Quyền Tài

Chương 2010: Chương 2010: Có chuyện tốt.




Gọi cho Quách Phàn Vỹ xong.

Cú điện thoại thứ hai Đổng Học Bân gọi cho Thường Quyên.

Đối với chị Thường người này, Đổng Học Bân vẫn đều là dở khóc dở cười, như Quách Phàn Vỹ, Thường Quyên cũng là đồng sự của Đổng Học Bân vừa tiến vào quốc an, tất cả mọi người là một phòng làm việc, nhận thức cũng nhiều năm, Thường Quyên lúc trước tuy nói cũng không giúp qua Đổng Học Bân cái gì, dù sao năng lực ở đàng kia, đây là một đại tỷ vừa lười lại vừa ngốc, nhưng người ta dù sao cũng vẫn đều nghĩa vô phản cố đứng ở Đổng Học Bân bên này. Lần trước Thường Quyên ở kinh thành chọc một chuyện thiếu chút nữa bị mất chức, cô ấy không có biện pháp mới tìm Đổng Học Bân, lúc đó Đổng Học Bân còn tại nhiệm thường vụ phó huyện trưởng của huyện Trinh Thủy mới tiếp nhận cô ấy tới an bài ở phòng chiêu thương huyện, thu xếp cho cô ấy. Hiện tại tính toán cũng không ít thời gian trôi qua, vẫn chưa từng liên hệ, cũng không biết chị Thường thế nào, lúc trước trước khi Đổng Học Bân từ huyện Trinh Thủy điều đến ủy ban kỷ luật trung ương còn đáp ứng chị Thường giúp cô ấy an bài công tác đâu, sau đó cũng đã quên, hiện ở đây có ghế trống, hắn tự nhiên nghĩ tới chị Thường.

Nếu như nói Quách Phàn Vỹ là trên công tác tình cảm tương đối nhiều.

Vậy Thường Quyên đối với Đổng Học Bân mà nói thì lại là quan hệ cá nhân tương đối gần.

Nói ra cũng kỳ quái, chị Thường là vừa lười vừa không có năng lực, nhưng mà, Đổng Học Bân cũng vẫn tín nhiệm cô ấy, có chuyện tốt cũng nghĩ tới cô ấy trước tiên.

Điện thoại thông.

Vang lên vài tiếng.

A lô, ai vậy? Âm thanh của Thường Quyên vang lên.

Đổng Học Bân không nói gì, Thế nào? Đem số điện thoại của tôi xóa rồi à chị Thường?

Đầu kia Thường Quyên ai u một tiếng, Là Học Bân à, ài, chị nào dám xóa số điện thoại của cậu, cái này không phải hai ngày trước điện thoại di động bị mất sao, cũng không biết thằng khốn nào trộm của tôi, lúc này số điện thoại đều không tìm được, tôi hai ngày nay đang làm lại điện thoại.

Đổng Học Bân cười nói: Cũng đã lâu không liên hệ, công tác thế nào?

Thường Quyên vừa nghe thì nở nụ cười ha ha, Cũng được, nhờ có mặt mũi của cậu, sau khi cậu đi Khương Phương Phương cũng rất chiếu cố tôi, tôi hiện tại đều là cục trưởng cục chiêu thương.

Đổng Học Bân ồ nói: Chính khoa? Còn rất nhanh?

Vừa đề không được hai ba tháng, nếu không phải Khương Phương Phương nhìn mặt mũi của cậu, cái vị trí này cũng không tới phiên tôi. Thường Quyên nhiệt tình nói: Cậu hiện tại thế nào? Nghe nói đều là bí thư huyện uỷ? Hơn nữa trước đó có một tiệc tối văn hóa chiêu thương tôi cũng nhìn, trò ảo thuật của cậu thật lợi hại, đúng rồi, gần đây phát hiện một cổ mộ đời Hán, đài trung ương đều phát sóng, đó cũng là của huyện bên cậu? Thật tốt.

Đổng Học Bân nói: Đúng vậy, bên tôi cơ bản đều đi vào quỹ đạo, trong huyện phát triển rất không tồi, thế nào chị Thường? Có muốn đến đây giúp tôi hay không?

Thường Quyên hai mắt sáng lên, Tốt, cậu không ở chị đều thấy rất chán, cũng không có một người quen, tôi đã sớm muốn đi.

Đổng Học Bân mỉm cười nói: Vậy đến đây đi, quay đầu lại tôi chào hỏi Khương huyện trưởng, chờ chúng ta ở đây thu xếp xong, điều lệnh hẳn cũng không khác biệt, chị mấy ngày này dọn dẹp đồ làm chuẩn bị trước một chút, chờ điều lệnh xuống tới, đến lúc đó công tác bàn giao xong, chị mang hành lý đến đây.

Thường Quyên chớp chớp con mắt, Tôi hỏi trước một tiếng, là chức vụ gì hả?

Đổng Học Bân bật cười nói: Là phó chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy huyện chúng tôi, hiện tại trống ra hai danh sách, tôi để lại một chổ cho Quách Phàn Vỹ, để lại một chổ cho chị.

