Quyền Tài

Chương 994: Chương 994: Cậu có được hay không?




Quân khu.

Tiếng la như ẩn như hiện.

Từ Yến lúc này liền đi nhanh đến, Đổng Học Bân tự nhiên theo sát sau đó.

Phía sau vài cái quân đưa mắt nhìn Lưu Chính ủy dò hỏi, Lưu Chính ủy nhíu mày, cuối cùng vẫn không nói cái gì, khoát tay áo, chức vụ cấp bậc cùng quyền hạn của Từ Yến theo nào đó góc độ nào đó mà nói so với Lưu Chính ủy còn cao một chút, hắn cũng không tiện ngăn cản.

Từ Yến đi tới cửa, “Tránh ra”.

Quân nhân canh giữ ở cửa theo bản năng lùi lại một chút.

Nhưng ngay sau đó, Từ Yến liền một phen nắm lấy cánh tay của hắn, giật một cái, quân nhân kia liền lảo đảo từng bước ngã ra ngoài, Từ Yến lúc này cũng một phen mở cửa ra.

Bên trong đen tuyền, không bật đèn

Từ Yến lớn tiếng nói: “Có người ở trong này không?”

“Mẹ” Một đứa nhỏ đột nhiên từ trong bóng đêm vọt ra, một phen ôm thắt lưng Từ Yến, nước mắt lúc ấy đã trào ra, “Hu hu hu... sao bây giờ mẹ mời đến, làm con sợ muốn chết”.

Từ Yến vội ôm con nói:“Không khóc không khóc, không có việc gì nữa rồi , không có việc gì nữa rồi”.

“Mẹ hu hu hu” Nước mắt nước mũi chảy ròng ròng nói: “Bọn họ đánh bọn con”.

Từ Yến sắc mặt trầm xuống nói:“Yên tâm mẹ sẽ làm chủ cho con, đừng khóc có mẹ ở đây rồi”.

Phía sau, vài bạn học cũng đều cuống quít chạy ra, “Cô Từ mau cứu chúng cháu”.

Từ Yến vừa ngẩng đầu, đối với bọn họ có chút phiền não, “Tất cả thế nào rồi? có bị thương không?”

Kêu lên: “Chúng cháu đều bị mấy người trong quân ngũ đánh người xem mặt cháu bị bọn họ lấy súng đánh sưng lên rồi này”.

Ánh sáng chiếu vào, Đổng Học Bân cũng nhìn thấy rõ ràng trên mặt mấy đứa nhỏ có vết sưng, còn có xước da, những đứa khác còn không sao nhưng có một tiểu cô nương có thể rõ ràng nhìn thấy trên cổ có một cái vết máu nhắm chừng là bị cái gì đó đập vào, sắc mặt mấy người đều tiều tụy, trong ánh mắt có chút lo lắng hãi hùng kinh hoảng, khẳng định là bị sợ hãi, dù sao vẫn là trẻ con, không trải qua loại trận thế nơi này bao giờ, chẳng những Từ Yến hít một hơi thật sâu, Đổng Học Bân cúng thấy ngực có chút khó thở.

Ngay cả những đứa nhỏ như vậy cũng đánh?

Các người có còn tính người không vậy.

Từ Yến lôi con bước ra: “Ai đánh người?”

Mấy đứa nhỏ thấy có người làm chỗ dựa, đều trừng mắt nhìn đám quân nhân.

Lưu Chính ủy mang theo người đi lên, “Từ Trưởng phòng, tôi vừa rồi đã nói bọn họ xâm nhập khu vực quân sự cấm phía sau núi, lúc bắt người còn phản kháng, có thể là do lúc đó không cẩn thận đụng tới”.

Con Từ Yến cả giận nói: “Thúi lắm lúc ở trên xe bắt về đây còn bị các người động thủ” nó chỉ vào mặt nói: “Đây là các người ở trong quân doanh bọn tôi khi đó cũng chưa phản kháng”.

Lưu Chính ủy cùng vài quan quân lạnh lùng nhìn thoáng qua.

Từ Yến bình tĩnh nói: “Lưu Chính ủy, có thể cho tôi một lời giải thích hay không?”.

Lưu Chính ủy thản nhiên nói: “Giải thích thì tôi vừa nói rồi đấy”.

“Tốt lắm, món nợ này chúng ta về sau sẽ từ từ mà tính” Từ Yến dắt tay con nói: “Chúng ta đi”.

Còn không đợi bọn họ dịch bước, bảy tám quân nhân ở phía sau Lưu Chính ủy liền xếp hàng ngang trước mặt bọn họ, xa xa còn có hơn mười quân nhân đang đi lên

Từ Yến híp mắt nói: “Có ý gì?”

Lưu Chính ủy định thần nói:“Không có chỉ thị của lưu tư lệnh, hôm nay ai cũng không thể dẫn người đi, thật có lỗi Từ Trưởng phòng, cũng không phải là tôi không giữ mặt mũi cho cô”.

Từ Yến nói: “Vậy ông muốn thế nào?”

