Hai giờ chiều.
Văn phòng cục tài chính.
Đi từ phòng chủ nhiệm ra, Đổng Học Bân liền đi thẳng ra khu vực tiếp
khách, ngồi lên sô pha, vắt chéo chân, hút một điếu thuốc. Ở phía sau,
La Hải Đình nhìn xung quanh sau đi đến chỗ uống nước, rút một chiếc cốc
giấy, sau đó lấy cho Đổng Học Bân một cốc trà nóng, đưa cho hắn. Đổng
Học Bân cười nói cảm ơn, đưa cốc trà lên miệng, nhấm nháp từng chút một.
“La đại tỷ, đừng đứng, ngồi xuống đi”.
“Vâng” La Hải Đình ngồi xuống bên cạnh hắn, muốn nói gì đó lại thôi: “Cục trưởng…”
Đổng Học Bân nhìn làn khói thuốc: “Sao vậy?”
La Hải Đình cười đau khổ, cuối cùng nói: “Chúng ta cứ chờ thế này, liệu có hiệu quả gì không? Lần trước tôi đến, cũng đợi ở đây cả buổi chiều.
Bên cạnh còn một vài người lãnh đạo khác, nhưng mấy người họ vẫn không
chịu chi tiền, cái này… Công việc bên cục Chiêu thương cũng nhiều, cứ
làm như thế này cũng không phải là một cách hay, tôi thấy hay chúng ta
báo cáo lên trên? Cho Triệu Huyện trưởng cùng cục tài chính câu thông
một chút?”
Đổng Học Bân nói: “Báo rồi, Triệu Huyện trưởng cũng không có cách gì”.
“Vậy…” La Hải Đình khẽ thở dài: “Chúng ta cứ ngồi ở đây?”
“Ừm, tôi có cách rồi, cứ ngồi đây đã”.
La Hải Đình thật sự không rõ, cứ ngồi không ở đây thì có thể giải quyết được chuyện gì? Chi bằng cứ cãi nhau với Đinh Lực một trận, tạo áp lực
cho hắn chứ còn cứ ngồi đây thì…
Người trong văn phòng thi thoảng lại nhìn về phía Đổng Học Bân, mọi
người đều xúm lại bàn tán, họ biết là người lại đến cục Tài chính để xin tiền. Bọn họ nhìn thấy vậy cũng không thể trách, những ngày vừa rồi đều có người đến làm ầm lên nhưng đến thì đến cuối cùng vẫn phải về hết,
một đồng cũng không nhận được. vậy nên mọi người đều không quan tâm, tò
mò nhìn nhau rồi truyền tai nhau về truyền thuyết “ôn thần”, sau đó lại
tiếp tục công việc của mình. Biết khó mà rút, họ tin chắc rằng đối
phương sẽ sớm bỏ về, tình hình tài chính hiện nay của cục Tài chính họ
cũng rõ hơn ai hết.
Một phút…
Hai phút…
Ba phút…
Từ Húc từ trong phòng đi ra, mặt mày cau có, nhìn thấy Đổng Học Bân,
ông ta khẽ gật đầu chào rồi bước đi. Rõ ràng là ông ta cũng không xin
được tiền.
La Hải Đình ngồi không yên, cô cảm thấy việc chờ đợi cơ bản là không có tác dụng gì.
Đổng Học Bân cúi đầu nhìn đồng hồ, chớp mắt một cái, hít một hơi trong lòng thầm niệm một tiếng STOP: “Bắt đầu hành động!”
Không lâu sau, chủ nhiệm Đường Hiểu Quân từ trong phòng đi ra, nhìn
thấy Đổng Học Bân vẫn ngỗi yên ở đó, trong lòng lắc đầu nói anh nguyện ý ngồi thì cứ ngồi đi, dù sao Đinh Cục trưởng khẳng định sẽ không cấp
tiền. Quay đầu lại, Đường Hiểu Quân đi đến chỗ bàn làm việc được ngăn
riêng ra ở bên ngoài, ngồi xuống, bắt đầu làm việc. Đinh Lực đã chiếm
phòng làm việc của anh ta vì vậy anh ta chỉ có thể làm việc ở bên ngoài.
