Vào đêm.
Trong phòng bệnh Đổng Học Bân nhìn thời gian, mười hai giờ rưỡi, một thân đồ bệnh nhân hắn chớp chớp con mắt, lén lút cửa đẩy đi ra phòng bệnh nhìn qua bên quầy y tá, một người y tá trực đêm ban đang cúi đầu gõ chữ với máy vi tính, bộ dạng rất chuyên tâm, Đổng Học Bân nghiêng người chạy vài bước lên cầu thag, cô y tá cũng không có chú ý tới hắn, kết quả là, Đổng Học Bân khẩn cấp đi cầu thang bộ lên lầu, tìm được phòng bệnh của Cảnh Nguyệt Hoa.
Cửa đóng, xung quanh không người.
Chỉ là trên một ghế dài xa xa trong hành lang, Cảnh Tân Khoa dựa vào ngủ, cũng không có đi, hiển nhiên là lo lắng chị hắn nên ở lại gác đêm.
Trong phòng bệnh.
Đổng Học Bân rón ra rón rén cửa đẩy vào.
Bên trong, Cảnh Nguyệt Hoa đồng dạng một thân đồ bệnh nhân đang nằm trên giường bệnh nhìn trần nhà, con mắt vẫn mở, còn chưa có ngủ, vị trí bụng của cô ấy mơ hồ lộ ra vài vết tích băng gạc, từ giờ đến lúc cắt chỉ còn sớm lắm, trên người rất nhiều dây, là của máy đo huyết áp và điện tâm đồ, hiện tại tim đập là 71, huyết áp là 60-90, có chút thấp, bất quá cũng thuộc về trị số bình thường.
Đóng cửa lại, Đổng Học Bân thấp giọng nói: Sao không ngủ?
Cảnh Nguyệt Hoa mặt lạnh nhạt nhìn sang hắn, Ngủ cả ngày, không buồn ngủ.
Không buồn ngủ cũng phải nghỉ ngơi, cô vừa làm xong giải phẫu, phải tĩnh dưỡng. Đổng Học Bân lo lắng đi tới giường cô ấy bên, ngồi xuống, đưa tay nắm lấy tay của Nguyệt Hoa, trong mắt toát ra vẻ yêu thương.
Cảnh Nguyệt Hoa cau mày nói: Cậu biết?
Hiện tại toàn bộ khu Nam Sơn còn có người không biết sao?
Chuyện bệnh ung thư vẫn không nói với cậu, có phải là đặc biệt hận tôi?
Không có, tôi là hận mình, không có nhận thấy trước tiên, tôi nên sớm đoán được! Đổng Học Bân ảo não nói: Nếu không cô mắc phải bệnh nan y, phỏng chừng cũng sẽ không lên giường với tôi, đúng hay không?
Cảnh Nguyệt Hoa trầm giọng nói: Hiện tại nói cái này đã không quan trọng, trước phải cảm ơn cậu, đã cứu tôi một lần, tính luôn lúc đỡ lấy tôi từ trên tầng năm trong địa chấn, đây là lần thứ hai.
Hai ta không cần phải nói cảm ơn.
Không nói thì không còn kịp rồi.
Đổng Học Bân không khỏi trừng mắt, Nói cái gì vậy! Cái gì mà không còn kịp? Tôi nói cho cô biết, cô còn có thời gian! Tôi có thể cứu cô hai lần! Là có thể cứu cô lần thứ ba!
Vô dụng thôi. Cảnh Nguyệt Hoa rất bình tĩnh, Tôi là bệnh ung thư thời kì cuối.
Thời kì cuối thì sao? Đổng Học Bân nói: Tôi vẫn có thể cứu!
Cảnh Nguyệt Hoa suy yếu vô lực nói: Được rồi, cậu trở về đi, ngày mai tôi còn muốn kiểm tra, phải nghỉ ngơi sớm một chút.
Kiểm tra cái gì?
