Buổi sáng.
Viện nghiên cứu Phất Châu.
Khu tây, tầng sáu, phòng cách ly số 1.
Đây là một phòng cấu tạo cùng loại phòng làm việc, bàn tròn, ghế nệm, còn có rất nhiều thiết bị gọi không ra tên, lúc đầu cái phòng cách ly này bình thường là không khởi động, chỉ ở lúc gặp phải một ít đột phá hoặc là quyết sách trọng đại trong nghiên cứu khoa học, vì bảo mật mới đem nhân viên cách ly, hoặc là một ít hội nghị liên quan đến công việc hạng mục quan trọng có đôi khi cũng triển khai ở chỗ này, cũng không phải ý nghĩa phòng cách ly, chỉ là hiện tại, trong phòng cách ly có chút không hợp đàn chính là có một cái giường giản dị, cùng thiết bị và bàn hội nghị xung quanh có chút không hợp nhau.
Ở đây không phải chổ ở lại.
Tín hiệu cắt đứt, không có ánh mặt trời, ngay cả cánh cửa đều là chống đạn.
Thế nhưng hiện tại, một người đã ở chỗ này ở đủ ba tháng, ba tháng này cô ấy không bước ra phòng cách ly một bước, một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ, ăn ngủ đều là ở chỗ này.
Xoẹt.
Một tiếng vang nhỏ, văn kiện bị người vạch, động tác có vẻ có chút phiền. Dưới ánh đèn của phòng cách ly, một người mỹ phụ mang theo mắt kính ngồi trên một ghế da, đưa tay đặt văn kiện ở trên bàn, thở ra một hơi, hình dạng rất phiền muộn.
Ba tháng!
Cô ấy đã bị giam ba tháng!
Cho dù suy nghĩ một chút cũng biết cái tư vị này tuyệt đối không dễ chịu!
Chung Lệ Trân bình tĩnh nỗi lòng một chút, cưỡng chế khiến cho mình tỉnh táo lại, lập tức đẩy đẩy gọng kính, khuôn mặt lập tức trở nên cứng ngắc lại, chậm rãi bước tới hướng cạnh cửa, nhấn nút.
Tích tích tích.
Đầu kia nhất thời truyền ra âm thanh.
Xin chào, Chung giáo sư. Là một giọng nam. Nói cũng là tiếng Anh.
Thang Mỗ, tôi muốn đi ra ngoài phơi nắng. Chung Lệ Trân nói.
Xin lỗi Chung giáo sư, ngài tạm thời không thể rời phòng cách ly.
Vì sao? Đã ba tháng! Các người hạn chế tự do thân thể của tôi!
Cái này không phải tôi có thể quyết định, Chung giáo sư, ngài là thầy của tôi, viện nghiên cứu của rất nhiều người cũng được ngài chỉ đạo, tôi cũng muốn giúp ngài. Nhưng tôi thật sự bất lực.
Thang Mỗ, tôi chỉ muốn đi ra ngoài, chỉ cần mười phút!
Thật sự không được. Nhất là. . . Nhất là hiện tại.
Vậy cậu đem thông tin chuyển cho cấp trên, tôi nói với bọn họ!
Hiện tại không được, bên ngoài. . . Ừm. . .
Bên ngoài làm sao vậy? Thang Mỗ. Nói với tôi!
Đầu kia âm thanh ngừng lại, tiếng nói nhất thời đè thấp rất nhiều, Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, phòng cách ly của ngài có cách âm, nghe không được, nhưng chúng tôi bên này. . . Vài phút trước bên ngoài vang lên rất nhiều tiếng súng, đại khái có trên trăm tiếng, tình hình cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm.
Tiếng súng?
Đúng vậy.
Vậy hiện tại?
Xuất động rất nhiều quân nhân, hiện tại đã không có.
Tôi đã biết, tôi muốn đi ra ngoài. Nhiều ngày không tiếp xúc ánh mặt trời và không khí mới mẻ, cơ thể của tôi đã không chịu được, cậu mau chóng liên lạc cho tôi.
Được, tôi có thể thử xem, nhưng thật ra ngài cũng biết. Cấp trên khẳng định không sẽ đồng ý, ít nhất trong vòng một năm, địa điểm làm việc và địa điểm nghỉ ngơi của ngài đều. . .
Cắt liên lạc, Chung Lệ Trân sắc mặt không dễ coi cho lắm, trong lòng đã suy nghĩ lời trước đó Thang Mỗ nói.
Tiếng súng?
Rốt cuộc là ai?
Người tới cứu cô ấy sao? ?
Thế nhưng bên này trú quân nhiều như vậy, bọn họ làm sao tiến đến cứu mình?
