Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày.
Buổi chiều hôm nay.
Ngoài một quán bar, xe ngừng lại.
Ngồi trên xe chính là Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ còn có Đổng Học Bân và Trương Long Quyên bốn người, ngày hôm nay chính là ngày lên thuyền, bốn người cũng đều làm tốt đầy đủ chuẩn bị.
Tới rồi. Trầm Tiểu Mỹ nói: Phía trước.
Trương Long Quyên nhìn về phía hai chị em nói: Vũ khí của các người?
Trầm Tiểu Diễm ừm nói: Đều để lại, cái gì cũng không mang, bằng không cũng không qua được cửa kiểm tra của bọn họ.
Được. Trương Long Quyên lại nói với Đổng Học Bân bên cạnh: Sau khi tiến vào muốn rời đi cũng không còn kịp, Tiểu Đổng, cậu từ xa đến đây bảo vệ chị, chị rất cảm kích, nói thật ra chị cũng không muốn cậu đi mạo hiểm, dù sao nhiệm vụ lần này không liên quan với cậu, cũng có nguy hiểm nhất định. Vẫn là lời nói kia, Trương Long Quyên ngày hôm nay lại lập lại một lần, Xác nhận lại một lần với cậu, cậu thật sự muốn đi?
Đổng Học Bân cười nói: Không là muốn đi, là phải đi.
Trương Long Quyên nói: Vậy chị không nói nhiều, chúng ta đi?
Ừm. Đổng Học Bân nhìn cô ấy, Ngài đừng cách tôi ba trăm mét là được.
Trầm Tiểu Mỹ ngây người một chút, hỏi: Vì sao là. . . Ba trăm mét?
Đổng Học Bân giải thích nói: Trong khoảng cách này có cái gì ngoài ý muốn tôi đều có thể xử lý, xa hơn thì không dễ làm.
Trầm Tiểu Mỹ ặc một tiếng, im lặng một hồi mới nghẹn ra một câu nói, À, như vậy à.
Lời này của Đổng Học Bân nếu như để cho vệ sĩ khác nghe được, phỏng chừng đều cười nhạo Đổng Học Bân là người thường, là cái loại người thường thuần túy. Ba trăm mét? Đừng nói cái khoảng cách này, cũng là bảo hộ đối tượng ba mươi mét, thật sự có chuyện xảy ra đều không có khả năng cản được, khẳng định không được, ba mét còn không khác biệt lắm. Thế nhưng nói lời này chính là Đổng Học Bân, Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ bất đắc dĩ liếc nhau, trong lòng sớm có chút chết lặng. Các nàng biết, Đổng Học Bân nếu nói như vậy, vậy thật sự có thể trong vòng ba trăm mét bảo hộ an toàn của Trương Long Quyên. Căn bản là không cần các nàng quan tâm, so sánh với loại biến thái như Đổng Học Bân, hai nàng ngược lại mới là nghiệp dư.
Trương Long Quyên cười ha ha, nói tiếng được, Cách xa nhóc đẹp trai của chúng ta ba trăm mét, chị còn luyến tiếc đây, ha ha.
Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: Ngài lại nữa rồi, tôi đẹp cái gì.
Trương Long Quyên nói: Tên nhóc cậu nếu không đẹp, vậy không ai đẹp cả.
Trương đại tỷ lại bắt đầu nói linh tinh, tâm tình có vẻ rất nhẹ nhàng, cũng không có một chút khẩn trương.
Hai chi em sinh đôi cũng càng ngày càng rõ ràng vì sao cấp trên cho Trương Long Quyên không phải là nhân viên thuần túy của quốc an chỉ huy hai nàng, cũng dần dần rõ ràng vì sao cấp trên lúc chuẩn bị nhiệm vụ tìm người thứ nhất không phải người khác mà là Trương Long Quyên, không chỉ là kinh nghiệm từng trải của Trương tổng mạnh hơn so với các nàng. Then chốt nhất là, tố chất tâm lý của Trương tổng thật quá tốt, gặp chuyện không chút hoang mang, khí độ và hàm dưỡng đều vượt hơn người bên ngoài, bằng không muốn nếu tìm được người khác. Tới chỗ căng thẳng ra mồ hôi, có thể sẽ làm lộ cả bọn, nhưng Trương tổng cũng tuyệt đối sẽ không.
Sóng to gió lớn trải qua nhiều như vậy.
Tu dưỡng của Trương tổng không phải người khác có thể so sánh.
Mấy người mở cửa xuống xe, Trầm Tiểu Mỹ Trầm Tiểu Diễm trong tay mỗi người cầm một cái va li màu bạc, rất nặng, bên trong hiển nhiên tất cả đều là tiền.
Quán bar ở phía trước. Mấy người đi lên.
Đổng Học Bân nhớ tới một việc, vừa đi vừa nói: Chị Trương, lên thuyền có thể mang bao nhiêu người?