Chẩn đoán ung thư phổi.
Vậy tôi càng không thể đi.
Em trai của tôi còn ở bên ngoài, mau trở về!
Em trai cô dù là ở trong phòng tôi cũng không thể đi, ai biết ngày mai tôi còn có nhìn thấy cô hay không? Bác sĩ nói cô tùy thời đều có thể. . . Câu nói kế tiếp Đổng Học Bân nói không nên lời.
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn nhìn hắn, lạnh giọng nói: Chuyện của tôi từ nay về sau không cần cậu quản! Quay về phòng bệnh của cậu đi!
Đổng Học Bân không nghe, Cô nói không cho quản thì tôi mặc kệ? Sao có thể! Chuyện của cô cũng thì là chuyện của tôi, tôi quyết định quản!
Cảnh Nguyệt Hoa đem mặt lạnh xuống, Đổng Học Bân!
Dứt lời, Cảnh Nguyệt Hoa liền kịch liệt ho khan lên.
Đổng Học Bân hung hăng vỗ ót, mình cũng thật là, mỗi lần gặp mặt đều không hài lòng, cứ thích ồn ào, Nguyệt Hoa bây giờ còn bệnh, mình còn cãi cô ấy cái gì.
Tôi đem nước cho cô!
Khụ khụ khụ. . . Không cần!
Đổng Học Bân vẫn đem tới cho cô ấy, sau đó lại tìm khăn tay lau lau miệng cho cô ấy, nhất thời, một đống máu tươi dính vào khăn, khiến cho Đổng Học Bân nhìn thấy mà giật mình. Hiện tại Cảnh Nguyệt Hoa đã sớm không có uy nghiêm công tác của ngày xưa, tuy rằng giọng điệu cô ấy vẫn là lạnh như băng, thái độ vẫn là bất cận nhân tình như vậy, nhưng sắc mặt tái nhợt suy yếu, tiếng nói thều thào, cảm giác yếu đuối đập vào mặt mà đến, làm cho vừa nhìn thì yêu thương không ngớt.
Đổng Học Bân vội hỏi: Thời gian của cô không nhiều lắm, trước hãy nghe tôi nói hết, cô cũng biết tôi hiểu y thuật phải không?
Cảnh Nguyệt Hoa nhắm mắt lại nói: Nghe nói qua, viêm ruột thừa của Vương An Thạch được cậu trị liệu qua.
Đúng vậy. Đổng Học Bân lập tức nói: Bất quá có một điều cô khẳng định không biết, bệnh ung thư. . . Tôi cũng có thể thử xem.
Cảnh Nguyệt Hoa ánh mắt căng thẳng, bỗng nhiên mở mắt ra theo dõi hắn nói: Bệnh ung thư?
Không quan tâm thời kỳ đầu hay thời kì cuối, tôi đều có thể trị.
Chuyên gia học giả của toàn bộ thế giới đều không có biện pháp, cậu có thể?
Nguyệt Hoa, cô tin tôi một lần, tôi đã lừa gạt cô lúc nào?
Cảnh Nguyệt Hoa lặng lẽ nói: Cậu làm sao trị?
Vậy cô cũng đừng quản. Đổng Học Bân vuốt tóc trên trán cô ấy, Hiện tại cô cần phải làm là nhắm mắt lại ngủ một giấc, tôi cam đoan sáng sớm ngày mai cô mở mắt, cái bệnh ung thư gì cũng không có.
Cảnh Nguyệt Hoa lãnh đạm nói: Cậu nói tôi có nên tin hay không?
Cô tin cũng tốt, không tin cũng được, tôi đều trị cho cô.
Đó chính là nói tôi không có quyền lợi lựa chọn?
Có thể nói như vậy, lẽ nào cô không muốn thử thời vận? Cô muốn chết như thế?
Cảnh Nguyệt Hoa thản nhiên nói: Chết? Tôi nửa năm trước đã làm tốt cái chuẩn bị này.
