Đại viện hoàn toàn tĩnh.
Người nên đi đều đi.
Đổng Học Bân nhìn theo xe của ủy ban kỷ luật thành phố rời đi, quay đầu nhìn nhân viên công vụ của cơ quan còn ở trong sân xem náo nhiệt, lớn tiếng nói: Còn nhìn cái gì, đều trở lại làm việc đi!
Nghe vậy, mọi người lập tức giải tán.
Thường Lâm đi tới hỏi vài câu, Bí thư.
Mạnh Hàn Mai cũng vậy, rất nhiều chuyện bọn họ còn chưa có rõ ràng.
Đổng Học Bân cái gì cũng không dự định nói, nói thẳng: Đều làm việc của mình đi.
Đám người Thường Lâm và Mạnh Hàn Mai vừa nghe, cũng không nói cái gì nữa, đều quay đầu trở về.
Đổng Học Bân cũng tự mình trở về phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, ngay cả thư ký cũng không có gọi đến, tự mình ngồi ở phía sau bàn làm việc uống một ngụm trà, không phải hắn không muốn nói cùng mọi người, chủ yếu hắn cũng không quá rõ ràng, Phương Văn Bình sao tới? Sao còn giúp mình giải vây? Còn dùng một loại phương thức cương quyết như thế giúp mình? Cái này cũng quá nể tình, Đổng Học Bân thật không ngờ đến lão Phương lại có thể đủ thú vị như thế, dù sao trong điện thoại trước đó hai người vừa bởi vì sự kiện này cãi nhau một trận, Phương Văn Bình lúc đó còn mắng qua Đổng Học Bân, kết quả trong nháy mắt Phương Văn Bình thay đổi thái độ? Đây là Đổng Học Bân cũng không ngờ, quá ngoài ý muốn!
Phương Văn Bình. . .
Phương Văn Bình. . .
Đổng Học Bân trong đầu đều là lần này giải vây của cô ấy, nghĩ như thế nào đều thấy cảm động, lần này lão Phương thế nhưng giúp hắn một đại ân, trước khi Phương Văn Bình xuất hiện, Đổng Học Bân thật ra đã sớm làm tốt bị xử phạt thậm chí là mất chức hoặc là chuẩn bị điều động, bởi vì hắn vắt hết óc cũng không có nghĩ ra biện pháp có thể giúp mình vượt qua cửa ải khó khăn này, còn đang nghĩ chuyện toàn bộ huyện đặc cách có thể sẽ xuất hiện biến cố, nhưng Phương Văn Bình tới, giúp hắn đem chuyện tình giải quyết sạch sẽ, Đổng Học Bân không cảm động mới là lạ, làm mình trong điện thoại còn gấp gáp nóng nảy với lão Phương. Khi đó nói chuyện cũng không tốt lắm, hình như còn có nói bậy với cô ấy, nhưng nhìn thái độ cuối cùng của Phương Văn Bình, vẫn là từ trong tỉnh đã chạy tới huyện Tiêu Lân chùi đít cho hắn, nghĩ tới đây Đổng Học Bân có chút đỏ mặt.
Lão Phương không tồi nha!
Không uổng cho cô ấy mượn xe!
Đổng Học Bân suy nghĩ nửa ngày, vẫn là đem ra điện thoại di động gọi một cú điện thoại cho Phương Văn Bình, vang lên hai tiếng, bên kia liền thông, A lô. Phương đại tỷ.
Phương Văn Bình hơi ừm một cái, Làm gì?
Đổng Học Bân ho khan một tiếng, lúng túng nói: Vậy cái gì, lúc buổi trưa thái độ tôi không tốt, ngài đừng chấp nhất. Ài, con người tôi ngài cũng biết, là cái tính tình thối kia, nói cũng gấp. . .
Phương Văn Bình ngắt lời nói: Tôi lái xe quay về trong tỉnh, lựa lời hữu dụng nói!
Đổng Học Bân thanh thanh tiếng nói, Dù sao. . . Lần này cảm ơn ngài, hôm nào tôi mời ngài ăn. Ngài nói muốn ăn cái gì đi, nếu không tôi mua chút đồ cho ngài?
Phương Văn Bình không nhịn được nói: Không có chuyện khác đi?
Đổng Học Bân cười khổ, Cũng là muốn cảm ơn ngài, giúp tôi đại ân.
Không cần thiết. Tôi cũng là đưa vài món quần áo cho Thiên Thiên, đi ngang qua, thuận tiện nhiều lời hai câu, cậu cũng không cần cảm ơn tôi. Phương Văn Bình thản nhiên nói.
Đổng Học Bân không coi là thật. Biết cô ấy khẳng định là lo lắng chuyện của mình mới cố ý buông công tác tranh thủ thời gian chạy tới, cái này hắn sao có thể không rõ ràng. Bất quá bởi vì Phương Văn Bình đứng ra, Đổng Học Bân đồng thời cũng có chút lo lắng cho cô ấy, đây là nguyên nhân trước đó hắn nghĩ tới chuyện của mình không thể tìm Phương Văn Bình, bởi vì Phương gia và Tạ gia cho tới nay đều là tử địch tử thù, vì vậy Đổng Học Bân chớp mắt nói: Tôi chỉ là sợ thêm phiền phức cho ngài, hai nhà chúng ta. . . Là vậy đó, mâu thuẫn lịch sử ở kia, ngài cũng biết, cho nên. . .
