Buổi tối.
Nhà Cổ bộ trưởng.
Sau khi ăn xong, có thể là có chút lo lắng đối với bệnh của Cổ Miểu còn, Cổ phu nhân kéo lấy Đổng Học Bân hàn huyên nửa ngày, không cho hắn đi, bởi vì buổi tối cũng là thời gian phát bệnh bình thường của chồng, buổi chiều bốn giờ đã qua, buổi tối còn không biết thế nào. Nhưng đợi một hồi, lại đợi thêm một hồi, Cổ Miểu cũng vẫn không có dấu hiệu phát bệnh, mắt thấy sắp tám giờ, Cổ phu nhân mới chính thức yên tâm.
Bệnh thật sự không có!
Cái hiệu quả này cũng quá nhanh!
Cổ phu nhân và chồng nhìn nhau, thấy Cổ Miểu cho bà ấy một ánh sắc, Cổ phu nhân rõ ràng, bước nhanh đi trở về phòng vài phút, chờ sau khi đi ra trong tay đã có một phong thư, đưa cho Đổng Học Bân, Tiểu Đổng, nơi này có hai mươi ngàn, là phí đến khám bệnh tại nhà.
Đổng Học Bân vội vã từ chối, Tiền này tôi cũng không thể nhận.
Cổ phu nhân giao cho hắn, Nhanh cầm nhanh cầm.
Dì, tôi thật không thể thu. Đổng Học Bân kiên trì nói.
Cổ phu nhân cho rằng Đổng Học Bân ngại ít, nghĩ thầm cũng phải, bệnh khiến cho nhiều chủ nhiệm chuyên gia của bệnh viện trị không hết Tiểu Đổng người ta làm hai ba cái thì hết, cái phí đến khám bệnh tại nhà này khẳng định còn phải cao hơn một ít, huống chi không chỉ có bệnh của Cổ Miểu, ngay cả lưng của Cổ phu nhân cũng được người ta trị, kết quả là Cổ phu nhân lại trở về phòng một chuyến, bỏ thêm vào trong phong thư ba mươi ngàn, tổng cộng là năm mươi ngàn.
Cổ Miểu cũng nói: Đổng tiên sinh, nhanh thu đi, đừng đẩy.
Đổng Học Bân cười khổ một tiếng, vẫn chối từ tiền này, nghiêm túc nhìn bọn họ nói: Cổ bộ trưởng, Cổ phu nhân, tôi không phải ngại tiền ít, trước đó cũng nói qua, bản thân tôi căn bản sẽ không có tư cách hành nghề y, cho nên tiền này tôi không có cách nào thu, cũng không thể thu, tôi lần này đến đây cũng là một người bạn nhờ đến tôi, vừa nghe là Cổ bộ trưởng ngài sinh bệnh. Tôi lúc này mới nghĩ đến đây thử một lần nhìn xem có thể giảm bớt chút bệnh tình cho ngài hay không, không dự định thu phí, hai ngài nếu như để mắt tôi, thì đem tiền thu trở về đi, thật không cần.
Cổ phu nhân nhìn hắn nói: Vậy cũng không thể cho ngươi đi về tay không, cái gì mà tư cách hành nghề y có hay không tôi mặc kệ, tôi chỉ biết cậu giúp lão Cổ nhà tôi trị khỏi bệnh thôi. Tiền này nếu như cậu không thu, vậy cậu làm nghề gì? Trên công tác có cái gì cần trợ giúp không? Có thì cậu cứ nói, lão Cổ tuy sẽ về hưu, nhưng lời nói vẫn dùng được.
Đổng Học Bân nói: Thật ra tôi cũng làm trong cơ quan nhà nước.
Cổ phu nhân hơi ngẩn ra, Cậu cũng là nhân viên công vụ?
Cổ Miểu nhìn nhìn hắn, bỗng nhiên nói: Cậu vừa nói như thế. Tôi nghĩ cậu có chút nhìn quen mắt, Tiểu Đổng, tên đầy đủ của cậu là gì?
Tôi là Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân? ? Cổ phu nhân kinh ngạc, hiển nhiên là nghe qua.
Cổ Miểu cũng a một tiếng, Cậu cũng là Đổng Học Bân kia của thành phố Phần Châu?
Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: Không phải cố ý gạt ngài, chủ yếu tôi nghĩ tôi danh tiếng không tốt lắm, cho nên lúc vừa tới không nói ra.
Cổ Miểu bị hắn làm cho tức cười, chỉ chỉ hắn nói: Danh tiếng của cậu có gì không tốt? Vài ngày trước mới nghe nói cậu lại phấn đấu quên mình lao xuống nước lạnh cứu người? Bản thân thiếu chút nữa hy sinh? Chín người được cậu cứu trở về tới? Còn có lúc địa chấn, cậu cũng không ít lập công. Hèn chi tôi nói nhìn cậu quen mắt, hai ta tuy rằng chưa gặp qua, bất quá trước đây tôi đã thấy qua ảnh chụp của cậu. Dừng lại một hơi, Cổ Miểu thổn thức nói: Được, tốt, luôn nghe người ta nói Tiểu Đổng của thành phố Phần Châu, ngày hôm nay rốt cuộc được gặp, không nói cái khác, chỉ là y thuật cao siêu của cậu. . . Ha ha. Quả nhiên là danh bất hư truyền. Hèn chi tuổi còn trẻ đã là cái cấp bậc này.
