Buổi chiều.
Chung gia.
Không cẩn thận thấy trộm nhật ký của Chung Lệ Trân, Đổng Học Bân ngay cả phòng ngủ chủ cũng không dám ở nữa, rất sợ bị Chung Lệ Trân phát hiện, lúc đi ra ngoài còn muốn khép lại vị trí như cũ, để cho tất cả những thứ trong phòng ngủ chủ nguyên vẹn, lúc này mới lau mồ đứng trong phòng khách, nhìn nhìn cánh cửa phòng ngủ nhỏ, Lúc đầu Chung Lệ Trân trong mắt hắn là loại phụ nữ rất truyền thống, đặc biệt bảo thủ, ai mà ngờ trong nhật ký của Chung giáo sự lại phát hiện ra cái kia, ặc, ngẫm lại cũng không kỳ quái, người ta đều đã trên dưới bốn mươi rồi, tựa như cho đến bây giờ còn chưa có nguồi yêu, có nhu cầu là bình thường, huống chi là loại công tác giao tiếp với số liệu nghiên cứu cứng nhắc này, suối ngày đều là như thế, áp lực tinh thần này, áp lực tâm lý này, khẳng định là không nhỏ, dù sao phải tìm một cách phát tiết trên thân thể.
Lý giải.
Cái này cũng rất bình thường.
Đổng Học Bân khụ khụ một tiếng, không chỉ lý giải, thằng nhãi này thậm chí không khống chế được kích động trong đầu, trong đầu cứ nghĩ về biểu tình của Chung Lệ Trân.
Cô ấy có thể rên hay không nhĩ?
Cô ấy có dùng động tác khác không?
Càng nghĩ càng kiều diễm, Đổng Học Bân đều có chút chịu không nổi.
Hít sâu một hơi, Đổng Học đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc này mới thoáng bình tĩnh lại một chút, chuyện gì đều sợ suy nghĩ cả, ài, muốn mạng người thật!
Không được!
Phải tìm việc mà làm, nhanh chóng phân tâm!
Đổng Học Bân nhìn nhìn quần áo trong máy giặt, quay đầu lại, mở nắp máy giặt, quả nhiên, bên trong có không ít quần áo, vì bảo hiểm, Đổng Học Bân lật lật xem có quần lót các loại hay không, không có, chỉ có vớ chân váy và áo dài.
Giặt sạch cho cô ấy thôi.
Đổng Học Bân đem vớ chân màu da và một đôi vớ chân dài màu da đậm lôi ra, ném vào trong bồn nước bên cạnh, sau đó bỏ bột giặt vào trong máy giặt, sau vài phút, máy giặt rung ầm ầm lên. Ngồi xổm xuống, Đổng Học Bân lấy xà bông tới giặt vớ chân cho Chung Lệ Trân, xoa xoa trong tay ... vớ chân hiển nhiên là không thể giặt bằng máy được rồi.
Giặt xong.
Vắt khô.
Phơi lên.
Đổng Học Bân một phút cũng không nhàn rỗi, lại bắt đầu thu dọn nhà cho cô ấy, lau lau dầu mỡ trong phòng bếp, lau cửa sổ, quét rác, làm tổng vệ sinh hoàn toàn, về phần máy móc và thiết bị, Đổng Học Bân cũng không nghe Chung Lệ Trân nói là không nên đụng, lôi hết xuống, xếp vào tường rất có quy tắc và trật tự, hơn nữa đều tập trung lại một chổ, như vậy thành ra trong phòng khách có vẻ rộng rãi hơn rất nhiều, nhìn cũng thoải mái.
Làm đủ ba giờ.
Đổng Học Bân đối với thành quả lao động của mình rất thoải mãn.
Khụ khụ khụ ... Trong phòng nhỏ truyền đến tiếng ho của Chung Lệ Trân.
Đổng Học Bân liền gõ cửa, đẩy ra tiến vào : Ngài dậy rồi? Uống nước không?
Tóc của Chung Lệ Trân khi ngủ có chút rối loạn, sau khi ho khan hai tiếng liền đỡ hơn, nhìn đồng hồ : Đã năm giờ hơn? Đem nhiệt kế cho tôi thử, tôi thấy không khác biệt lắm
Đổng Học Bân ừ một cái, đem qua cho cô ấy.
Đo nhiệt độ xong, quả nhiên hạ sốt, ba mươi bảy độ rưỡi, tốt hơn nhiều.
Đói bụng không? Bằng không ngài nằm thêm một chút đi Biểu tình của Đổng Học Bân lúc này nhìn về phía cô ấy đã có chút mùi vị, không nhịn được liếc nhìn dưới váy trên đùi cô ấy, mấy dòng chữ trong nhật ký không ngừng nhảy ra, dừng đều dừng không được.