Phương Văn Bình lạnh lùng nói: Chuyện của tôi còn cần cậu quan tâm?
Không phải cái ý kia, tôi cũng là. . . Đổng Học Bân nói.
Phương Văn Bình nói được rồi, không có ý trò chuyện, Quần áo của Thiên Thiên nhớ kỹ gửi đi cho tôi, đều là kiểu mới năm nay, nói với con bé là Phương a di tặng, cứ như vậy.
Được được, tôi ngày hôm nay sẽ chuyển phát nhanh. Đổng Học Bân vừa nói xong, điện thoại bên kia liền bị cúp, hắn bất đắc dĩ buông điện thoại, bất quá vẫn là nở nụ cười một chút. Sự tình hôm nay thật sự khiến cho hắn đối với Phương Văn Bình có một nhận thức khắc sâu, cảm giác quan hệ của hai người thoáng cái gần lại thật nhiều. Nếu như Phương Văn Bình gặp chuyện không may, Đổng Học Bân căn bản đều không cần phải nói khẳng định sẽ quản, hắn cũng là một người như thế, nhưng Đổng Học Bân lại không ngờ khi mình gặp chuyện không may Phương Văn Bình lại có thể sẽ quản, hèn chi người khác nói hai người bọn họ một người tên là nữ hỗn đản một người tên là xú lưu manh, tính cách thật sự quá giống, ngay cả phương thức tư duy và phương thức hành động đều giống như thế, cái cảm giác này, khiến cho Đổng Học Bân thậm chí cảm thấy hai người có một loại cảm giác ăn ý trời sinh, ngay cả bọn họ phần lớn giao lưu rất không thuận lợi, luôn mắng mỏ nhau, thế nhưng cái này làm sao không phải một loại ăn ý rất tự nhiên?
Gọi điện thoại kêu Tô Nham tiến đến.
Đổng Học Bân đem mấy túi đồ đưa cho hắn, còn viết một địa chỉ, Tiểu Tô, gọi bên chuyển phát nhanh, gửi đến cái địa chỉ này.
Tô Nham ừm một cái, Tốt bí thư.
Sau đó giúp tôi gọi lão Mạnh đến. Đổng Học Bân nói.
Được. Tô Nham đi ra.
Chỉ chốc lát sau, Mạnh Hàn Mai vào phòng, Bí thư, ngài tìm tôi?
Ngồi đi mạnh chủ nhiệm. Đổng Học Bân đè đè tay, nói: Ủy ban kỷ luật thành phố bên kia có xử phạt gì hiện tại cũng không biết, bất quá mặc kệ thế nào chúng ta lần này đều làm thành phố rất không vui, lời này cũng không có gì không thể nói, tất cả mọi người rõ ràng. Cái này quả thật là vậy, ngay cả thành phố không cho Đổng Học Bân xử phạt, ngay cả người của thành phố cố kỵ thân phận của Phương Văn Bình lần này không dám động Đổng Học Bân, nhưng lần sau, lần sau nữa, cái này đều nói không tốt, dù sao Phương Văn Bình chỉ là phó tỉnh trưởng, hơn nữa cũng không trực tiếp quản thành phố Bảo Hồng, cái gọi là huyện quan không bằng hiện quản, nói cũng là đạo lý này, lúc này thành phố bị mất mặt mũi, trong lòng tuyệt đối sẽ không thoải mái, bọn họ có thể cho Phương Văn Bình một lần mặt mũi, không chắc lần thứ hai sẽ thế, Cho nên cô nói chuyện v1 mọi người, sắp tới có thể điệu thấp tận lực điệu thấp, đem mọi việc làm cho tốt, đừng để xảy ra vấn đề.
Mạnh Hàn Mai lập tức nói: Tốt.
Thật ra lão Mạnh trong lòng cười khổ, chuyện to nho trong huyện, hầu như đều là Đổng Học Bân gây ra, ngài chỗ đó nếu như không xảy ra chuyện, những người khác bên kia phỏng chừng cũng không xảy ra đại sự gì. Bất quá trong lòng cô ấy quan tâm nhất vẫn là chuyện của Phương Văn Bình, không chỉ là cô ta, các lãnh đạo huyện khác bao gồm cả Trương Đông Phương Ngụy Chí Hiên và Thường Lâm Tôn Trường Trí cũng đều đặc biệt để ý, không có biện pháp, Đổng Học Bân cùng Phương Văn Bình quan hệ tốt? Cái này bọn họ căn bản không biết, đừng nói biết, ngay cả một chút tin tức cũng không có lộ ra, căn bản không cảm giác hai người có quan hệ gì cả? Tựa như ngay cả nhận thức đều không có, nhưng hiện tại, Đổng Học Bân thoáng cái thành người của Phương tỉnh trưởng? Cái thay đổi này cũng quá nhanh?
