Quyền Tài

Chương 1726: Chương 1726: Cô cởi quần áo làm gì!




Buổi chiều.

Chưa đến ba giờ.

Gia thuộc viện ủy ban kỷ luật trung ương.

Land Rover đi vào cổng dưới cái cúi chào của bảo vệ, dừng trước một tòa nhà, cửa xe mở ra, Đổng Học Bân và Trần Oánh xuống xe lên lầu.

Trên lầu.

Trong nhà.

Đổng Học Bân đem chìa khoá mở cửa, Mời vào.

Cái này là ký túc xá đơn vị của các người? Trần Oánh nhìn trái nhìn phải.

Đúng vậy. Đổng Học Bân ừm một cái, Đơn sơ một chút, chịu khó vậy.

Cái này còn đơn sơ? So với chỗ tôi ở còn tốt hơn nhiều, tôi hiện tại đang ở nhà thuê. Trần Oánh danh khí không tới chổ, tiền kiếm không tính nhiều, nên mua không nổi nhà ở, Vợ cậu đâu? Chỉ một mình cậu ở? Trần Oánh cúi đầu cởi giày cao gót trên chân, chân bọc vớ chân xỏ vào một đôi dép kẹp màu hồng trên kệ dép, áo gió trên người cũng tiện thể cởi ra, treo ở một bên. Bình tĩnh mà xem xét, Trần Oánh vẫn phải không là cái loại nữ minh tinh lớn lên đặc biệt dễ nhìn, nhưng cô ấy có thể có nhân khí của ngày hôm nay, tuyệt đối cũng không thoát quan hệ với với ngoại hình của cô ấy, khuôn mặt của Trần Oánh không phải rất đẹp, không quan hệ với khí chất cả người, nhưng làm cho một loại cảm giác rất thoải mái, nhìn đặc biệt thuận mắt, người khác thế nào Đổng Học Bân không biết, ít nhất là hắn nghĩ như thế, biết rõ người này không đẹp, rồi lại cảm thụ một loại mỹ lệ, hơn nữa Trần Oánh vóc người rất không tồi, ngực rất vểnh, mông cũng rất tròn, áo gió vừa cởi ra, vóc người phía dưới cũng lộ ra, rất là mê người, nhất là eo nhỏ dưới áo lông, nhỏ vô cùng.

Đổng Học Bân nhìn thoáng qua cô ấy, nuốt nuốt nước bọt, nói: Vợ tôi công tác tại phía nam, chỉ một mình tôi ở. Ánh mắt cũng nhanh chóng dời đi. Cảm thấy quá không tôn trọng.

Trần Oánh à một tiếng, liếc nhìn hắn thật sâu một cái, cũng không biết là biểu tình gì.

Đổng Học Bân không lưu ý, cũng cởi giầy và áo khoác, trong phòng có hệ thống sưởi hơi, ấm hơn so với bên ngoài, Tùy tiện ngồi đi, uống trà gì?

Trần Oánh nói: Trà lài là được.

Trà lài hả? Đổng Học Bân nói: Trà lài chổ tôi cũng không tốt.

Đều không sao cả, tôi cũng không hiểu, cũng là tùy tiện uống giải khát. Trần Oánh nói.

Vậy được. Tôi đi hâm nước. Cô chờ một chút. Đổng Học Bân đi qua phòng bếp bận việc, pha nước: Buổi tối cũng ở chổ này ăn?

. . . Được. Trần Oánh đáp.

Đổng Học Bân đưa tay bắt tới một hộp trà, nói: Được rồi, vừa nghe ý tứ của cô. Họ Chu của cái công ty kia. Đối với cô vẫn đều rất tốt?

Người ở phía ngoài ừm nói: Rất chiếu cố tôi. Bộ phim đầu tiên của tôi chính là bọn họ tìm tôi diễn, còn là vai nữ chính, tôi là một sinh viên bình thường tốt nghiệp đại học. Căn bản là nghĩ cũng không dám nghĩ, nhờ có Chu tổng và công ty Hoành Nghiệp hỗ trợ, sau đó bọn họ cũng tìm tôi quay không ít phim, tôi có thể có ngày hôm nay, có thể nói đều là Chu tổng giúp đỡ, không có ông ta sẽ không có Trần Oánh tôi, vẫn rất cảm ơn ông ấy.

Đổng Học Bân à một tiếng, Như vậy à.

Trần Oánh nói: Cậu cùng Chu tổng có thể có chút hiểu lầm, cho nên. . .

Đổng Học Bân nói: Yên tâm đi, khẳng định không có hiểu lầm, cô thế nào tôi không biết, dù sao tôi thấy cái công ty kia, từ trên xuống dưới đều có vấn đề quá lớn, Trần Oánh, hai ta là bạn học cũ, tôi biết cô lần này tới cũng là nói cho bọn họ, nhưng cô không phát hiện bọn họ đối với bạn tôi như thế nào, quả thật không có biện pháp nói, ra vẻ không coi ai ra gì rất kiêu ngạo, tính tình tôi thật ra tốt, cô hẳn là rõ ràng, nhưng tôi đều nhịn không được thái độ của bọn họ, cô nghĩ bọn họ là dạng gì rồi, nếu bọn họ hơi điệu thấp một chút, tôi cũng không đến mức cho hạng mục của bọn họ bị dừng.

