Quyền Tài

Chương 508: Chương 508: Chức quan không còn!




Một ngày…

Hai ngày…

Ba ngày…

Sáng sớm hôm nay, không khí nóng lan tràn ở trong phòng, tuy rằng là buổi sáng, tuy rằng cũng chưa tới thời điểm mùa hè nóng nhát, bất quá Đổng Học Bân ở trên biển đã chịu đủ thống khổ bị thái dương phơi nắng, hiện tại rất sợ nhiệt, Đổng Học Bân nằm trong ổ chăn có điểm ra mồ hôi, ngáp một cái mở mắt ra, theo bản năng đem tấm chăn mỏng trên một cước đá văng ra, trở thân, tiếp tục ngủ ngon.

Kẹt một tiếng, cửa mở.

Loan Hiểu Bình đi vào phòng, “Như thế nào lại không đắp mền?”

“Nóng!” Đổng Học Bân miệng hàm hồ nói.

“Con đúng là, đá chăn cảm lạnh, vậy dậy đi, đã hơn tám giờ rồi”.

Đổng Học Bân ừm một tiếng, “Con ngủ tiếp một lát, mấy ngày nay mệt mỏi”.

Loan Hiểu Bình bất đắc dĩ lắc đầu, đi qua ngồi xuống, cầm lên chăn đem hai chân trần của con đắp lại, “Đệ đệ muội muội Tuệ Lan đi rồi sao?”

“Hôm trước đã đi”.

“Vân Huyên đâu?”

“Ngày hôm qua con lái xe đưa về”.

“Lúc lễ tang con mọi người cũng không thiếu quan tâm, ngươi đừng quên mời mọi người ăn bữa cơm, đồng sự cùng lãnh đạo của con cũng vậy, biết không?”

“Mẹ, cái này ta còn không rõ sao?”

“…Đều mời?”

Nhắc tới chuyện này Đổng Học Bân liền cười khổ không thôi, trở người dụi dụi mắt, “Mẹ cho rằng con mấy ngày nay đều làm gì? Buổi trưa không phải là con cùng cậu dì bọn họ ăn cơm sao, buổi tối là theo Huyên di các nàng, ngày hôm sau mời Triệu Huyện trưởng cùng các lãnh đạo, sau đó lại cùng mấy đồng sự ăn cơm, chạng vạng đi huệ điền hương cùng mấy đồng chí uống rượu, ngày thứ ba lại trở lại kinh thành cùng nhà Tuệ Lan ăn, con đều hận không thể một ngày bốn năm bữa cơm chạy tới chạy lui, ăn đến ăn đi, uống đến uống đi, bằng không con cần gì phải mệt như vậy?”

“Hôm nay không có việc gì?”

“Đều thu xếp xong rồi, cho nên mới nói ngủ nhiều một lát”.

“Vậy ngủ đi” Loan Hiểu Bình vuốt vuốt tóc hắn, “Chờ mười giờ mẹ sẽ gọi con dậy”.

Đổng Học Bân trợn mắt nói, “Nói nửa ngày, con còn ngủ cái gì mà ngủ được nữa”.

Loan Hiểu Bình cười nói: “Vậy mau dậy, mẹ đi làm điểm tâm cho con”.

“Không dậy nổi” Đổng Học Bân trở người, đưa tay vỗ vỗ phía sau lưng, “Mẹ, con toàn thân không chỗ nào không đau, mẹ xoa xoa phía sau lưng cho con”.

“Tiểu tử xấu, còn sai sử mẹ sao?”

“Mau mau, mẹ đã mấy năm chưa từng xoa qua”.

Thấy con xấu tính, Loan Hiểu Bình mỉm cười ấm áp, đánh vào mông hắn một cái, vẫn đưa tay xoa xoa phía sau lưng hắn, “Con thật ra thoải mái, mấy ngày này hại mẹ lo lắng hãi hùng, mẹ còn chưa có tính sổ với ngươi đó, đúng rồi mẹ xem Vân Huyên cùng Mỹ Hà cũng rất quan tâm tới con?”