Không ngủ, dậy một chút
Cũng được, vậy ngài xuống giường từ từ
Chung Lệ Trân ngồi dậy, hai tay nhặt áo dài lên, mang giày cao gót vào cùng Đổng Học Bân đi ra, nhưng sau khi thấy phòng khách rực rỡ hẳn lên, Chung Lệ Trân biến sắc : Không phải nói đừng động vào đồ của tôi sao?
Đổng Học Bân nói : Tôi rất cẩn thận, không làm hư máy
Chung Lệ Trân lo lắng, cẩn thận ngồi xuống kiểm tra một lần, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó đen mặt nhìn vào phòng ngủ chủ : Cậu tiến vào?
Đổng Học Bân lập tức nói dối : Không có không có, chỉ thu dọn phòng khách
Chung Lệ Trân nhìn vào trong cửa, biểu tình mới hòa hoãn lại một chút, ngửi ngửi : Sao có mùi giặt quần áo? Cậu giặt?
Ừm, tôi thấy ngài bệnh như vậy, phỏng chừng cũng không có thời gian, nên đi giặt cho ngài Đổng Học Bân cười ha ha : Bố trí như thế, có phải là thoải mái hơn không?
Chung Lệ Trân nói : Cũng được
Bất quá Đổng Học Bân từ trong mắt của Chung Lệ Trân thấko nhìn thấy hai chữ cũng được này, thấy biểu tình của cô ấy, hẳn cũng là nghĩ đặt lung tung như thế lại thoải mái hơn rất nhiều, có đôi khi đồ đặt có thứ tự, cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của người, đây là một loại thái độ sinh hoạt.
Hai người ngồi xuống ghế sô pha.
Chung Lệ Trân trầm ngâm một chút, Ngày hôm nay khổ cực cậu.
Ngài vì công tác nghiên cứu khoa học nước nhà làm ra cống hiến lớn như vậy, tôi chiếu cố ngài cũng không phải dĩ nhiên sao? Đổng Học Bân cười nói: Trước đó ồn ào với ngài, ngài đừng giận tôi là được.
Chung Lệ Trân bình tĩnh nói: Biết cậu là tốt với tôi, uống thuốc ngủ một giấc xong, quả thật thoải mái hơn.
Đổng Học Bân ừm một cái, Không uổng mài rìu để đốn củi, ngài ngàn vạn lần chú ý thân thể, nếu ngài mệt ngã, công tác càng không có cách nào làm, ai cũng không thay thế được ngài.
Reng reng reng, reng reng reng.
Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.
Chung Lệ Trân vừa nhìn, đưa tay tiếp, A lô, ai vậy?
Đầu kia là âm thanh của một thanh niên, Chung viện sĩ, tôi là tiểu Trương, lãnh đạo bảo tôi hỏi một chút hạng mục căn cứ thực nghiệm của ngài thế nào? Còn có thân thể ngài. . .
Chung Lệ Trân thản nhiên nói: Thân thể tôi không có việc gì, ngày mai có thể đi làm, cái hạng mục nghiên cứu kia cũng không khác biệt lắm, còn thiếu một ít tính toán lý luận, trong vòng ngày hôm nay tôi tận lực hoàn thành.
Được, vậy chọn vị trí căn cứ thực nghiệm. . .
Kinh thành khẳng định không được, thí nghiệm có tính nguy hiểm nhất định, hơn nữa cũng muốn bảo mật cao độ, tốt nhất là một ít chổ xa xôi, hoàn cảnh thì. . . Vùng núi tốt nhất.
Phải là vùng núi?
Cũng không nhất định, đến lúc đó sau khi tôi đem số liệu chỉnh lý ra sẽ thương lượng với thầy tôi, phải đợi tính toán ra đã, cái này không vội.
Tôi đã biết, vậy ngài chú ý thân thể.
Cảm ơn, tôi sẽ, cứ như vậy.
Sau khi cúp điện thoại, Chung Lệ Trân uống vài ngụm nước nóng.
Ngồi ở bên cạnh Đổng Học Bân trên cơ bản nghe được nội dung điện thoại, không khỏi chớp mắt nói: Chung giáo sư, cái căn cứ thực nghiệm gì hả? Hạng mục ngài phụ trách sao?
Chung Lệ Trân nhìn hắn, Tôi phụ trách một hạng mục bên trong, làm sao vậy?
Đổng Học Bân nói: Không có việc gì, tôi cũng là tuỳ tiện hỏi thôi, vậy cái gì, sao lại là người tự mình chọn vị trí hả? Hạng mục quan trọng lắm sao?
Chung Lệ Trân gật đầu, Ừm.
Cụ thể là phương diện gì? Đổng Học Bân hỏi.
Bảo mật.
Ặc, vậy cái căn cứ thực nghiệm này thuộc ai sở hữu? Là trung khoa viện các người? Hay là phân viện tỉnh phía dưới?
Thuộc sở hữu trung khoa viện, chúng tôi trực tiếp phụ trách, cậu hỏi cái này làm gì? Cũng không quan hệ với cậu. Chung Lệ Trân tựa như cũng không biết hắn sao đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với cái này.