Lưu Chính ủy nói:“Không phải tôi muốn thế nào, tôi cũng phải chờ mệnh lệnh của cấp trên, bọn họ xâm nhập khi cấm địa quân sự đã không phải là việc nhỏ”.

Hai mươi quân nhân đã vây quanh bọn họ.

Vừa thấy, nhất thời có chút sợ hãi “Mẹ”.

Đổng Học Bân thấy thế, vỗ vỗ bả vai, “Đều lớn rồi, sợ cái gì? Ưỡn ngực ngẩng đầu lên, có chúng ta ở đây còn có thể để các cháu gặp chuyện không may sao?”

Trong nháy mắt nhìn Đổng Học Bân.

Từ Yến nói: “Này các con gọi chú Đổng”.

Tuy rằng Siêu Siêu và mấy bạn học nhìn thấy Đổng Học Bân cũng không lớn hơn không bọn nó được bao nhiêu tuổi, nhưng vẫn lập tức nói: “Chú Đổng”.

Lưu Chính ủy cùng vài quan quân đều khinh miệt nhìn Đổng Học Bân, tâm nói nơi này có nó chuyện của cậu sao?

“Nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có bẩn sao?” Đổng Học Bân nhìn về phía mấy người Lưu Chính ủy, nhưng lời này vừa ra, nhất thời có hai quân nhân giơ súng lên, đại khái là cảm thấy Đổng Học Bân nói chuyện với trưởng quan của bọn họ không tôn kính, khi họng súng nhắm lên, hắn ta rất muốn xem sắc mặt của Đổng Học Bân, nhưng Đổng Học Bân vừa thấy thế liền vui vẻ, nói với Từ Yến: “Chị thấy không, những người này cầm súng chỉ để dọa người,chứ chẳng để làm gì”.

Từ Yến cũng cười lạnh một tiếng.

Đổng Học Bân nói với hai quân nhân đâng chỉ súng vào đầu mình, “Xem ra các người chẳng biêt làm gì khác rồi, tôi cũng sẽ phối hợp với các người, biết nổ súng như thế nào không? Học chưa? Học chưa? Học rồi thì phải biết trước hết phải mở chốt bảo hiểm ra, không mở chốt bảo hiểm làm sao hù được người? Đúng, mở chốt bảo hiểm ra, sau đó nhắm vào đầu và tim tôi này này, ôi chao, cậu đó, họng súng của cậu nhắm không chuẩn rồi, nhắm vào đầu tôi mới đúng? Đúng, như vậy là được, sau đó nổ súng là OK, cái này không cần tôi dạy cho các cậu chứ? Nào, tôi đang đợi các cậu đấy”.

Siêu Siêu và mấy bạn học đều ngạc nhiên nhìn về phía Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân cũng thấy có gì đó không đúng, đợi trong chốc lát cũng không thấy bọn họ có động tác gì, không khỏi bất mãn nói với Lưu Chính ủy: “Tôi nói này Lưu Chính ủy, ông huấn luyện binh lính thế nào vậy? Nếu giơ súng lên rồi thì phải nhanh mà nổ súng đi chứ còn cờ cái gì? Một đám đều đứng như trời trồng như vậy, có luyện tập không vậy?”

Lưu Chính ủy phát hỏa, trong lòng nói cậu là ai chứ, ngay cả Từ Trưởng phòng của các người cũng không dám nói với tôi như vậy, còn đến lượt ngươi ở đây giương oai sao, vì thế quay sang nói với Từ Yến: “Từ Trưởng phòng, tôi lặp lại lần nữa, hôm nay những người này ai cũng không thể mang đi”.

Đổng Học Bân ngắt lời nói: “Chúng tôi cứ dẫn người đi thì sao?”

Lưu Chính ủy tức giận, “Vậy tiểu tử cậu thử xem”.

Đổng Học Bân cười ha ha kéo tay Từ Yến nói, “Từ đại tỷ, người ta nói tất cả đều phải ở đây, chị nói xem chúng ta làm sao bây giờ? Đúng rồi trước tiên để tôi đếm xem ở đây có bao nhiêu người, một... ba... năm... mười... Ừm, tổng cộng hai mươi, nhiều người ghê?”

Từ Yến nhìn hắn, “Được không?”

Đổng Học Bân cười nói: “Chị như thế không phải đang đùa với tôi sao, đừng nói bọn họ hai mươi người, cho dù lại đến thêm hai mươi người nữa, vậy cũng như ăn một bữa sáng”.

Lời nói của Đổng Học Bân làm cho giọng điệu của Từ Yến cũng thoải mái lên, “Là tôi bảo tiểu tử cậu thủ hạ lưu tình, đi ra ngoài là được, đừng làm người ta bị thương”.

Đổng Học Bân do dự nói: “Lưu tình một chút? Cái này cũng không rất dễ làm, bằng không để tôi đánh một tay, một tay thì tôi còn có thể khống chế độ mạnh yếu, sẽ không làm họ bị thương nhiều”.

“Được” Từ Yến nói: “Chờ đến lúc đi ra ngoài rồi, đại tỷ sẽ cảm ơn cậu”.

“Những lời này của chị là thừa rồi đấy? Hẳn là phải thế rồi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.