Buổi chiều.
Bộ tài chính.
Trong một khu nghỉ ngơi, Đổng Học Bân và Nghiêm Nhất Chí Trần Tiểu Mỹ ba người có chút đói bụng, bụng thầm kêu réo, chỉ có thể mở to mắt ra chịu đựng.
Nghiêm Nhất Chí thử nói: Đổng huyện trưởng.
Đổng Học Bân nói: Đều đói bụng? Chờ một chút.
Nghiêm Nhất Chí nói: Nhưng chờ cũng, Tiền chủ nhiệm bên kia đã. . .
Đổng Học Bân nói: Một hồi đi ăn, nhịn một chút.
Lãnh đạo đều lên tiếng, Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ cũng không dám nói cái gì, chỉ là trong lòng có chút nói thầm.
Nhưng lúc này, thân ảnh của Trương Huy anh họ Trần Tiểu Mỹ bỗng nhiên từ xa xa gấp gáp chạy tới, Tiểu Mỹ, các người sao ở chỗ này, tìm các ngươi đã nửa ngày!
Trần Tiểu Mỹ sửng sốt, Anh họ, làm sao vậy?
Trương Huy nhanh chóng nói: Nhanh đi theo anh nhanh đi theo anh, cái gì cũng đừng hỏi!
Nghiêm Nhất Chí nhanh chóng đứng lên nói: Chủ nhiệm Trương, rốt cuộc là. . .
Vừa đi vừa nói chuyện, các người đúng là may mắn. Trương Huy thấp giọng nói: Tôi vừa nghe Tiền chủ nhiệm nói, Tạ bộ trưởng của bộ tài chính muốn gặp các ngươi.
Trần Tiểu Mỹ a một tiếng, Tạ bộ trưởng? Tạ bộ trưởng nào?
Trương Huy nhìn cô ấy, Còn có Tạ bộ trưởng nào? Vừa rồi không thấy sao?
Trần Tiểu Mỹ và Nghiêm Nhất Chí không khỏi hít một ngụm khí lạnh, Tạ bộ trưởng muốn gặp chúng tôi?
Tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Trương Huy nói: Có thể là bộ tài chính có kế hoạch bồi dưỡng huyện nghèo khó cái gì, đúng lúc gặp các người, may mắn.
Nghiêm Nhất Chí vừa nghe hứng thú phấn.
Trần Tiểu Mỹ cũng kích động không ngớt.
Đổng Học Bân bật cười một tiếng, kế hoạch bồi dưỡng chó má.
Sau một lúc. Tiền chủ nhiệm cũng xuất hiện tại cửa lớn, nhìn Đổng Học Bân Nghiêm Nhất Chí mấy người bọn họ, Nhanh đi theo tôi, Tạ bộ trưởng chờ các người.
Nghiêm Nhất Chí nói: Phiền phức ngài Tiền chủ nhiệm.
Tiền chủ nhiệm trong lòng nói đám người này thật sự là vận cứt chó. Dặn nói: Một hồi tới các người đừng nói lung tung, Tạ bộ trưởng biết là ai không ?
Trần Tiểu Mỹ nói: Biết biết, ngài yên tâm.
Tiền chủ nhiệm ừ một tiếng, Vậy đi thôi.
Vài người vào lầu chính của bộ tài chính, đi thang máy lên.
Nghe muốn gặp Tạ bộ trưởng, Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ đều có chút khẩn trương, nhưng vừa nhìn tiền chủ nhiệm và Trương Huy, hai người này tựa như còn khẩn trương hơn so với bọn họ. Bản mặt nghiêm túc, Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ biết, Tiền chủ nhiệm bọn họ bình thường cũng không thể nhìn thấy Tạ bộ trưởng.
Trên lầu.
Bên này hành lang rất tĩnh, một người cũng không có.
Bọn họ cũng đều biết đây là khu làm việc của lãnh đạo. Cho nên bước đi cũng mang theo vài phần cẩn thận.
Một trước phòng làm việc lớn, Tiền chủ nhiệm hít sâu, bình phục tâm tình một chút, cung kính gõ gõ cửa, Xin chào. Tôi là tiểu Tiền.
Tiến vào. Là một tiếng của thanh niên.
Đây là thư ký của Tạ Quốc Lương, Đổng Học Bân hình như cũng gặp qua một lần.
Cửa đẩy đi vào, Tiền chủ nhiệm vội nói: Thư ký Trương, Tạ bộ trưởng bảo tôi mang đồng chí của huyện Trinh Thủy đến đây. Ngài xem. . .
Trương thư ký lập tức ngẩng đầu nhìn, sau khi nhìn thấy Đổng Học Bân, trên mặt nghiêm túc nhất thời lộ ra nụ cười, nhanh chóng đứng dậy đi qua nắm hai tay của hắn.Đổng ca! Trở về khi nào vậy?
Tiền chủ nhiệm ngây ngẩn cả người!