Đột nhiên, văn phòng loạn hết cả lên.
Nhân viên cục tài chính bỗng hét lên: “Công văn đâu? Có ai nhìn thấy túi da đựng giấy tờ của tôi đâu không?”
Người bên cạnh nói: “Không phải anh để trong tủ hay sao?”
“Không có” Người này căng thẳng nói, “Tôi đặt trên bàn mà, sao lại không thấy rồi? đây là báo cáo dự toán tháng sau, cục đang cần gấp!”
Đường Hiểu Quân nhíu mày lại, thật là bất cẩn, tài liệu quan trọng mà cũng làm mất, anh ta còn thể làm được gì nữa?
Không đợi được người nhân viên kia tìm được tài liệu, một người phụ nữ
nói: “Sao máy lại không sáng? Ai giỏi máy tính xem giúp tôi với, tài
liệu vẫn còn trong máy”.
Đường Hiểu Quân trách mắng: “Im lặng một chút, thật không ra làm sao!”
Người phụ nữ đó liền im lặng, vội vàng kéo một cậu thanh niên xem lại
máy tính cho cô. Nếu máy tính mà hỏng thật, tài liệu kia vẫn có thể đánh lại nhưng ngày mai cuộc họp trong cục đã phải dùng đến, thực sự là
không kịp làm lại. Sau khi kiểm tra lại, thì ra ai đó đã rút điện nguồn
máy tính ra, sau khi mở lại máy tính thì chỉ thấy còn lưu lại một ít tài liệu, còn lại đều không tìm thấy. Người phụ nữ trẻ vỗ vỗ trán, thế này
là tiêu rồi.
Sau đó mọi người đều thấy trong phòng dần dần lạnh lên, một số người mặc áo khoác vào, một số người thì lạnh run cầm cập, dù bây giờ đã là mùa
xuân, mới là đầu xuân nhưng nhiệt độ vẫn chưa hoàn toàn tăng lên. Đường
Hiểu Quân bực bội, gọi người tăng nhiệt độ điều hòa lên, thế nhưn người
đó cầm điều khiển ấn ấn vài cái đều không được, sau đó quay lại báo cáo
điều hòa đã hỏng rồi. Đường Hiểu Quân lắc đầu, kêu người lập tức sửa,
mặc áo khoác lên người vẫn cảm thấy lạnh, anh ta liền đi đến chỗ uống
nước lấy một cốc trà nóng.
Ấn vài lần, bình nước nóng lạnh vẫn không phản ứng.
Đường Hiểu Quân bực mình: “Cái gì thế này? Sao đến bình nước cũng hỏng thế này?”
Một nhân viên đi đến, nghi ngờ nói: “Không thể nào chủ nhiệm. Tôi còn
vừa mới lấy nước ở đây mà” Anh ta thử đi thử lại, quả nhiên, bình nước
cũng hỏng rồi.
“Báo sửa!” Đường Hiểu Quân nghiến răng lại nói.
“Ô!” Một âm thanh từ phía sau lại vang lên.
Đường Hiểu Quân càng bực mình, anh ta trừng mắt lên: “Lại có chuyện gì?”
Một nhân viên cũng hơi lớn tuổi đang cầm điện thoại trên tay ngỡ ngàng
nói: “Chủ nhiệm, điện thoại không có tín hiệu, hình như… hình như đã bị
cắt rồi”.
“Cái gì?” Một người đứng ngay bên cạnh vội cầm ống nghe lên, không có một âm thanh nào.