Đổng Học Bân nói: Cô chết thì tôi làm sao bây giờ? Cha mẹ cô làm sao bây giờ? Em trai cô làm sao bây giờ? Hai mắt cô nhắm lại là kiên định! Người khác đâu?
Cảnh Nguyệt Hoa không nói.
Sau đó không lâu, Cảnh Nguyệt Hoa thở dài một hơi, cái này vẫn là lần đầu tiên Đổng Học Bân thấy cô ấy lộ ra loại vẻ mặt này, Tôi hiện tại cũng là không yên lòng Tân Khoa, hắn à, từ nhỏ đã có chút chỉ vì cái trước mắt, làm việc luôn luôn không ổn trọng, cũng là tôi làm hư hắn, cho tới bây giờ đều là đem phiền phức ngăn ở trên người mình, không cho hắn một mình đảm đương, không cho hắn tôi luyện nhiều, nếu như tôi mất, Tân Khoa. . . Cảnh Nguyệt Hoa nhìn về phía Đổng Học Bân, Cậu thay tôi chiếu cố hắn, còn có ba mẹ tôi, đừng để cho bọn họ luẩn quẩn trong lòng làm chuyện điên rồ.
Cái này cô thật ra nhớ tới tôi?
. . . Tôi không có bạn bè gì!
Vậy cô nói tôi tính là người gì của cô?
Cảnh Nguyệt Hoa thở ra một hơi, Cái gì cũng không tính!
Cái gì cũng không tính tôi làm gì phải thay cô chiếu cố người nhà cô?
Cảnh Nguyệt Hoa lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, Vậy cậu đi ra ngoài! Người nhà của tôi cũng không cần cậu phải chiếu cố!
Đổng Học Bân cười khổ nói: Cô coi cô coi, cô chỉ biết gấp với tôi, tôi không phải cái ý tứ kia, dù sao cái này tôi sẽ không giúp, muốn chiếu cố cũng là chính cô chiếu cố bọn họ.
Tôi nói rồi! Tôi không có bao nhiêu ngày!
Tôi cũng nói, bệnh của cô tôi có thể trị!
Cảnh Nguyệt Hoa phát hỏa nói: Vậy cậu trị đi! Hiện tại thì trị cho tôi! Cậu nghĩ rằng tôi không muốn sống sao?
Đổng Học Bân thống khoái nói: Chờ cũng là lời này của cô, bất quá tôi có một yêu cầu, chờ ngày mai cô phát hiện mình hết bệnh, chuyện tôi chữa bệnh cho cô tốt nhất đừng nói cho bất luận kẻ nào, biết không?
Cảnh Nguyệt Hoa căn bản không để ý đến hắn, hiển nhiên là không tin.
Đổng Học Bân ôn nhu nói: Được rồi, hiện tại cô ngủ đi.
Cảnh Nguyệt Hoa nhắm hai mắt lại, vài giây sau bỗng nhiên lại mở, chăm chú nhìn Đổng Học Bân, Đáp ứng tôi! Nếu như tôi mất! Cha mẹ tôi và em trai tôi cậu phải thay tôi chiếu cố!
Đều nói chính cô. . .
Tôi bảo cậu đáp ứng tôi! Nếu không tôi chết cũng không an tâm!
Đổng Học Bân chần chờ một chút, cắn răng nói: Được, tôi đáp ứng, chỉ cần tôi còn một hơi thở, ai dám đụng vào một sợi tóc của người nhà cô, tôi sẽ liều mạng với bọn họ!
Cảnh Nguyệt Hoa ừ một tiếng, thở ra một hơi thật dài, hình như là không còn có lo lắng, Cảm ơn, nếu có kiếp sau, tôi sẽ trả lại cho cậu.
Trả như thế nào?
Kiếp sau đến lượt tôi chiếu cố cậu!
Cô chiếu cố thế nào? Đổng Học Bân hỏi.
