Trên đường nhỏ.
Đổng huyện trưởng, lúc này nhờ có ngài.
Thân thể ngài thế nào? Tôi thấy sắc mặt ngài. . .
Ừm, có chút khó chịu, vừa rồi động có chút lớn.
Ặc, vậy ngài nhanh chóng nghỉ một hồi đi, tôi đỡ ngài lên xe.
Được, vậy tôi cũng không khách khí, quả thật có chút không được.
Đổng Học Bân cũng không miễn cưỡng, được Trần Tiểu Mỹ và Nghiêm Nhất Chí nâng đỡ hắn gian nan bước lên xe, sau đó nằm ở ghế sau.
Khương Phương Phương nói: Thạch cao trên đùi bị vỡ?
Đổng Học Bân nói: Không có việc gì, trở về làm lại.
Khương Phương Phương nói: Chuyện còn lại giao cho tôi, cậu nghỉ ngơi đi.
Đổng Học Bân nói: Không sao Khương huyện trưởng, tôi lập tức tốt ngay.
Bỗng nhiên, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng xe cảnh sát, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
. . .
Xe của huyện Trinh Thủy tới!
Một chiếc xe của huyện ủy và vài xe cảnh sát gào thét tới!
Tới chưa?
Cũng là gần đây.
Này, ở phía trước, có xe!
Tôi cũng thấy có người!
Trong xe bí thư huyện uỷ Mông Duệ và cục trưởng cục công an Sở Bành đều là sắc mặt căng thẳng, lập tức ngưng thần hướng phía trước, sau đó sắc mặt đồng thời biến đổi!
Mông bí thư, trên mặt đất có máu?
Không tốt! Còn có người nằm!
Nhanh! Nhanh lên một chút! Lập tức đi qua!
Rất nhiều cảnh sát đều thấy được một màn phía trước, Diêu Thúy và chủ nhiệm Mã Bân cũng đã sớm đuổi kịp xe cảnh sát, đồng dạng nhìn thấy!
Mọi người trong lòng đều căng thẳng. Trong lòng biết không ổn!
Lúc Khương huyện trưởng Nghiêm cục trưởng bọn họ xin giúp đỡ, thế nhưng bị hai mười người thôn dân vây quanh, hiện trên mặt đất có máu, còn có người nằm như đã chết ở đây, bọn họ trước tiên nghĩ đến cũng là Khương huyện trưởng Đổng huyện trưởng bọn họ đã xảy ra chuyện! Bị người đánh! Hơn nữa thương thế không nhẹ!
Trên xe Diêu Thúy mặt mũi trắng bệch, Mã chủ nhiệm! Nhanh chút nữa!
Mã Bân sắc mặt cũng không tốt, vừa lái xe vừa kinh hoảng nói: Tiêu rồi! Lúc này xảy ra đại sự! Lúc này xảy ra đại sự!
Huyện trưởng bị đánh?
Còn không biết là bị thương hay là đã chết? ?
Đó chính là người đứng thứ hai trong huyện. Còn có chuyện gì nghiêm trọng hơn so với cái này sao? ?
Bọn họ làm sao dám ra tay!
Khương huyện trưởng bọn họ không có việc gì chứ?
Đừng nói nữa! Trước gọi xe cứu thương!
Rất nhiều cảnh sát cũng giận không thể át, đó là huyện trưởng của huyện bọn họ, đây là đang đánh vào mặt của mọi người!
Vài chiếc xe bay nhanh đến đây, két vài tiếng dừng ở xung quanh, sau đó Mông bí thư và Sở cục trưởng mở cửa đi xuống xe, phía sau đám người Diêu Thúy và cảnh sát cũng vội vã mở cửa chạy xuống!
Khương huyện trưởng!
Khương huyện trưởng!
Mọi người đầu tiên đều là nhìn về phía những người nằm trên mặt đất. Muốn từ trong tìm được thân ảnh của Khương Phương Phương và Đổng Học Bân bọn họ, nhưng mà khiến cho mọi người ngây người chính là, những người nằm trên mặt đất hoặc thống khổ rên rỉ hoặc ngất đi qua không có một ai bọn họ nhận thức!
Hả?
Người đâu? Người đâu?
Sau đó một giây đồng hồ, đám người Khương Phương Phương Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ từ bên kia xe đi tới, xuất hiện ở tại trước mặt mọi người.
Khương huyện trưởng?
Ngài không có việc gì?
Cái này. . . Lão nghiêm không có việc gì?
Trương thư ký, các người không bị thương?
Tất cả mọi người hơi kinh ngạc, trên người mấy người Khương Phương Phương đều sạch sẽ, đâu có vết tích bị thương gì?
Khương Phương Phương mang theo người đi vài bước, Mông Duệ Sở Bành cũng mang theo người đi qua, hai bên hội hợp.
Khương Phương Phương hơi gật đầu với Mông Duệ và Sở Bành.
Mông Duệ quan tâm nói: Không có việc gì chứ?”
Không có việc gì. Khương Phương Phương thản nhiên nói: Cũng tốt.