Đổng Học Bân a một tiếng, “Vậy sao? Chúng con quan hệ vẫn không tệ”.

Loan Hiểu Bình hỏi: “Huyên di có phải mau kết hôn hay không? Bụng đều lớn như vậy, mẹ hỏi nàng nàng cũng không nói, ài, Vân Huyên là cô gái tốt như vậy, cũng không biết là ai có phúc khí như vậy”.

“Khụ khụ, mẹ, không cần xoa nữa, mẹ nghỉ một lát đi”.

“Mẹ không mệt”.

“Ngươi không mệt ta cũng đau lòng, mẹ không cần xoa nữa, đã thoải mái rồi, cảm ơn mẹ”.

“Ha ha, không khách khí” Loan Hiểu Bình bị hắn làm cho chuyển đề tài cũng đã quên vừa mới hỏi cái gì, đứng dậy nói: “Con mau mặc quần áo đi, mẹ nấu cơm”.

“Ừm, mẹ hôm nay không có lớp?”

“Hôm nay là cuối tuần, quá hồ đồ?”

Đổng Học Bân ở trên biển đợi nửa tháng, nào còn có khái niệm thời gian gì quan, “Mẹ lát nữa về thành phố? Đồng chí lão Dương cũng nghỉ ngơi?”

“Mẹ ban ngày không đi, ở lại với con”.

Mấy ngày nay Đổng Học Bân vẫn vội vàng xã giao các phương diện quan hệ, ngay cả nhà cũng chưa trở về mấy lần, con chết mà sống lại, cao hứng nhất sẽ là Loan Hiểu Bình, nàng vẫn muốn cùng con trò chuyện, hôm nay thật vất vả chờ Tiểu Bân bận việc xong, Loan Hiểu Bình cũng coi như tìm được rồi cơ hội. Thật ra nói hay không nói cũng không có gì, có thể nhìn thấy Tiểu Bân vui vẻ đứng ở trước mắt mình, Loan Hiểu Bình so với cái gì cũng đều thỏa mãn hơn.

Sau khi ăn qua điểm tâm, Đổng Học Bân một bên bóp bả vai cho mẹ một bên cùng mẹ xem TV, nói nói cười cười, tâm sự này nọ, trải qua quá sinh tử, Đổng Học Bân đối với thân tình xem càng nặng. Reng reng reng, reng reng reng, di động vang lên.

Loan Hiểu Bình quay đầu, “Đừng bóp nữa, tiếp điện thoại đi”.

Đổng Học Bân buông bả vai mẫu thân ra, đau khổ cười, “Con mấy ngày nay điện thoại cũng muốn nổ rồi, xem con mẹ nhân duyên thế nào?”

“Con lại tự thổi phồng” Loan Hiểu Bình buồn cười nói.

Mấy ngày nay Đổng Học Bân chẳng những bận về việc xã giao, hắn cũng có rất nhiều chuyện phải làm, ví dụ như làm lại chứng minh nhân dân, ví dụ làm lại thẻ ngân hàng mấy thứ linh tinh, đương nhiên, mấy cái này cũng không cần hắn tự mình đi làm, đem hộ khẩu photo, ảnh chụp cùng thư ủy thác đưa cho Quách Phàn Vỹ nơi đó, hẳn là trước cuối tuần có thể làm tốt, di động hiện tại cầm trong tay cũng là Đổng Học Bân mới mua, số cũng lấy lại số cũ.

Đổng Học Bân tiếp điện thoại, “Alo, ai đó?”

“Cục trưởng, tôi Tôn Thụ Lập”.

“Ồ, lão Tôn”.

“Tôi cùng vợ tôi ở dưới lầu nhà ngài, muốn đi thăm ngài, ngài ở nhà sao?”

“Có ở nhà” Đổng Học Bân hồ nghi hướng cửa sổ bên kia nhìn qua, “Được rồi. Anh cùng tẩu tử đi lên đi, đúng rồi, đừng mang theo cái gì”.

“Ha ha, đã mua rồi”.