Trần Oánh dừng một chút, Bộ phim đó, tôi là diễn viên chính.

Đổng Học Bân sửng sốt, nhìn ra bên ngoài phòng khách, nhưng không thấy được người, bất quá vẫn nói với bên ngoài: Cô là diễn viên chính? Hèn chi tôi nói sao cô lại tới đây.

Giọng nữ nói: Lần này thật sự muốn cậu giúp tôi một chút, Học Bân, bằng không thì coi như hết, cậu coi như cho bạn học cũ này mặt mũi.

Đổng Học Bân nói: Mặt mũi của cô tôi khẳng định phải cho, nhưng chuyện lần này thật sự là bọn họ làm không được, quá mức, nếu không cô cũng không cần ra mặt tôi cũng sẽ không thu thập bọn họ như thế, cô có thể không biết chuyện tình, sắc mặt của đám người bọn họ quả thật. . . Đều đừng nói nữa, cái này còn là công ty bọn họ, cũng dám công khai hèn tiết phụ nữ, cô nói cái này gọi là chuyện gì? Cuối cùng còn không thừa nhận, khinh người quá đáng!

Âm thanh của Trần Oánh truyềnđến phòng bếp, Là Võ tổng sao?

Ừm, chính là hắn. Đổng Học Bân nói.

Đây là một con sâu làm rầu nồi canh, Chu tổng vẫn là tốt, bọn họ cũng xin lỗi cậu rồi. Trần Oánh nói giúp cho bọn họ: Cậu có thể hay không. . . Ừm. . .

Đổng Học Bân biết ý của cô ấy, vẫn đều biết rõ, nhưng hắn không có trả lời ngơ ngẩn, hắn trong lòng thật ra vẫn tức lắm, Để sau rồi nói.

. . . Học Bân. Trần Oánh nói.

Trà lập tức xong rồi. Đổng Học Bân nói.

Trần Oánh, . . . À, ừm.

Đổng Học Bân dời đi trọng tâm câu chuyện, không hề muốn bàn chuyện này nữa, hắn thật sự không đem cục tức nuốt xuống ngay được, cho nên trong lúc nhất thời cũng không trả lời thuyết phục được bạn học cũ.

. . .

Năm phút đồng hồ sau.

Nước được rồi, trà cũng ngâm.

Đổng Học Bân bản thân cũng không uống, cũng là chuẩn bị cho Trần Oánh, vì vậy cầm tách trà lên, thổi mấy hơi, trên tay cũng quá nóng, vội vàng bước nhanh đi ra phòng khách, Trần Oánh, tới tới, uống tràd`, uống nhanh lúc còn nóng này, ơ? Người đâu?

Vắng vẻ.

Phòng khách không có một người.

Đổng Học Bân ngẩn ra, Trần Oánh? Trần Oánh?

Ừm. Âm thanh dĩ nhiên là trong phòng ngủ truyền tới, Ở chỗ này.

Đổng Học Bân cũng không coi là gì, Ừm? Sao đi phòng ngủ? Vậy tôi đem qua.

Được. Trần Oánh nói một tiếng, cửa phòng cũng không có đóng, hờ khép một khe.

Đổng Học Bân căn bản là không nghĩ cái gì, cười ha ha cầm tách trà dùng chân đá văng cánh cửa, cất bước vào phòng ngủ, nhưng không thấy thì thôi, vừa thấy được một màn bên trong, đang muốn bước bước thứ hai Đổng Học Bân thiếu chút nữa vấp chân té ngã xuống mặt đất, con mắt đều nhất thời tối sầm!

Cái đệch!

Tình huống gì? ?

Cái này. . . Cái này. . . Cái gì!

Trần Oánh trong phòng đứng ở nơi đó, thế nhưng quần áo trên người cô ấy dĩ nhiên bị cô ấy cởi ra, nếu như là áo khoác cũng không có gì, nhưng cô ấy lại có thể đem toàn bộ quần áo từng cái cởi sạch sẽ, quần lót và áo lót cũng không còn, toàn thân trên đều trống trơn, lúc này áo ngực quần lót màu hồng của cô ấy, đều là ném trên giường, làm cho nhìn có chút cảm giác nhìn thấy mà giật mình, đánh chết Đổng Học Bân cũng không ngờ đến sẽ xuất hiện cái hình ảnh này, tách trà trên tay đều hầu như bị hắn làm rơi xuống đất!

Trần Oánh thoải mái nhìn hắn, Hiện tại tới?

Đổng Học Bân ngây người, thiếu chút nữa ngã xuống, Trời đất ơi! Đang mùa đông cô cởi quần áo làm gì! Cái này là cái gì cùng cái gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.