Trương Huy giật mình!
Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ cũng không có phản ứng!
Đổng ca? Trương thư ký hơn ba mươi tuổi! Sao còn kêu Đổng Học Bân là Đổng ca? ?
Đổng Học Bân biết, vợ mình cũng hơn ba mươi tuổi, tại Tạ gia, mình cũng là cùng bối phận của Tuệ Lan, Trương thư ký nhỏ hơn so với Tuệ Lan một chút, Đổng Học Bân là người thân của Tạ Quốc Lương, cái tiếng Đổng ca đương nhiên là rất bình thường, bất quá Đổng Học Bân vẫn không quá thích ứng, Trương ca, anh đừng gọi như thế, chế giễu tôi phải không? Hai ta là hai ta, gọi Học Bân là được, ha ha, hôm qua mới vừa về.
Trương thư ký nụ cười đầy mặt nói: Ha ha, vậy tôi gọi cậu Học Bân, đến đây làm của? Vậy mau vào đi thôi, Tạ bộ trưởng ở bên trong.
Được, chúng tôi đi vào trước? Đổng Học Bân nói.
Trương thư ký gật đầu nói: Được, có việc cứ gọi.
Tôi phỏng chừng sẽ ở bên này vài ngày, đến lúc đó rảnh rỗi cùng nhau ăn một bữa cơm?
Trương thư ký cười nói: Được đấy, tôi lúc nào cũng rãnh, nhìn thời gian của cậu.
Lẽ ra thư ký của Tạ bộ trưởng đã là cấp bậc không nhỏ, không cần đối với ai đều khách khí như vậy, nhưng thư ký Trương biết Đổng Học Bân là ai, cũng biết Đổng Học Bân tại Tạ gia là cái vị trí gì, là con rể lớn của Tạ gia, là con rể của Tạ bí thư, cho nên hắn đương nhiên không dám kênh kiệu trước mặt Đổng Học Bân.
Trương Huy trợn tròn mắt, tình huống gì? Trương thư ký nhận thức Đổng Học Bân?
Tiền chủ nhiệm cũng không hiểu Trương thư ký vì sao đối với Đổng Học Bân nhiệt tình như thế, cái gì cùng cái gì, Trương thư ký, ngài xem chúng tôi là. . .
Trương thư ký hơi trầm ngâm, Có thể là chuyện ngân sách? Ông cũng đi vào đi. Dù sao Tiền chủ nhiệm mới là người phụ trách phương diện này.
A, vậy được. Tiền chủ nhiệm lên tiếng, nhìn Trương Huy, hắn hiển nhiên là vào không được.
Trương Huy cũng có tự hiểu lấy mình, lui ra ở bên ngoài chờ, lúc đi ra còn nhìn Đổng Học Bân, trong ánh mắt có chút nghi hoặc.
Tình huống gì?
Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ cũng không quá rõ ràng!
Trong phòng làm việc, Đổng Học Bân đi tới gõ gõ cửa, cốc cốc.
Vào đi. Tiếng nói của Tạ Quốc Lương từ trong phòng làm việc nhẹ nhàng vang ra.
Đổng Học Bân mở cửa tiến vào, phía sau, Nghiêm Nhất Chí Trần Tiểu Mỹ và Tiền chủ nhiệm cũng ngừng thở theo vào, biểu tình rất là khẩn trương.
Lúc này bọn họ còn không rõ ràng chuyện gì xảy ra, cũng không rõ ràng Trương thư ký vì sao có biểu tình này đối với Đổng Học Bân, nhưng đi vào vài giây, bọn họ mới hoàn toàn hiểu, cằm đều thiếu chút nữa rớt xuống!
Bên trong.
Tạ Quốc Lương cười nhìn về phía Đổng Học Bân, Học Bân tới? Tìm chỗ ngồi ngồi đi.
Thấy hắn gọi mình Học Bân, Đổng Học Bân cũng hết cách, cười khổ kêu một tiếng, Chú.
Tạ Quốc Lương ừm một cái, Con ngồi trước đi, chờ chú gọi điện thoại xong rồi nói. Nói xong tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Nhưng mà mấy người trong phòng tất cả đều kinh sợ!
Chú?
Đổng Học Bân gọi Tạ bộ trưởng là chú?
Chú?
Chú? ?
Má ơi! Tiền chủ nhiệm nhất thời căng thẳng! Mặt đều tái lại!
Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ cũng giật mình vô cùng, thật sự nghĩ không rõ ràng Đổng huyện trưởng vì sao lại xưng hô là Chú.
Nhìn Tạ Quốc Lương không có bất luận biểu tình phản bác, mấy người bọn họ mới có chút khiếp sợ, Đổng Học Bân là thân thích của Tạ bộ trưởng! ?
MÁ ơi!
Ngài giấu quá sâu? ?
Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ hoảng sợ liếc nhau, đều có chút không biết nên nói cái gì cho phải!