“Xem anh khách khí, nhanh lên lầu đi, lần sau không được làm theo lệ này nữa”.

Treo tuyến, Loan Hiểu Bình kỳ quái nói: “Tôn Phó Cục trưởng cục chỗ con? Con không phải nói đều đã ăn cơm rồi sao?”

Đổng Học Bân mặc quần áo, “Đúng, có thể hắn có việc gì đó” Thật ra mấy ngày nay từ thái độ cùng biểu tình của mọi người, Đổng Học Bân trong lòng đã muốn mơ hồ đoán được một ít, bởi vì hắn vừa mới chết mà sống lại, mọi người có lẽ cảm thấy thời cơ có điểm không ổn, cho nên còn chưa có người nói với hắn sự tình trên công tác, Đổng Học Bân là sớm có dự cảm, cũng có kế hoạch chính mình, cho nên người khác không đề cập tới hắn cũng không có hỏi, làm bộ như cái gì cũng giống như không biết, thậm chí nhiều ngày như vậy hắn cũng chưa bao giờ hướng phòng Chiêu thương gọi điện thoại hỏi công tác tiến triển.

Một lát sau, trên thang lầu tiếng bước chân vang lên.

Đổng Học Bân không có chờ bọn hắn ấn chuông cửa, mà là thực nhiệt tình mở cửa phòng trộm chờ bọn họ lên lầu, Loan Hiểu Bình cũng đứng ở bên cạnh.

Vừa lộ đầu, Tôn Thụ Lập liền nhìn thấy Đổng Học Bân đang đứng, lập tức bước nhanh hơn đi lên.

“Cục trưởng”.

“Lão Tôn đến đây? Đây là tẩu tử sao? Chị khỏe chị khỏe”.

“Đổng Cục trưởng ngài khỏe, a di khỏe” Vợ Tôn Cục trưởng là một phụ nữ trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng có điểm không tốt, mắt tam giác, nhưng cười đến thực khách khí.

Loan Hiểu Bình cười nói: “Mau mời vào, tôi châm trà cho mọi người”.

“Ô, cảm ơn ngài” Tôn Thụ Lập cùng vợ đều nói.

Bởi vì quan hệ con, đồng sự có hơn bốn mươi tuổi đều xưng hô nàng như vậy, đối với cách gọi “a di” này, Loan Hiểu Bình đã nghe quen, bất quá mỗi lần nghe vẫn là cảm thấy không được tự nhiên, nàng nhìn nhìn vợ Tôn Thụ Lập, trong lòng nói tuổi của cô có khả năng so với tôi còn lớn hơn, kêu a di cái gì nha. Nhưng nghĩ đến người ta sở dĩ khách khí với mình tất cả đều là bởi vì quan hệ tới Tiểu Bân, Loan Hiểu Bình cũng rất tự hào.

Vào phòng, Đổng Học Bân thực thân thiện tiếp đón bọn họ, uống trà, hút thuốc, ăn trái cây.

Tôn Thụ Lập nhất thời cảm thấy ý tứ thật không tốt, trên biểu tình có điểm xấu hổ.

“Lão Tôn, xem anh còn mang nhiều thực phẩm dinh dưỡng như vậy, cảm ơn” Đổng Học Bân cười ha ha nói: “Tôi ở trên biển ăn hơn mười ngày ăn cá sống, dinh dưỡng nghiêm trọng không đủ, mấy thứ này của anh, cũng vừa lúc để tôi bồi bổ, tranh thủ mau chóng khôi phục thân thể trở về công tác”.

Vừa nghe lời này, Tôn Thụ Lập biểu tình càng co quắp.

Vợ của Tôn Cục trưởng cũng vậy, liên tiếp ho khan.

Đổng Học Bân ngạc nhiên nói: “Lão Tôn làm sao vậy? Thân thể không thoải mái?”