Mông Duệ thở phào nhẹ nhõm.Vậy được. Dứt lời quét mắt nhìn hai mười người trên mặt đất, Đây là thôn dân vây công các người?
Khương Phương Phương ừ một tiếng.
Diêu Thúy cũng đi bộ lên, Trần cục trưởng, Đổng huyện trưởng đâu?
Trần Tiểu Mỹ chỉ chỉ trong xe, Đổng huyện trưởng không có việc gì. Cũng là vết thương còn chưa được.
Trong xe Đổng Học Bân thấy thế, cũng gian nan đỡ chỗ tựa lưng ngồi dậy, muốn xuống xe, Trần Tiểu Mỹ vội vàng ngăn cản, khiến cho hắn ngồi không nhúc nhích. Đổng Học Bân cũng chỉ cười cười, chào hỏi cùng người bên ngoài nói: Mông bí thư. Sở cục trưởng, ừm, tiểu Diêu lão Mã cũng tới?
Người không có chuyện, mọi người lúc này mới yên tâm.
Vạn hạnh, vừa rồi thấy máu, thật sự làm cho bọn họ sợ hãi.
Bất quá không có việc gì là không có việc gì, mọi người kinh ngạc nghĩ tới một vấn đề ... tình huống của hai mươi người thôn dân là gì?
Tự giết lẫn nhau?
Không có khả năng!
Lúc này, lại có âm thanh của xe cảnh sát vang lên!
Xa xa hai chiếc xe cảnh sát địa phương chạy đến trước mặt bọn họ, trước xuống xe chính là sở trưởng Lãnh Cương, phía sau mấy người cảnh sát theo xuống!
Khi thấy hình ảnh thảm liệt trước mắt, Lãnh Cương cũng ngây ngẩn cả người!
Cái này. . .
Xảy ra chuyện gì? ?
Cảnh sát hai bên lập tức giằng co lên!
Cảnh sát của huyện Trinh Thủy căn bản không cho bọn họ mặt mũi tốt, cũng bất thiện nhìn thẳng mấy người họ.
Lãnh Cương hít vào một hơi, Chúng tôi nhận được báo án, có người thu phí qua đường, cho nên đến xem, các người là?
Mông Duệ liếc gã, Tới rất nhanh!
Lãnh Cương thấy không người để ý đến mình, cũng không hỏi bọn họ là ai, vì vậy xoay người đen nghiêm mặt nhìn về phía thôn dân trung niên đi đầu bên cạnh máy kéo.
Nhìn thấy Lãnh Cương tới, thôn dân trung niên tựa như tìm được rồi phao cứu sinh, nước mắt đều thiếu chút nữa rơi xuống, Lãnh sở trường! Chúng tôi. . . Ài!
Lãnh Cương nghiêm mặt nói: Họ Lương! Lại là mấy người các người? Hả? Trước đây tra các người bao nhiêu lần? Các người lại còn dám thu phí qua đường? ?
Hiểu lầm! Hiểu lầm!
Không cần nói! Mang đi!
Hai người cảnh sát phía sau bắt đầu dẫn người đi.
Thôn dân trung niên mặt ngoài khẩn trương, trong lòng cũng rất kiên định, ông ta biết Lãnh Cương không phải thật sự muốn bắt mình, mà là cho mình một bảo hộ.
Trong nháy mắt, Lãnh Cương nhìn về phía thôn dân nằm trên mặt đất. Trên mặt cũng cương quyết lên, nhìn cảnh sát của huyện Trinh Thủy, Ngày hôm nay trong sở có nhiều chuyện, đi ra có chút chậm, chúng tôi cũng thừa nhận, nhưng các người không phải cảnh viên của huyện chúng tôi? Tôi cũng không nhớ kỹ ngày hôm nay có liên hợp chấp pháp. Sắc mặt không tốt cúi đầu kiểm tra thương thế của một thôn dân ngất xỉu đi, Lãnh Cương nói: Hạ thủ ác như thế? Cái này đã là bị thương nặng! Các người muốn làm gì? Cảnh sát đánh người? Còn là công an huyện? Lãnh Cương và đám cảnh sát bọn họ cũng đều không ngờ rằng đối phương cũng dám ra tay nặng như thế!
Một cảnh sát của huyện Trinh Thủy nghiêm mặt lạnh nói: Chúng tôi hạ thủ ác? Chúng tôi chỉ tới sớm một phút đồng hồ so với anh! Anh thật ra rất biết nói chuyện!
Lãnh Cương nhìn gã.Không phải các người ra tay? Vậy là ai? Anh tìm ra cho tôi!
Một cảnh sát của huyện Trinh Thủy có chút cấp bậc nói: Anh đừng có trừng mắt với tôi! Các người hơn nửa tiếng đồng hồ mới đến! Các người còn có lý? ?
Ngăn chặn xe của chính phủ huyện chúng tôi thu phí qua đường! Các người trước đó làm gì? Lại có người nói chuyện, ở đây tùy tiện đứng ra một người cũng không kém hơn so với Lãnh Cương, thậm chí cao hơn rất nhiều. Hai huyện cũng là có giao tình, mọi người cho dù không nhận ra cũng đều gặp qua.