Đổng Học Bân nhanh chóng khiêm tốn nói: Ngài quá khen.
Cổ phu nhân cũng quan sát Đổng Học Bân, bà ấy biết Đổng Học Bân. Nhưng dù sao danh tiếng của Đổng Học Bân cũng chỉ tương đối vang ở tại thành phố Phần Châu, đồn không được bao nhiêu trong tỉnh, cho nên Cổ phu nhân cũng chỉ là từ chuyện địa chấn nghe qua mà thôi, cũng không có nhận thức, Tôi nhớ kỹ Tạ thị trưởng của thành phố Phần Châu, là?
Đổng Học Bân đáp: Đó là vợ tôi.
Cổ phu nhân cười khổ nhìn mắt chồng, Coi chuyện này kìa.
Cấp bậc của Đổng Học Bân có thể còn không tính là cái gì, nhưng vợ hắn Tạ Tuệ Lan chính là cán bộ cấp phó phòng, còn vào thường ủy thị ủy, mà Cổ Miểu tuy rằng là lãnh đạo của bộ tổ chức tỉnh, tuy rằng là người đứng thứ ba, nhưng trên cấp bậc cũng là cán bộ cấp phòng, cao hơn một cấp so với Tạ Tuệ Lan, nhưng cũng không cao quá mức. Cho nên được chồng của một phó thị trưởng đến nhà chữa bệnh, Cổ phu nhân hiện tại ngẫm lại cũng thoáng có chút ngượng ngùng, suy nghĩ một chút, Cổ phu nhân thẳng thắn đem tiền đưa qua.
Nhưng không đợi Đổng Học Bân từ chối, Cổ Miểu đã nói: Được rồi, đừng cầm phong thư đưa qua nữa, thu trở về đi.
Cổ phu nhân nói: Nhưng Tiểu Đổng. . .
Cổ Miểu thản nhiên nói: Bà đã quên lần công bố tài sản trước sao? Gia sản của Tiểu Đổng hơn một tỷ, đều là tài sản hợp pháp, người ta quan tâm chút tiền ấy sao?
Cổ phu nhân bị hù nhảy dựng, cũng thoáng nghĩ tới, không phải như vậy chứ, lúc trước chuyện này bà ấy cũng nghe qua, hiện tại rốt cục mới nhớ tới Đổng Học Bân.
Tiểu Đổng à. Cổ Miểu nhìn về phía hắn, nói: Gần đây công tác thế nào?
Cũng được. Cái trọng tâm câu chuyện này được đổi, Đổng Học Bân và Cổ bộ trưởng nói đến công tác.
Sau khi nói một hồi, Cổ Miểu bỗng nhiên nói: Công tác sau này, có suy nghĩ gì không?
Đổng Học Bân tâm vừa nhảy, biết Cổ Miểu là thấy ra bản thân có việc, cho nên mới chủ động nhắc tới cái trọng tâm câu chuyện này, Đổng Học Bân biết hiện tại không phải lúc khách khí, liền nói: Công tác sau này, ừm, tôi hiện tại cũng là muốn xuống cơ sở, làm việc cho dân chúng.
Cổ Miểu nhìn hắn, Muốn xuống dưới rèn đúc?
Đổng Học Bân ừm một cái, đem ý nghĩ của mình nói ra, đương nhiên không có trực tiếp như vậy, cái gì mà muốn làm thường uỷ của huyện hay khu hắn không nói đến, nhưng ý mịt mờ đã biểu đạt ra, hắn tin tưởng Cổ Miểu làm đến lãnh đạo cấp bậc này khẳng định có thể nghe hiểu, thật ra cho dù mình không nói, người ta trong lòng phỏng chừng cũng có tính toán.
. . .
Chín giờ.
Đổng Học Bân nhìn đồng hồ, nhanh chóng đứng dậy nói: Cổ bộ trưởng, Cổ phu nhân, không còn sớm, không quấy rối hai ngài nghỉ ngơi, vậy tôi đi về trước, có việc ngài cứ gọi điện thoại cho tôi.
Cổ phu nhân nói: Tôi đưa cậu đi.
Đừng đừng, ngài quay về đi. Đổng Học Bân chối từ.
Lúc này, Cổ Miểu chậm rãi nói, Vậy cậu lái xe chú ý an toàn, ngày hôm nay cảm ơn, ừm, chuyện cậu muốn xuống dưới rèn đúc tôi sẽ hỏi một câu giúp cậu, cậu trở về chờ tin tức đi.
Vừa nghe lời này, Đổng Học Bân liền có chút kích động.
Người ta nói đến cái phần này, chuyện tình chẳng khác nào đã thành!
Ngày hôm nay thật sự là không có uổng công! Chuyện điều động hẳn là không chạy được rồi! !