Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Mây mù lượn lờ ngoài cửa sổ, che ánh mặt trời.
Trong phòng ngủ chủ rộng rãi, Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan nằm nghiêng nằm ngửa trong chăn, tối hôm qua hai người lăn qua lăn lại cũng không nhẹ, dùng một trời đen kịt để hình dung cũng không quá đáng, dù sao cũng lâu lắm không làm, Đổng Học Bân ôm cô ấy thật chặt, động tác cũng khá lớn, nhìn trên giường dưới giường là biết, hơn phân nửa cái chăn lọt xuống đất, gối đầu thì một cái nằm trên mặt đất, drap trải giường thì càng không cần phải nói, lệch ra khỏi nệm luôn, trên tấm drap thì bị nhăn này nhăn kia, ngoài ra trên đùi của vợ còn dính cả bọt xà bông tối hôm qua chưa rửa sạch nữa, bất quá không còn là bọt nữa, để cả đêm, đã sớm khô cứng.
Tích tích tích, tích tích tích.
Bên cạnh, chuông báo đột nhiên vang lên.
Ừm? Đổng Học Bân tỉnh dậy.
Tạ Tuệ Lan cũng ngáp một cái, Nhấn tắt đi.
Đổng Học Bân nhắm hai mắt sờ sờ mới tìm được điện thoại di động của vợ, đem chuông báo tắt đi, sau đó nhìn đồng hồ, Mới bảy giờ, dậy sớm như vậy để làm gì.
Ban ngày có việc.
Chuyện gì cũng không bằng đi ngủ.
Phù, một phó tỉnh trường đến đây thị sát.
Cái đám lãnh đạo này, mỗi ngày chỉ biết thị sát thị sát.
Được rồi, tên nhóc anh tự mình ngủ đi, ha ha, Tạ tỷ anh tắm rửa.
Anh buồn ngủ lắm, hôm nay cũng không làm điểm tâm cho em, em đi ra ngoài mua gì ăn đi. Đổng Học Bân tiếp tục trở mình, đắc ý ngắt mông đẹp của vợ một cái.
Tạ Tuệ Lan liếc nhìn hắn một cái, Ha ha, tay thiếu hả?
Đổng Học Bân không cho là đúng, Sờ một chút sợ cái gì, em làm như mông cọp cái vậy?
Đang nói, điện thoại di động của Tạ Tuệ Lan vang lên, Đổng Học Bân đưa cho cô ấy, Nè.
Thấy được tên báo trên mặt, viết là thư ký. Hẳn là thư ký của vợ.
Tạ Tuệ Lan ngồi dậy khỏi giường, tiếp, A lô.
Bí thư. Đầu kia là một giọng nữ, Xảy ra chút chuyện.
Tạ Tuệ Lan thản nhiên nói: Chuyện gì, nói.
Thư ký nói: Danh sách khảo sát đi Ma Cao ngày hôm qua, đều bị cấp trên trả về, chồng ngài cũng vậy.
Nguyên nhân?
Nói đã đặt xong vé máy bay, chúng ta báo trễ.
Sau đó thì sao? Ý kiến phúc đáp là giải quyết như thế nào?
Đồng chí của phòng ban đó nói, vé máy bay của chuyến bay lần kia đã không có, không biết vé cùng ngày còn hay không, về phần người nhà lãnh đạo thành phố chúng ta, cấp trên chi trả vé máy bay và phí dụng du ngoạn, nhưng có thể không có biện pháp đi cùng chuyến bay, khiến cho người nhà tự mình đặt vé. Đến lúc đó cầm biên lai hóa đơn tìm phòng ban tương quan trả lại, ý tứ là, sau khi tới sẽ gặp chúng ta.
Chuyện này qua tay của ai?
Là Cổ phó tỉnh trường.
Cổ tỉnh trường ngày hôm nay muốn tới khảo sát?
Đúng vậy, khảo sát cũng là ông ta mang đội.
Được, tôi đã biết.
Bí thư, bằng không tôi hỏi một chút nữa? Vé máy bay của chồng ngài và người nhà của mấy người lãnh đạo còn. . . Cấp trên lúc trước cũng chưa nói ngày hết hạn, thật sự có chút. . .
Không cần hỏi, có mấy người chưa đặt vé?
Tính luôn chồng ngài, tổng cộng bốn người.
Ừm. Cô tìm người của thị ủy đi đặt vé, không cùng một chuyến bay cũng không sao cả, nhưng thời gian không nên khác nhiều, bên khách sạn thì sao?
Khách sạn nói không thành vấn đề, cũng là vé máy bay. . .
Được, vậy chuyện này cô khổ cực một chút.
Không khổ cực, vậy tôi đi tìm người liên hệ vé máy bay.
Điện thoại cúp, Tạ Tuệ Lan đem điện thoại di động ném lên giường, Xem ra có người không hy vọng em sống khá giả. Ha ha. Lúc này mới an tĩnh vài ngày, liền có chuyện.