Từ điểm này mà xem, Mạnh Hàn Mai cũng vui vẻ, cán bộ của Đổng hệ cũng vui vẻ, bởi vì thứ nhất Đổng bí thư lúc này tránh được xử phạt, không lo lắng gặp nguy hiểm, thứ hai, trong tỉnh có người chống lưng, bọn họ công tác cũng tiện hơn rất nhiều, nắm chắc rất nhiều. Trái lại Trương Đông Phương và người của Trương hệ không tốt như vậy, chuyện tình có thể giải quyết vẫn là tốt, bởi vì Trương Đông Phương bọn họ cũng không thích thái độ của người nước ngoài, nhưng Đổng Học Bân lúc này lại có thể ngồi cùng xe của Phương Văn Bình, điều này làm cho Trương Đông Phương bọn người cảm thụ được cảm giác nguy cơ.
Đổng Học Bân lúc đầu cũng là một người vô pháp vô thiên.
Lúc này ở trong tỉnh có một người lãnh đạo cường thế cho hắn chỗ dựa?
Vậy còn nguy rồi! Vậy Đổng Học Bân còn không làm lật trời hả? ?
Lúc này Trương Đông Phương ngồi trong phòng làm việc vẻ mặt âm trầm, áp lực rất lớn, tâm tiến tới của ông tuy rằng không có nặng như người trẻ tuổi, nhưng cũng là có, dù sao sắp nghỉ hưu, cũng phải vào lúc cuối cùng liều mạng một phen, ông đã sớm nhớ thương vị trí bí thư huyện uỷ này, lúc trước thành phố đều hầu như đã đồng ý Trương Đông Phương, lại đột nhiên nhảy dù xuống một người Đổng Học Bân đem vị trí của ông đoạt lấy, mà bây giờ xem ra, cái vị trí này tựa như cách Trương Đông Phương càng ngày càng xa, Trương Đông Phương trong lòng có thể được chịu được mới là lạ.
Có chỗ dựa vững chắc.
Có năng lực công tác.
Mà tuổi còn trẻ.
Ai có thể cản được bước tiến chính trị của một người như vậy?
Trương Đông Phương lâm vào tự hỏi, rất nhiều người cũng đều lâm vào im lặng, Phương Văn Bình nổi bão khiến cho rất nhiều chuyện đều thay đổi, là một bước ngoặt quá lớn!
Ví dụ như Ngưu phó chủ nhiệm của phòng làm việc chính phủ thành phố, lúc này hầu như muốn giơ chân chửi má nó!
Ngưu chủ nhiệm, trong tỉnh hủy bỏ hoạt động giao lưu và tất cả nhiệm vụ tiếp đãi của người nước ngoài lần này, ý của trong tỉnh là. . . Không chào đón bọn họ!
Cái gì? Vậy điều tra của huyện Tiêu Lân đâu?
Người của ủy ban kỷ luật thành phố. . . Đều đã trở về.
Nghe đến mấy cái này, Ngưu phó chủ nhiệm thiếu chút nữa đập đồ, mẹ nó, gã cực cực khổ khổ một hai ngày cùng người nước ngoài cái này cái kia, chăm lo ăn uống của bọn họ, chăm lo cuộc sống của bọn họ, vì cái gì? Vì không phải nhiệm vụ trong tỉnh và thành phố dặn dò xuống, vì không phải có thể lưu lại một ấn tượng tốt và một cơ hội biểu hiện cho lãnh đạo thành phố? Hiện tại trong tỉnh nói hủy bỏ thì hủy bỏ? Vậy gã không phải bận không công hai ngày nay hả? Tự nhiên bị huyện Tiêu Lân mắng chơi hả? Đổng Học Bân kia. . . Lại có thể ngay cả xử phạt cũng không có? ?
Người nước ngoài bên kia cũng là một phản ứng, nghe nói toàn bộ tỉnh hủy bỏ công tác giao lưu, cũng không phụ trách tất cả sinh hoạt của bọn họ, người nước ngoài cũng ồn ào, phiên dịch của bọn họ thậm chí tìm đến chính phủ thành phố gào hét, thế nhưng vô ích, thành phố đã không ai để ý đến bọn họ, đương nhiên cũng không phải không để ý đến bọn họ, chỉ là có ý định cho qua bọn họ, dựa theo phân phó của trong tỉnh cho đám người này xử lý lạnh.
Ảnh hưởng không tốt?
Vậy bọn họ quản không được, trời sụp có người trong tỉnh gánh, dù sao bọn họ chỉ cần chấp hành mệnh lệnh của trong tỉnh là có thể, cái khác cũng không cần quản.
Phiên dịch oán giận một chút tác dụng cũng vô dụng.
Buổi chiều cùng ngày, người nước ngoài thấy thế tức giận rời đi, rời khỏi địa giới của tỉnh Thiểm Bắc.
Các phương diện đều ầm ĩ rất không thoải mái, nhưng giờ này phút này, chuyện này cũng tới đây mà thôi, mặc dù không thoải mái cũng là một kết quả, người muốn nhìn Đổng Học Bân gặp họa cũng không có thực hiện được!