Tôn Thụ Lập biết Đổng Học Bân khả năng còn chưa có nghe nói, chuyện tới đây đành phải kiên trì cười khổ nói: “Cục trưởng, mọi người nghĩ đến ngài đã mất cho nên mười hôm sau tai nạn máy bay, hội nghị thường ủy huyện thảo luận bổ nhiệm tôi làm Cục trưởng cục Chiêu thương, cái này…” Đây mới là mục đích Tôn Thụ Lập hôm nay đến, nếu Đổng Học Bân là người bình thường cũng liền bỏ đi, nhưng Đổng Học Bân không phải như vậy, lại là vị hôn phu Tạ Huyện trưởng, hắn trở về như vậy, rơi vào tình huống khó xử nhất chính là Tôn Thụ Lập, hắn là đoạt chức vụ của Đổng Học Bân, hắn không biết Đổng Học Bân có thể muốn đoạt lại hay không.

“Như vậy…” Quả thế nha, Đổng Học Bân bất đắc dĩ gãi gãi đầu, hắn đã sớm đoán được.

Tôn Thụ Lập hôm nay mười phần hạ thấp, trước kia hắn cùng Đổng Học Bân nói chuyện đều thực tùy ý, rất nhiều thời điểm ngay cả ngài cũng không dùng, bởi vì hai người cấp bậc kém không quá nhiều, Tôn Thụ Lập số tuổi cũng ở nơi đó, bất quá hôm nay Tôn Thụ Lập lại rõ ràng thay đổi thái độ, biểu hiện thật sự cung kính, này cũng là chỗ thông minh của hắn, hơn nữa hắn cũng thật sự không rõ ràng lắm trên huyện thành phố rốt cuộc sẽ có ý tưởng gì, loại sự tình này còn chưa có tiền lệ.

Tôn Thụ Lập lập tức nói: “Tôi cảm thấy tôi còn là chưa có biện pháp thăng nhiệm Cục trưởng cục Chiêu thương, buổi sáng tôi đã cùng Triệu Huyện trưởng thỉnh cầu qua, nếu ngài đã trở lại, Cục trưởng này khẳng định là do ngài đến làm, tôi...” Mặc kệ hắn trong lòng nghĩ như thế nào, lời này khẳng định là phải nói.

Đổng Học Bân khoát tay, cười nói: “Tổ chức an bài chỗ nào có thể nói biến liền biến? Vậy còn có chút nghiêm túc nào hay không? Ha ha, lão Tôn, thật ra phòng Chiêu thương giao cho anh là ta yên tâm nhất”.

“Nhưng mà…”

“Cứ làm cho tốt đi, đừng nhìn trước nhìn sau, anh nếu cảm thấy tôi khả năng có ý tưởng, kia cũng không cần thiết, tôi khí lượng còn không có nhỏ như vậy”.

Nghe vậy, Tôn Thụ Lập tảng đá trên ngực thoáng rơi xuống, hắn hiện tại chỉ sợ Đổng Học Bân sau khi biết chuyện này đại náo huyện ủy huyện chính phủ, loại sự tình này người khác làm không được, Tiểu Đổng Cục trưởng cũng tuyệt đối làm được, như vậy cũng tạo cho Cục trưởng sau này tiền đồ cũng muốn đánh một cái dấu chấm hỏi thật to, Tuệ Lan Huyện trưởng cùng Đổng Học Bân một đôi này ở huyện Duyên Đài phân lượng là càng ngày càng nặng, hầu như sắp áp qua Hướng Đạo Phát, Tôn Thụ Lập đã suy nghĩ rất rõ ràng, hắn tình nguyện không nhận cái Cục trưởng này, cũng không rất nguyện ý đem Đổng Học Bân cùng Tạ Tuệ Lan đắc tội, đây mới là mất nhiều hơn được.

Nhưng mà Tôn Thụ Lập cũng rõ ràng, cho dù hắn đem ghế Cục trưởng này một lần nữa cấp cho Đổng Học Bân, chính mình tiếp tục trở về làm Phó Cục trưởng, cái này cũng không có khả năng.

Tổ chức bổ nhiệm cũng không phải là ở nhà của ngươi, muốn lên là lên, muốn xuống là xuống!

Ài, chuyện này cũng không dễ làm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.