đem tới không ít gia vị, câu cá Đổng Học Bân không được, nhưng nướng cá hắn không có vấn đề, không cần nhân viên công tác dạy, tự mình ra tay làm con cá chép, lấy nội tạng ra rồi rửa sạch, cắt lát trên thân cá, rồi đặt nó trên vĩ nướng.
Tách, tách, tách.
Lửa than vang lên tiếng động.
Đổng Học Bân thổi hơi vào cho nó cháy lửa lớn lên.
Rất chuyên nghiệp? Tương Mẫn quay đầu lại nhìn qua.
Đổng Học Bân cười ha ha, Trước đây nhà của chúng ta ở Tứ Hợp viện, ở trong sân làm thịt dê nướng, nên cũng rành.
Vậy cô sẽ chờ nếm thử tay nghề của cậu.
Lập tức xong ngay, bên cô thế nào?
Còn chưa có mắc câu, bị ăn hai mồi câu rồi.
Không có việc gì, không vội, ăn trước con này, nhìn là thấy ngon rồi.
Trong một mảnh khói và lửa, con cá dần dần chín, còn chưa có thêm gia vị mà đã bắt đầu bốc lên mùi thơm mê người, rất hấp dẫn. Đổng Học Bân lập tức thêm gia vị vào, xẻ một miếng thịt cá đi hướng về phía cô giáo Tương, thổi hơi vào nó, để nguội lại một chút.
Được rồi?
Có thể ăn, mời cô.
Cậu ăn trước đi, cô câu thêm một chút.
Đừng, đều nướng xong rồi, cô ăn đi.
Đẩy vài cái cũng không nói được hắn, Tương Mẫn không thể làm gì khác hơn là đem đến đây, Vậy cô ăn một miếng. Cắn một ngụm, hít vào một hơi, Phù phù, ngon.
Ngon à?
Ăn ngon, đặc biệt ngon, cậu nếm thử đi.
Được, em cũng ăn một miếng.
Đổng Học Bân lấy trở về, cắn ở bên kia, sau khi nhai nhai nhất thời ừm một cái, Ngon, không tồi.
A, có cá! Tương Mẫn đột nhiên kêu một tiếng, lập tức đưa tay thu dây.
Con cá lần này tựa như còn lớn hơn con đợt trước, Tương Mẫn không có khí lực lớn như vậy, có thể cũng là không nắm giữ đúng phương pháp, trong lúc nhất thời có chút cật lực, cần câu như muốn tùy thời tuột khỏi tay, nhoáng động như thế, hai phần nhô ra trước ngực áo sơmi cô giáo Tương cũng kích động không ngớt, quần áo căng chặt, bỗng nhiên bụp một tiếng, nút buộc thứ ba bị bộ ngực cô ấy làm bật tung ra, rơi xuống hồ nổi lên một chút bọt nước nhỏ, áo sơmi của cô giáo Tương cũng mới bớt căng ra, lộ ra hoa văn áo ngực màu xanh bên trong.
Đổng Học Bân vừa nhìn, mặt liền đỏ.
Nút buộc đều có thể bật ra, bạn nghĩ xem nó có bao nhiêu lớn hả.
Xung quanh cũng không người, cô giáo Tương cũng không có biểu tình xấu hổ, ngược lại thúc giục: Học Bân, giúp cô một tay, sắp được rồi.
A a, tới! Đổng Học Bân cuống quít ném cá nướng đi tới giúp.
Trải qua dùng sức, hai người hợp lực lại kéo lên một con cá, con này gần ba ký, trong hồ này tuyệt đối tính cá lớn số một số hai, Đổng Học Bân mừng rỡ vô cùng, tuy rằng không phải hắn câu lên, nhưng cảm giác thành tựu cũng rất lớn, lập tức đi thu thập con cá này.
Tương Mẫn buông cần câu cúi đầu nhìn nhìn ngực, kéo kéo áo sơmi, lại chỉnh một chút chổ không có nút buộc, lúc này mới miễn cưỡng che được đồ lót.
Quần áo của cô. . .
Trở về rồi thay, ăn trước.
Được, vậy cô ăn trước con kia đi, con nay lập tức xong ngay.
Tương Mẫn không xem Đổng Học Bân là người ngoài, hoặc là nói không xem hắn là đàn ông, cũng không lưu ý, cầm lấy cá mà ăn. Tuy rằng có đôi khi bị che khuất, nhưng theo động tác của cô giáo Tương, đồ lót vẫn như ẩn như hiện dưới áo sơmi.
Đổng Học Bân không dám nhìn lén.
Bảy giờ hơn.
Hai người tổng cộng câu được ba con cá, tất cả đều nướng ăn.
Ngay cả lượng cơm ăn không lớn cô giáo Tương lần này cũng ăn hơn một con, cho nên nói ăn uống cũng là nhìn bầu không khí và hoàn cảnh, cá do chính mình câu lên, ăn luôn luôn ngon hơn một ít.
Buổi tối.
Hai người trở về phòng.
Ngày hôm nay ăn no thật. Tương Mẫn cười cười, Nghỉ ngơi?
Đổng Học Bân gật đầu một cái, Được, cô ngủ phòng chủ, em ngủ bên kia.
Tương Mẫn cũng không khách khí, duỗi lưng một cái ngáp một cái, xoay người đi hướng chủ phòng ngủ mở cửa tiến vào, cặp mông đầy đặn lắc lư phía sau.
Đổng Học Bân cũng quay về phòng ngủ.
Ngày hôm nay chơi đùa rất vui vẻ, rất thả lỏng, cũng rất mệt mỏi, hắn hầu như nằm xuống liền ngủ.