Nghe thấy như vậy, mọi người đều ấn điện thoại trên bàn làm việc của
mình nghe thử, hình như mọi đường dây của văn phòng đều bị chặn đứng,
không có cái nào có thể sử dụng được. Có hai người nhất thời nóng nảy
đứng lên, bọn họ đang chờ một cuộc gọi quan trọng, sao sớm muộn không
hỏng lại hỏng đúng lúc này? Họ vội vàng cầm điện thoại di động lên, hy
vọng không để lỡ chuyện quan trọng này.
Đường Hiểu Quân cảm thấy như có ma quỷ vậy? Hết cái này đến cái kia, liệu đã xong chưa?
Cho người kiểm tra lại đường dây điện thoại xong, Đổng Hiểu Quân quay
lại bàn làm việc, thấy mọi người một lần nữa bắt đầu công tác, không
khỏi hơi hơi gật đầu một cái. Nhưng khi anh ta cầm bút lên chuẩn bị kí
văn kiện thì đã lại có chuyện xảy ra.
Phụt!
Máy tính trong văn phòng đều đen xì, đèn cũng bị tắt hết.
“…Cắt điện?”
“Cắt điện? Mười mấy năm nay cục Tài chính chúng ta chưa từng bị cắt điện mà?”
“Ai da, tài liệu của tôi! Tôi còn chưa kịp lưu!”
“Có khói! Máy tính tôi bị cháy! Mau! Lấy nước, lấy nước! Cháy rồi, cháy rồi!”
Văn phòng ầm ĩ hết lên, mọi người không biết tại sao, vội vàng chạy đi dập lửa.
Đường Hiểu Quân tức giận, thiếu chút nữa là đập bàn, vội vàng gọi người đến kiểm tra sửa chữa và kiểm tra đường dây, vừa đốc thúc mọi người
chuyển chiếc máy tính bị cháy đi. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Trước
kia văn phòng cả năm cũng không xảy ra chuyện gì, vậy tại sao hôm nay
chỉ trong vòng nửa giờ đồng hồ lại xảy ra nhiều chuyện thế này? Mất giấy tờ? Điều hòa hỏng? Bình nước hỏng? Đường dây điện thoại hỏng? Cắt điện? Máy tính cháy? Chuyện quái quỷ gì thế này?
Bây giờ đến kể ngốc cũng biết chuyện này không phải là ngẫu nhiên.
La Hải Đình kinh ngạc không hiểu chuyện gì, đưa mắt nhìn Đổng Học Bân,
nhìn gương mặt hắn, giống như muốn nhìn ra điểm gì đó vậy.
Đổng Học Bân mơ màng hút thuốc, một hơi, hai hơi, ba hơi, hình như không quan tâm chuyện gì đang xảy ra trong văn phòng, dáng vẻ vẫn rất bình
thản, không hề rời khỏi sô pha.
Đường Hiểu Quân và nhân viên trong phòng không hiểu nghĩ gì, một lát
sau, tất cả ánh mắt đều dừng lại ở Đổng Học Bân! Họ mới nhớ ra là trong
phòng có Đổng Học Bân, còn được mệnh danh là “ôn thần”, thủ pháp ma
thuật cực kì xuất chúng. Chuyện này có thể là do Đổng cục trưởng gây ra? Một việc thì có thể là trùng hợp, hai việc thì cũng vẫn có khả năng là
trùng hợp nhưng bây giờ đã là năm sáu sự cố xảy ra liên tiếp, thế này
thì tuyệt đối không có chuyện trùng hợp được!
Thấy mọi người đều nhìn mình như thể ma quỷ vậy, Đổng Học Bân vui vẻ
nói: “Tôi nói Đường Chủ nhiệm, mọi người nhìn tôi làm gì vậy?”