Nhưng Đổng Học Bân cái khác không được, nắm bắt chiến tích lại rất nhanh, nghe cú điện thoại kia xong thì cảm giác được chuyện này có cơ hội, liền tự tiến cử nói: Ngài cũng biết tôi là cán bộ, hiện tại nhậm chức tại huyện Trinh Thủy, huyện của chúng tôi, kinh tế không được, hoàn cảnh không được, cái gì cũng đều không, nhưng duy nhất là, chúng tôi xa xôi, hơn nữa là đặc biệt xa xôi, huyện nghèo khó cấp quốc gia, người cũng không nhiều, núi lớn xung quanh càng không nói, còn về phần người, liếc mắt đều không thấy ai, ngài xem hoàn cảnh của huyện chúng tôi thích hợp không?
Chung Lệ Trân nói: Huyện các người?
Đúng vậy, tôi nghĩ rất phù hợp chọn vị trí của căn cứ thực nghiệm trung khoa viện các người, hơn nữa tôi công tác ngay tại địa phương, tôi có thể phối hợp giúp các người. Đổng Học Bân nói.
Chung Lệ Trân lặng lẽ, Số liệu tôi còn không có làm xong, tài chính của căn cứ thực nghiệm tuy rằng xuống tới, cần phải chứng thực cũng phải qua mấy ngày, một ngày hai ngày không định được.
Đổng Học Bân cười nói: Không sao, dù sao ngài nghĩ về huyện chúng tôi là được.
Chung Lệ Trân không rõ ràng, Cái này là hạng mục của trung khoa viện chúng tôi, có quan hệ với cơ sở các người sao? Sao con mắt của cậu sáng như thế?
Đổng Học Bân ho khan, nói: Ngài vừa về nước, cũng vẫn làm nghiên cứu, có thể không quá lý giải tình huống của cơ sở chúng tôi, cho dù là nghiên cứu của trung khoa viện, vậy chỉ cần chọn vị trí ở tại huyện chúng tôi, cũng là có quan hệ cùng cơ sở địa phương, hơn nữa quan hệ lớn, phối hợp công tác các người khẳng định sẽ không làm, tìm ai? Khẳng định phải tìm cán bộ cơ sở chúng tôi phối hợp, thổ địa? Xây nền? Đều là chuyện của chúng tôi, hơn nữa căn cứ thực nghiệm lệ thuộc trực tiếp trung khoa viện của các người, hạng mục nghiên cứu khẳng định không nhỏ, nếu như thật sự có thành quả đột phá, huyện chúng tôi khẳng định cũng được hưởng ké, hơn nữa cũng có thể mang đến phát triển cho sản nghiệp khoa học kỹ thuật của huyện, thậm chí cuối cùng còn có thể khiến cho huyện chúng tôi nổi tiếng, cũng giống như là một vò rượu thơm vậy, cái này được lợi có thể to lắm, quên đi, nói trắng ra là vậy, đây đều là chiến tích.
Chung Lệ Trân: . . .
Đổng Học Bân bồi thêm một câu, Đương nhiên, tôi cũng không phải vì cá nhân, tôi là suy nghĩ vì dân chúng của huyện chúng tôi, tôi cũng hy vọng tất cả mọi người có thể có ngày khá giả, sớm ngày thoát khỏi cái mũ huyện nghèo khó.
Chung Lệ Trân nhìn nhìn hắn, Cậu phân công quản lý khoa học kỹ thuật?
Đổng Học Bân ặc một tiếng, Cái này không phải, bất quá ngài nếu có thể giúp tôi tranh thủ cái chọn vị trí này, tôi trở về thao tác, sớm đem khoa học kỹ thuật phân công đến đây! Chiến tích lớn như vậy, Đổng Học Bân cũng không muốn rơi vào ở trong tay người khác, khẳng định là muốn tự mình bắt.
Chung Lệ Trân: . . .
Đổng Học Bân trông chờ nói: Ngài nói giúp tôi?
Chung Lệ Trân chần chờ chỉ chốc lát, Qua vài ngày nữa đến lúc lựa chọn. . . Tôi hỏi một chút cho cậu.
Ngài nghĩ hy vọng lớn không?
Tôi là người phụ trách chủ yếu của cái hạng mục này, nếu như huyện các người thật sự phù hợp điều kiện, đến lúc đó tôi sẽ đề cử, cấp trên khẳng định suy nghĩ, có thể thành hay không tôi cũng không biết, tôi là làm nghiên cứu, chỉ có thể từ số liệu đưa ra hoàn cảnh vị trí thích hợp, quyết định thế nào tôi nói không tính.
Đổng Học Bân cười nói: Không có việc gì, dù sao tôi cảm ơn ngài trước.
Đừng vội cảm ơn, tôi cũng không cam đoan có thể.