Chung Lệ Trân công tác mười năm tại viện nghiên cứu. Đối với bên này lý giải tự nhiên nhiều hơn so với bất luận kẻ nào đề, cũng vì đồng chí tới cứu mình mà lo lắng, bởi vì cô ấy biết, trừ phi là vận dụng một quân đội tới cứu cô ấy, bằng không cô ấy sợ rằng sau này đều không tách khỏi đây, thế nhưng chỉ cần là một người có đầu óc đều biết, trong nước đương nhiên không có khả năng điều tới quân đội xâm lấn viện nghiên cứu quy mô lớn, cho nên cô ấy. . . Chung Lệ Trân trong lòng rất rõ ràng, nhìn càng rõ ràng, trong lòng cô ấy càng có chút tuyệt vọng, cô ấy muốn về nước, muốn trở lại đền đáp quốc gia, mà không phải bị giam ở chỗ này mấy tháng vài năm ngay cả mặt trời đều nhìn không thấy, ở đây với cô ấy nhìn như là tù ngục!
Ngồi xuống ghế, Chung Lệ Trân sắc mặt trầm xuống.
Tích tích, cái nút liên lạc cạnh cửa lại vang lên.
Chung Lệ Trân nhìn một chút, chậm rãi đứng dậy đi qua, chuyển nhận.
Chung giáo sư, số liệu nghiên cứu của lần trước không biết đã chuẩn bị ra chưa? Lúc này là tiếng nói của một người trung niên, trong miệng cũng là tiếng Anh, Sắp tới có một thí nghiệm cần đến, mời ngài nhanh lên một chút có thể chứ? Nói nhìn như rất khách khí, nhưng luôn có chút uy hiếp.
Chung Lệ Trân đẩy đẩy mắt kính, Các người nếu hạn chế tự do thân thể của tôi, tôi cũng không có nghĩa vụ làm bất cứ chuyện gì cho các ngươi, các người tự mình nghiên cứu đi!
Chung giáo sư! Cái nghiên cứu này là tâm huyết của mọi người! Ngài không nên bởi vì. . .
Tôi không nên bởi vì sao? Tôi hiện tại muốn đi ra ngoài! Muốn rời nơi này!
Ngài có thể suy nghĩ rõ ràng, cái nghiên cứu và thí nghiệm này đã được quy định ngày hoàn thành, nếu như đến lúc đó thí nghiệm thất bại nói, vậy ngài. . .
Tôi không cần phải tốn tâm huyết vì ông! Một quốc gia làm cho trái tim băng giá như thế! Chung Lệ Trân tôi còn có thể vì nó mà ra sức? Các người nằm mơ đi!
. . .
Còn có việc sao?
Vậy ngài có yêu cầu gì?
Tôi muốn đi ra ngoài! Hiện tại! Lập tức!
Cái này khẳng định không được.
Vậy cái gì cũng đừng nói nữa! Tôi tình nguyện khiến cho nghiên cứu của tôi chết từ trong thai! Tình nguyện khiến cho nó cả đời trầm trong biển rộng! Cũng sẽ không để cho các người nghiên cứu thành công! Số liệu then chốt nhất đã sớm bị tôi cắt bỏ! Không có tôi, trong vòng mười năm các người đừng nghĩ có bất luận tiến triển gì!
Chung giáo sư! Người nọ phát hỏa, Sao ngài không biết thức thời như thế?
Chung Lệ Trân mặt nghiêm lại nói: Trong tự điển của Chung Lệ Trân tôi không có hai chữ thức thời! Ông nhận thức tôi cũng không phải một năm hai năm! Cái này ông hẳn là biết!
Quên đi, ngài lo lắng nữa đi, lập tức đến bữa trưa, một hồi tôi đi qua bàn cùng ngài, hy vọng ngài đến lúc đó có thể hiểu rõ, dù sao tôi nói trước, nếu như thí nghiệm tiếp theo còn không đạt được mong muốn, còn chưa có tiến triển, ngày của ngài khẳng định sẽ không khá giả, hơn nữa lần trước ngài không chỉ một lần đưa ra chuyện phải về nước, nhẫn nại của cấp trên đối với ngài đã đạt tới cực hạn!
Tôi muốn nhìn các người làm sao khiến cho tôi không tốt!
Nếu như ngài còn khư khư cố chấp, cho dù ngài là khoa học gia ưu tú nhất trong viện nghiên cứu, ngài cũng sẽ thấy, bọn họ sẽ không khách khí đối với ngài!
Được, vậy tôi chờ!
Không hài lòng nửa câu, Chung Lệ Trân nhấn nút cắt liên lạc.
Trở lại ngồi xuống trên giường mình, Chung Lệ Trân hít sâu một hơi, ý niệm về nhà trong đầu tại phiên đối thoại vừa rồi đã càng ngày càng mãnh liệt!
Cô ấy phải về nước!
Cô ấy phải nghĩ biện pháp trở về!
Làm sao bây giờ? Còn có thể có người tới cứu mình hay không?
Thế nhưng viện nghiên cứu phòng bị nghiêm mật như thế, ai có thể tiến vào? Ai có thể cứu cô ấy?
Có thể bên kia. . . Đã từ bỏ cô ấy hay không? ?
. . .