Thường Quyên thất vọng một chút, Phó chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy hả? Cái này chẳng phải chính chức vụ chính khoa sao? Hơn nữa phó chủ nhiệm ít nhất bao nhiêu người? Chức quyền lại không có, căn bản là không có quyền lợi gì, còn không bằng cục trưởng cục chiêu thương của tôi, cái này. . . Tôi đi thật hả?

Đổng Học Bân bị cô ấy chọc cười, trong lòng nói nhìn Quách Phàn Vỹ đi, người ta cái gì cũng không có hỏi, cái gì cũng không nói, trực tiếp đáp ứng không cần suy nghĩ, người ta thật thông minh, hiển nhiên là biết mình sẽ không hại hắn, nhưng nhìn chị Thường, thật sự là người so với người tức chết người mà, quá không phóng khoáng. Đổng Học Bân bất đắc dĩ lắc đầu, bất quá suy nghĩ một chút, chị Thường nếu như phóng khoáng, cô ấy cũng sẽ không là chị Thường, đại tỷ ngốc này từ lúc đầu Đổng Học Bân nhận thức cô ấy không phải vẫn đều là cái dạng này sao, nhìn thông minh, trên thực tế đều là tiểu thông minh, người ngốc lắm.

Thế nào? Còn không muốn tới hả? Đổng Học Bân cười dài nói. Lời này cũng là chị Thường có thể nói, thay đổi Quách Phàn Vỹ nếu như do do dự dự vừa nghe cái chức vụ này đã không muốn đến, Đổng Học Bân không chừng là không cho Quách Phàn Vỹ điều động, nhưng đối với chị Thường, Đổng Học Bân vẫn đều là rất khoan dung.

Thường Quyên phiền muộn nói: Không phải không muốn đi, hai ta là cái quan hệ này, chị còn tưởng rằng cậu phải cho chị Thường chức vụ tốt một chút, ít nhất cũng là một cục trưởng cục tài chính, quản tiền của toàn bộ huyện, vậy mới thoải mái, mới có cảm giác. Cô ấy trong mắt chỉ có tiền, khí tức tiểu thị dân lộ ra không xót gì, làm gì có khí chất của một cán bộ cấp chính khoa hả?

Đổng Học Bân bội phục cô ấy, không thể làm gì khác hơn là nói: Kêu chị tới chị cứ tới đi, không có chuyện tốt tôi có thể gọi chị sao?

Thường Quyên lúc này mới nghe ra, kích động nói: Thật có chuyện tốt? Chuyện tốt gì? Cậu tiết lộ trước với chị đi.

Chờ chị đến rồi sẽ biết, chuyện tình còn chưa có xác định, hiện tại khó mà nói. Đổng Học Bân nói: Chị nếu không tới tôi đem vị trí chừa cho người khác nha?

Đừng đừng đừng, chị đi chị đi, chừa cho chị! Thường Quyên vui cười nói: Cũng là Học Bân chúng ta tốt, chuyện tốt gì đều nhớ đến chị.

Đổng Học Bân dặn nói: Trước đừng ồn ào, xác định rồi nói.

Thường Quyên cười nói: Chị đã biết, vậy chị sẽ chờ điều lệnh.

Bên này cúp điện thoại, Đổng Học Bân lật lật danh bạ, lại cho La Hải Đình đánh đi qua.

Đối với La Hải Đình, quan hệ của hai người thì càng phức tạp, không chỉ trên công tác chị La ở cục chiêu thương huyện Duyên Đài và ủy ban kỷ luật thành phố Phần Châu có trợ giúp rất lớn đối với Đổng Học Bân, trên quan hệ cá nhân, hai người lúc trước trong Tứ Hợp viện cũng bởi vì một chút ngoài ý muốn phát sinh quan hệ, cùng chung một chăn, không tính người ngoài.

A lô, Học Bân. Âm thanh của La Hải Đình rất nhu hòa.

Chị La, đang bận à? Đổng Học Bân nói.

Đang rãnh, đang nghỉ trưa. La Hải Đình nói.

Đổng Học Bân chớp mắt nói: Được rồi, chị bây giờ còn ở ủy ban kỷ luật à?

La Hải Đình nói: Đúng vậy, vẫn là cái chức vụ kia, phó sở trưởng sở hai.

Đổng Học Bân ừ một tiếng, Tôi nếu như nhớ không lầm, chị không nhậm chức làm người đứng đầu ở cơ sở? Kinh nghiệm công tác của người đứng đầu cơ sở, đối với cuộc đời chính trị của một người là rất quan trọng, liên quan tới rất nhiều đề bạt, ví dụ như chức vụ hiện tại của La Hải Đình tuy rằng gọi phó sở trưởng, nhưng là nâng cao lên thôi, cấp bậc vẫn là chính xử, nếu như cô ấy sau này muốn đi xa hơn, không có kinh nghiệm công tác của người đứng đầu một huyện khu, cơ bản là rất khó.

La Hải Đình nghi hoặc nói: Cái này thật ra không có.

Thế nào? Bằng không đến bên tôi? Đổng Học Bân cười mời nói.

La Hải Đình vừa nghe, cũng cười ha ha nói: Vậy phải nhìn là chức vụ gì.