Cảnh Nguyệt Hoa: . . . Tôi sẽ làm mẹ cậu!
Đổng Học Bân thiếu chút nữa ngất xỉu đi, Sao cô không làm con gái của tôi?
Làm con gái cũng là cậu chiếu cố tôi, tôi nói tôi sẽ chiếu cố cậu!
Trời đất, vậy cũng không thể chiếu cố tôi như con được. Đổng Học Bân tức giận nói: Vậy thì tôi thiệt thòi lớn, không được, kiếp sau cô phải làm vợ của tôi.
Cảnh Nguyệt Hoa sắc mặt khẽ biến, không hé răng.
Đổng Học Bân nói: Rốt cuộc được không?
. . . Kiếp sau rồi nói! Cảnh Nguyệt Hoa vẫn không trả lời.
Ài, nói sau thì nói sau. Đổng Học Bân cúi đầu hôn nhẹ ót của cô ấy, Nhanh ngủ đi.
Cảnh Nguyệt Hoa lạnh mặt, Ai cho cậu hôn tôi?
Trời ạ, cũng không phải không hôn qua.
Đổng Học Bân trong lòng nói chưa thấy qua ai như cô cả, ngay cả hôn một chút cũng không cho, còn nói hai ta quan hệ gì cũng không tính, như vậy còn đem người trong nhà giao phó cho tôi chiếu cố? Bất quá Đổng Học Bân tự nhiên rõ ràng, Cảnh Nguyệt Hoa là một người mặt lạnh tâm nóng, ngoài miệng tuy rằng không thừa nhận, trong lòng phỏng chừng vẫn là rất tín nhiệm mình, nếu không khu Nam Sơn nhiều thuộc hạ của cô ấy như vậy, Cảnh Nguyệt Hoa vì sao không chọn người khác, mà cứ giao phó cho mình? Nói rõ mình trong lòng cô ấy vẫn có địa vị, hơn nữa vị trí rất cao, đại khái xếp phía sau Cảnh Tân Khoa? Không tồi.
Đổng Học Bân là một người rất dễ thấy đủ, sau khi đắp chăn cho Nguyệt Hoa, an vị tại bên giường cô ấy, con mắt nhìn khuôn mặt hại nước hại dân của cô ấy.
Vài phần tái nhợt, nhưng cũng thêm một loại đẹp.
Mặc kệ lúc nào, Nguyệt Hoa đều đẹp như vậy!
Mười phút sau, hô hấp của Cảnh Nguyệt Hoa dần dần đều đều lên.
Đổng Học Bân là người bệnh nhiều thành bác sĩ, sau khi vào thể chế hắn không chẳng có cái gì nhiều, chỉ có nằm viện là nhiều, đối với những số liệu này cũng vô cùng lý giải, vừa nhìn nhịp tim đập của Nguyệt Hoa, chỉ biết cô ấy đã ngủ, thở sâu một hơi, Đổng Học Bân đứng lên nhẹ nhàng vén chăn của Cảnh Nguyệt Hoa lên, đem hai nút buộc trên áo cởi ra, bên trong không có mặc đồ lót, hai khối thịt trắng lập tức nhảy ra.
Đổng Học Bân không có tâm tư nhìn, ngừng thở tập trung lực chú ý, đưa tay để lên chổ ngực nơi xác định Nguyệt Hoa có ung thư phổi và tế bào ung thư khuếch tán, nhưng cũng không có khôi phục vết thương ở bụng của cô ấy, dù sao cũng là ngoại thương, khôi phục nhanh như vậy nói thế nào cũng khó mà qu được. Bất quá thí nghiệm trước, nếu như tế bào ung thư thật khuếch tán đến bụng, vẫn phải rúr lui.
Bắt đầu!
REVERSE!
Trên giường, Nguyệt Hoa thân thể run lên, thời gian của phần lớn thân thể cô ấy bắt đầu rút lui!
Năm tháng. . .
Một năm. . .
Hai năm. . .