Lãnh sở trường! Chuyện ngày hôm nay anh có phải là cho chúng tôi một công đạo không?
Nghe xong, Lãnh Cương mềm cứng không ăn nói: Công đạo tôi có thể cho. Lần này quả thật là địa phương chúng tôi quản hạt xảy ra chuyện, đến lúc đó những người thu phí qua đường này huyện chúng tôi cũng sẽ xử lý, nhưng hiện tại các người cũng nên cho chúng tôi một công đạo? Ra tay đánh người? Đây là lạm dụng tư hình! Các người cũng là đồng chí cảnh sát! Hẳn là biết hậu quả của chuyện tình! Đây là biết pháp phạm pháp? Lúc đầu Lãnh Cương cũng là không có lo lắng gì, dù sao trong xe bị ngăn chặn có lãnh đạo của huyện Trinh Thủy, bọn họ tới rất trễ, đương nhiên là có chút không chiếm lý, nhưng hiện tại nhiều người đều bị đánh như vậy, còn bị thương nghiêm trọng như thế, ngay cả người cũng không biết sống chết, nhưng cho dù là vậy. Vẫn là sự kiện cảnh sát đánh người ảnh hưởng ác liệt, Lãnh Cương bọn họ nghĩ mình tại phương diện này là chiếm chủ động tuyệt đối, cho nên tự nhiên dám phản vấn!
Lời này vừa ra, người của cục công an huyện Trinh Thủy đều cười nhạt không ngớt!
Đánh người? Chúng tôi còn muốn biết là chuyện gì xảy ra đây! Anh hỏi ngược lại chúng tôi!
Bên kia, thôn dân trung niên vừa bị áp lên xe cảnh sát cười khổ không ngớt. Xoa xoa máu ngoài miệng, muốn nói lại thôi nói: Lãnh sở trường, thật ra. . . Thật ra không phải bọn họ.
Cái gì không phải bọn họ?
Thôn dân trung niên cẩn thận nhìn nhìn xe Land Rover, không dám nói.
Người của huyện Trinh Thủy thật ra cũng tò mò về vấn đề này, bọn họ lúc tới thì hai mươi người này đã nằm tại chổ, rốt cục là sao?
Đánh ngã nhiều người như vậy. Ít nhất cũng phải hơn hai mươi người? Huyện Trinh Thủy bọn họ và huyện bên cạnh có quan hệ không tốt, ai giúp Khương huyện trưởng bọn họ giải vây? ?
Mông Duệ đều lười phản ứng với Lãnh Cương, nhìn về phía thư ký Trương Phong, Tiểu Trương, xảy ra chuyện gì? Những người này bị cái gì?
Trương Phong vẻ mặt đau khổ nói: Là Đổng huyện trưởng.
Sở Bành chớp mắt mấy cái, Đổng huyện trưởng? Đổng huyện trưởng làm sao?
Nghiêm Nhất Chí chen vào nói: Là Đổng huyện trưởng phòng vệ chính đáng, đem người khống chế.
Không chỉ là đám người Mông Duệ Sở Bành, mấy người Lãnh Cương bọn họ nghe, cũng là đều kinh ngạc một chút!
Đổng huyện trưởng làm?
. . . Ừm.
Chỉ Đổng huyện trưởng một người?
Ặc, phải.
Một người khốg chế hai mươi người?
Khụ khụ, phải.
Mông Duệ xem xét Đổng Học Bân một thân băng vải và thạch cao trên xe, có chút giận, nói với Trương Phong: Cậu toàn thân gãy xương đánh ngã một người cho tôi coi!
Đổng huyện trưởng vì đòi tiền cho trong huyện bị thương tại thành phố ... chuyện này ai không biết hả? Toàn thân gãy xương, trên người hầu như không có một chổ lành lặn! Nhìn hình dạng suy yếu củah` cũng không cần đụng cũng có thể ngã! Còn đánh người? Còn một người đánh hai mươi người? Cái này không phải vô nghĩa sao!
Trương Phong quả thật nói không rõ, hắn sau khi gãy xương khẳng định là không được, nhưng Đổng huyện trưởng thật sự được, vì vậy khổ sợ nói: Mông bí thư, là thật!
Mông Duệ và Sở Bành không tin nhìn về phía Khương Phương Phương.
Khương Phương Phương do dự một chút, chậm rãi gật đầu, Tiểu Đổng dùng một tay, tay phải hắn bịết thương nhẹ, còn có thể động.
Lời Trương Phong nói có thể không tin, nhưng huyện trưởng đều nói như vậy, chuyện tình hiển nhiên không sai, người ta không cần phải nói sạo tại chuyện này!
Thật sự là Đổng Học Bân?
Thật sự là Đổng huyện trưởng làm! ?
Lần này, tất cả mọi người trợn tròn mắt đứng lên!
Một tay?
Hai mươi người? ?
Má ơi!
Ngài con mẹ nó rốt cuộc có bao nhiêu có thể đánh vậy. . .