Đổng Học Bân nói: Kêu chị La tới, khẳng định là người đứng đầu, tôi bây giờ còn không xác định, dù sao không phải người đứng đầu huyện cũng là người đứng đầu khu, khẳng định lưu lại cho chị một chổ. Có tin đồn nói nếu như huyện Tiêu Lân sau khi rút huyện lập thị thì huyện Nhạn Bắc có thể sẽ sát nhập do thành phố Tiêu Lân quản hạt, bởi vì dù sao cổ mộ là ở trên núi Thanh Loan, mà núi Thanh Loan là phân nửa của hai huyện, sát nhập với nhau quản lý cũng dễ, đương nhiên, cái này chỉ là tin đồn còn chưa có một kết định, huống hồ huyện bọn họ ngay cả rút huyện lập thị còn chưa xuống tới, nói cái gì đều không tốt, bất quá cho dù huyện Nhạn Bắc không sát nhập, huyện Tiêu Lân bọn họ sau khi đặc cách cũng sẽ có khu, vẫn là cấp huyện, khẳng định có chị của La chổ.

Người đứng đầu huyện? La Hải Đình ngây người nói: Bí thư huyện uỷ không phải cậu sao? Chị đi đoạt vị trí của cậu? Cậu muốn thăng chức? Không có khả năng, thăng chức? La Hải Đình tại ủy ban kỷ luật trung ương là làm cùng Đổng Học Bân, Đổng Học Bân là sở trưởng, cô ấy là phó sở trưởng, đối với tình huống của Đổng Học Bân đương nhiên lý giải, biết hắn đề chính xử còn chưa được một năm thời gian, chính xử và phó sở cái mấu chốt này, cách nhau quá lớn, chưa được một năm sao có thể vượt qua? Cho dù Đổng Học Bân bối cảnh rất lớn cũng không có người dám cho hắn đề bạt như thế. Vì vậy đáp án tựa như chỉ có một, liên tưởng đến ý tứ trong lời của nói Đổng Học Bân, liên tưởng đến gần đây huyện Tiêu Lân phát hiện cổ mộ trọng đại, La Hải Đình cũng phản ứng rất nhanh, ngạc nhiên nói: Huyện các người muốn rút huyện lập thị?

Đổng Học Bân cũng không phủ nhận, Ha ha, đang xin.

La Hải Đình không nói gì, cô ấy quả thật có chút không dám tưởng tượng, Đổng Học Bân cái này rốt cục là số mệnh gì hả? Lúc trước hắn làm sở trưởng sở hai phòng giám sát thứ chín điều nhiệm xuống cơ sở làm bí thư huyện uỷ, người khác còn cảm thấy hắn điên rồi, rõ ràng nơi này có tốt chức vụ mặc kệ, còn đi cơ sở làm bí thư huyện uỷ cái gì, chỗ đó có thể so với ủy ban kỷ luật trung ương sao? Có thể có chức quyền lớn như phòng giám sát sao? Tích lũy tư lịch chính trị cũng không giống! Không chỉ người khác thấy như thế, ngay cả La Hải Đình cũng cho rằng như thế, không ai cảm thấy Đổng Học Bân bước này đi đúng cả, nhưng hiện tại sự thật lại hung hăng tát mọi người một cái tát, Đổng bí thư lúc này mới xuống huyện Tiêu Lân mấy tháng hả? Nửa năm cũng chưa đến? Huyện Tiêu Lân sẽ rút huyện lập thị? Phải đổi thành thành phố Tiêu Lân? Đổng bí thư cũng muốn biến thành bí thư thị ủy? Cái này nếu không phải số mệnh vậy cái gì là số mệnh!

Bí thư thị ủy hai mươi bảy tuổi?

La Hải Đình đều có chút dở khóc dở cười, quá khoa trương!

Thế nào chị La? Đại khái một hai tháng sau chuyện tình hẳn là có thể định ra, đến lúc đó qua đây giúp tôi đi. Chị La là chính xử, hiện tại điều động đến đây cũng điều động không được, không có vị trí an bài cô ấy, chỉ có thể chờ sau khi đặc cách xuống tới an bài cho lão La, như nhau. Tuy rằng đến lúc đó lão La cũng vẫn là cấp chính xử, nhưng một người bí thư huyện uỷ hoặc bí thư khu uỷ, hoàn toàn khác biệt nhưng so với phó sở trưởng sở hai hiện tại.

La Hải Đình kiềm chế ở kích động nói: Thật sự là người đứng đầu? Cậu đừng gạt chị Học Bân, chị tin là thật đó? Cô ấy cũng biết cái này đối với cuộc đời chính trị của cô ấy có ý nghĩa gì.

Chị có đi không. Đổng Học Bân cười nói: Cái này tôi vẫn làm chủ được.

Được, vậy chị nghe cậu an bài. La Hải Đình nói.

Nói với cô ấy xong, Đổng Học Bân lại bắt đầu gọi điện thoại, liên tiếp gọi bảy tám người, giúp đỡ Quách Phàn Vỹ Thường Quyên bọn họ an bài điều động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.