Đường Hiểu Quân vẫn làm công tác hành chính, cũng không có khí phách gì
lắm, cũng không phải là người to gan, nghe thấy vậy liền vội vàng nói:
“Không có gì, không có gì”. Anh ta xưa nay cũng chưa từng đắc tội với
Đổng Học Bân nhưng nguyên nhân chính là cứ ở bên cạnh Đổng Học Bân thì
sẽ có chuyện không hay xảy ra. Theo như anh ta biết, lần trước vụ Tiễn
Phi Đổng Học Bân cũng có mặt ở đó, kết quả là chậu hoa từ trên tầng trên rơi trúng, rồi đến cục trưởng tiền nhiệm của cục Chiêu thương cũng ở
cùng Đổng Học Bân sau đó thang máy bỗng nhiên bị rơi xuống, sau đó bị
dọa đến tụ máu não. Những chuyện như thế còn rất nhiều, vậy nên chuyện
này xảy ra không thể nghĩ đến khả năng là do Đổng Học Bân gây ra.
Đổng Học Bân cười nói: “Văn phòng của các anh thật là không an toàn.
Đường Chủ nhiệm, không phải là anh đã đắc tội với ai đấy chứ? Ha ha, vậy nên bên điện lực và điện thoại đều gây khó dễ cho các anh?” Nói xong
hắn dừng lại một chút rồi lại tiếp lời: “Đúng rồi, tiền của cục Chiêu
thương chúng tôi có thể nhanh nhanh một chút không? Tôi đợi ở đây cũng
nửa giờ rồi”.
Đường Hiểu Quân lau mồ hôi trên trán: “Đợi tôi đi hỏi xem sao”.
Lúc này Đinh Lực từ trong phòng đi ra: “Sao lại ầm ĩ như vậy? Sao lại mất điện là thế nào?”
Đường Hiểu Quân chạy nhanh đến, thì thầm vài câu gì đó với Đinh Lực, sau đó hai người đi vào trong phòng, khép cửa lại.
“Làm sao vậy?” Đinh Lực không còn kiên nhẫn nữa.
Đường Hiểu Quân thật sự đã bị Đổng Học Bân dọa cho hết hồn: “Đinh Cục
trưởng, chuyện của Đổng Cục trưởng, chúng ta có nên cấp tiền cho họ…”
Đinh Lực mặt biến sắc, lạnh lùng nhìn hắn.
“Ngài không biết…” Đường Hiểu Quân mặt như sắp khóc nói: “Từ lúc Đổng
cục trưởng đi ra, văn phòng không yên ổn một lúc nào. Đầu tiên là mất
văn kiện, sau đó điều hòa không hiểu tại sao lại hỏng, bình nước cũng
vậy, điện thoại cũng bị cắt, mấy phút sau thì điện bị cắt, máy tính bị
cháy, chuyện này…”
Đinh Lực nghe xong, cũng toát mồ hôi hột: “Đều là vừa xảy ra?”
“Vâng” Đường Hiểu Quân lau mồ hôi: “Chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ vừa rồi”.
Đinh Lực tức giận: “Ai cho Đổng Học Bân làm loạn ở cục Tài chính? Lá gan của hắn cũng quá lớn đó chứ? Còn dám phá đám chúng ta? Hắn muốn làm
gì?”
Đường Hiểu Quân nói: “Không phải, Đổng Cục trưởng, anh ta… vẫn luôn ngồi trên sô pha”.
Đinh Lực sửng sốt: “Ngồi ở đó? Chưa từng rời qua?”
“Một bước cũng không rời, La Chủ nhiệm cũng không nhúc nhích. Tôi đều
nhìn thấy” Đường Hiểu Quân nuốt nước bọt: “Cho nên chuyện này mới…”
Cái danh “ôn thần” như sét đánh bên tai Đinh Lực, hắn cũng đã từng nghe
qua rất nhiều nhưng chỉ nghĩ là tin đồn nhảm. Lúc này đây mọi người ở
cục Tài chính lại được tận mắt chứng kiến nhữn chuyện này, thật là đáng
sợ. Trách không được người khác gọi hắn là “ôn thần”. Cái này thực sự là con mẹ nó tà môn!