Nội dung điện thoại Đổng Học Bân ở bên cạnh cũng đại khái nghe được.Một vé máy bay thì sao? Cho dù báo chậm, cấp trên ngay cả chút mặt mũi ấy cũng không cho?
Tạ Tuệ Lan cười cười, Chỉ sợ không phải chuyện vé máy bay.
Vậy là cái gì? Đổng Học Bân nói: Muốn cho em mất mặt?
Tạ tỷ anh phỏng chừng, là có người không muốn khiến cho em sống tốt. Tạ Tuệ Lan nhìn nhìn hắn, Cái vị trí bí thư thị ủy thành phố Hạ Hưng này, em nghe nói là lúc trước đã xác định rồi, là thân tín của Cổ phó tỉnh trưởng, kết quả tôi nửa đường nhảy dù xuống đây, ông ta khẳng định cũng khó chịu, chuyện vé máy bay lần này, phỏng chừng là muốn gõ em một chút, hoặc là thử em một chút, xem ra một hồi thị sát cũng sẽ có nội dung.
Ông ta đây là bới lông tìm vết.
Đến đâu cũng đều tránh không được, trong thể chế cũng ma sát va chạm lẫn nhau làm cho thẳng lại.
Ông ta hôm nay muốn đến đây bắt bẻ à? Em dự định làm sao bây giờ?
Người ta là phó tỉnh trưởng, là lãnh đạo cấp trên, tự nhiên phải nghe, chuyện khác, để sau này rồi nói.
Nói xong, Tạ Tuệ Lan cũng không mặc quần áo, mang dép ưu nhã bước vào phòng vệ sinh, thậm chí ngay cả cánh cửa cũng không đóng, tiến vào bồn tắm lớn tắm rửa. Đổng Học Bân ngắm vài lần, nhưng vẫn là buồn ngủ chiếm thượng phong, bất tri bất giác nhắm hai mắt lại, ngủ quên.
Nửa tiếng đồng hồ. . .
Một tiếng đồng hồ. . .
Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại vang lên.
Đổng Học Bân giật mình tỉnh giấc, thở ra một hơi xoa xoa mắt, mới mở chăn ra tìm tìm, vừa nhìn mới phát hiện, dĩ nhiên là điện thoại di động của vợ.
Nằm trên giường?
Đi ra quên mang theo?
Đổng Học Bân nhìn tới, là một dãy số không nhận ra, hắn cũng không tiếp, mà là lấy ra điện thoại di động của mình, chờ điện thoại di động của vợ tắt, hắn liền dò dãy số của thư ký Tuệ Lan, rồi dùng điện thoại di động của mình gọi qua, tít tít tít, bên kia rất nhanh liền thông.
A lô?
Xin chào.
Anh là?
Tôi là chồng của Tạ Tuệ Lan.
Ặc, Đổng tiên sinh, chào ngài.
Tuệ Lan ở bên cạnh cô sao? Cô gọi cô ấy một chút.
Tốt tốt, ngài chờ, tôi gọi Tạ bí thư.
Đại khái qua nửa phút đồng hồ ..., bên kia mới truyền đến tiếng nói của Tạ Tuệ Lan, Vừa phát hiện, điện thoại để quên trong nhà, Tạ tỷ anh cũng vừa đến đơn vị.
Ừm, anh đưa qua cho em?
Dậy chưa? Không vội, anh rửa mặt trước đi.
Em yên tâm, được rồi, một hồi anh đem đến cơ quan cho em.
Điện thoại di động vừa cúp, Đổng Học Bân cũng ngáp một cái ngồi dậy khỏi giường, đi phòng vệ sinh rửa mặt.
Chờ khi ra đến phòng khách, Đổng Học Bân mặc quần áo chuẩn bị đi, thế nhưng vừa nhìn lên bàn liền bỗng nhiên sửng sốt, hắn phát hiện trên bàn lại có thể có điểm tâm.
Một quả trứng gà.
Nửa ly sữa tươi.
Tuy rằng không nhiều, cũng rất đơn giản, nhưng Đổng Học Bân trong lòng có chút cảm động, đây chính là vợ mình lần đầu tiên làm điểm tâm cho mình, mấy lần trước không phải mình rời giường sớm chuẩn bị cho vợ sao? Đổng Học Bân thấy thế cũng không đi, cái này phải ăn, vì vậy trong lòng ấm áp đi lên, đem ly sữa hâm nóng bằng lò vi sóng, sau đó đem trứng gà lột vỏ ra.
Sau hai phút.
Đồ đều nóng rồi.
Đổng Học Bân nâng ly sữa lên uống một ngụm, ngay lúc đó trong đầu còn hiện lên một ý niệm, dì, trong nhà làm gì có sữa hả? Ngày hôm qua Đổng Học Bân làm cơm, tủ lạnh trong nhà có cái gì hắn quá rõ ràng, trên cơ bản đều là hắn từ bên ngoài muavề, cũng không nhìn thấy có sữa? Kết quả sữa vào đến trong miệng. Đổng Học Bân liền hai mắt tối sầm, nếm ra được mùi vị! Sữa tươi chó má! Đây là sữa của vợ!
Hèn chi chỉ có nửa ly!
Thì ra là Tuệ Lan tự mình “sản xuất”!
Đổng Học Bân dở khóc dở cười, nhưng cúi đầu nhìn, vẫn là một hơi uống cạn, uống rất đẹp, cuối cùng đem trứng gà cũng lột ra ăn sạch sẽ.
. . .
Chín giờ hơn.
Đại viện thị ủy.
Vợ đem xe đi, Đổng Học Bân đón xe tới.
Đổng Học Bân lẽ thẳng khí hùng đi vào trong đại viện, bảo vệ cửa vừa nhìn, cũng không có cản hắn.
Trong sân rất náo nhiệt, không ít người tới tới lui lui, còn có một vài người chờ ở đây, còn có vài cái băng rôn nữa, hình như viết cái gì mà hoan nghênh lãnh đạo tỉnh thị sát công tác các loại, tất cả mọi người tương đối bận rộn, giống như có cán bộ chỉ huy tại hiện trường.
Đổng Học Bân nhìn vài lần, tiếp tục đi vào trong.
Bỗng nhiên, trong ký túc xá đối diện thị ủy đi ra một đám người.
Đổng Học Bân liếc mắt thì thấy được Tạ Tuệ Lan, không nhìn thấy mới là lạ. Tuệ Lan đi ở hàng thứ nhất. Những người khác đều là đi sau cô ấy vài bước.
Đổng Học Bân đi qua, Này. Nói xong thì đi tới.
Phía sau một người cán bộ thấy thế nhíu mày. Trong lòng nói người nào vậy, cản đường cái gì, không thấy bí thư thị ủy đi ra sao, sao không có mắt như thế?
Còn này?
Cậu này với ai thế hả? ?
Một ít lãnh đạo cán bộ khác cũng nhìn về phía Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân như không phát hiện, tùy tiện lấy ra điện thoại di động của vợ, không đợi bên cạnh có người ngăn hắn, Đổng Học Bân liền nói, Có mấy người gọi điện thoại.
Tạ Tuệ Lan đưa tay tiếp nhận tới, Ừm.
Vậy anh trở về? Đổng Học Bân nói.
Tạ Tuệ Lan cười cười, Anh lên lầu đợi em một lát đi.
Đổng Học Bân vừa nghĩ trở lại cũng không có chuyện gì, liền nói: Cũng được.
Tạ Tuệ Lan chỉ chỉ tòa nhà phía sau, Tầng cao nhất, phòng làm việc thứ nhất tay trái, không khóa cánh cửa.
Được, đã biết. Đổng Học Bân gật đầu nói.
Cảnh này rất nhiều người đều thấy được, toàn bộ đồng thời kinh ngạc, không thấy rõ ràng.
Tạ Tuệ Lan lúc này mới cười nhạt chỉ chỉ Đổng Học Bân giới thiệu cho mấy người cán bộ, Chồng tôi, Đổng Học Bân.
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, rất nhiều người suýt nữa té ngã xuống đất, tiếng ho khan và tiếng hít vào liên tiếp, hình như toàn bộ không thể tin tưởng.
Chồng ngài?
Đây là chồng ngài? ?
Chỉ có mấy người lãnh đạo thành phố phản ứng nhanh, trên mặt cũng không lộ cái gì, chào hỏi Đổng Học Bân.
Đổng tiên sinh.
Xin chào xin chào.
Đổng Học Bân cũng gật đầu với bọn họ.
Trước đây hắn không quá thích ứng loại ánh mắt này, cũng biết những người khác là nghĩ như thế nào, nhưng hiện tại Đổng Học Bân đã không sao cả, có thể nói đã quen rồi, thấy ánh mắt ngạc nhiên và không thể tưởng tượng của người chung quanh, Đổng Học Bân ngược lại còn có chút vui vẻ, mọi người kinh ngạc Tạ bí thư sao lại tìm Đổng Học Bân, rồi lại từ một góc độ khác sợ hãi Đổng Học Bân sao có thể cưới được một người vợ đẹp muốn chết như Tạ Tuệ Lan? Phỏng chừng đều nghĩ Đổng Học Bân có ba đầu sáu tay gì đó, đây là khẳng định đối với hắn, hư vinh tâm của Đổng Học Bân cũng được thỏa mãn.
Có một người vợ đẹp.
Có một người vợ đẹp làm bí thư thị ủy.
Sự thật chứng minh, không quan tâm là đi tới đâu cũng đều có mặt mũi!