Trương Long Quyên chậm rãi nói: Dưới tình huống bình thường, hẳn là cho phép mang một hai người, đều là tiền mặt, khẳng định phải có người xách, bình thường đều là mang một người thư ký một người vệ sĩ, hoặc là hai người vệ sĩ.
Đổng Học Bân ặc nói: Chúng ta đây là bốn người.
Trương Long Quyên nói, Hai em gái là vệ sĩ, tên nhóc cậu, ha ha.
Tôi làm cái gì? thƯ ký sinh hoạt? Vậy lỡ như không cho lên thuyền? Người nhiều quá? Đổng Học Bân cũng sợ không thể đi lên, nhiệm vụ nguy hiểm như thế, hắn phải ở lại bên cạnh của Trương Long Quyên.
Trương Long Quyên không trả lời, Một hồi rồi nói.
Tới quán bar.
Đây là một chỗ rất không bắt máy, có chút nhỏ, bên trên còn treo một bảng hiệu tiếng Anh, bên cạnh có một hộp đèn nhỏ, nhìn từ bên ngoài, ở đây so với quán bar bình thường phải nói là kém và nhỏ hơn không ít, cửa lớn đóng chặt, đang là ban ngày, quán bar cũng không mở cửa, bất quá ngoài cửa có ngồi một lão già trên dưới sáu mươi tuổi, cầm tờ báo xem, hình như là trông cửa.
Mấy người đi tới cửa quán bar.
Ông lão nhìn bọn họ, Không phải lúc mở cửa.
Trầm Tiểu Mỹ nói: Chúng tôi không uống rượu, là ngồi thuyền.
Ông lão cũng không có gì ngoài ý muốn, nhưng không nói chuyện, lẳng lặng nhìn mấy người bọn họ.
Trầm Tiểu Mỹ đưa qua đi một tấm thẻ, là thẻ vàng, Đổng Học Bân liếc liếc mắt, trên mặt hình như còn có hình vẽ của một du thuyền.
Ông lão tiếp nhận tới nhìn, khẽ gật đầu, buông báo đứng dậy dùng chìa khoá mở cửa, đẩy cửa ra quay đầu lại nói: Mấy vị mời.
Trầm Tiểu Mỹ cảnh giác nhìn bên trong, đi vào trước một.
Trầm Tiểu Diễm Trương Long Quyên Đổng Học Bân bọn họ cũng theo sau.
Bên trong rất sáng, đèn đuốc sáng trưng, đi vào thì thấy bên trong có mấy người nam nữ mặc quần áo lao động của quán bar, ông lão đóng cửa, đem thẻ vàng đưa cho một người trung niên bên trong, người trung niên sau khi xem, cầm thẻ trả lại cho Trương Long Quyên, khách khí nói: Xin chào Trương tổng.
Trương Long Quyên gật đầu, Lúc nào đi?
Lập tức, bất quá trước đó chúng tôi phải kiểm tra một chút, cũng là trình tự bình thường, không có khác ý, hy vọng mấy vị không nên chú ý. Người trung niên nói.
Trương Long Quyên nói: Có thể.
Người trung niên nghiêng đầu vừa nhìn, ba người nam và nữ bắt đầu soát người.
Người nữ nhân viên của quán bar phân biệt kiểm tra Trương Long Quyên và hai chị em sinh đôi ba người, nam nhân viên kiểm tra Đổng Học Bân, soát thân rất cẩn thận, còn dùng một thiết bị gì đó quét trên dưới một lần, cuối cùng kiểm tra cái va li các nàng mang đến, không phải xem bên trong có bao nhiêu tiền, đối mặt năm mươi triệu đôla mà đối phương ngay cả con mắt cũng không chớp một chút, đem tiền lấy ra để ở một bên rất có nghề, kiểm tra cái va li, gõ gõ, nhìn một chút, cuối cùng xác nhận không có vách kép mới đem tiền cất vào.
Năm phút đồng hồ sau.
Ba người đều gật đầu ý bảo không thành vấn đề.
Xin lỗi đã đợi lâu. Người trung niên lập tức làm một thế mời với cửa sau, Tôi mang mọi người lên thuyền, bất quá có thể phải đi bằng xe của chúng tôi.
Không có việc gì, đi thôi.
Cảm ơn đã lý giải, mời.
Sau khi cửa mở, Đổng Học Bân bọn họ đi theo phía sau người trung niên lên một chiếc Lincoln, rất dài, nhìn vô cùng xa hoa, Đổng Học Bân cũng nhìn ra tài lực của đối phương, dùng cái mông nghĩ cũng biết không đơn giản. Trên xe đã có vài người, hình như cũng lên thuyền, bất quá xem ra chỉ có một người phụ nữ trung niên dẫn theo một nam vệ sĩ, hai người khác đều là một mình tới, đều không nhận ra nhau, cũng không có chào hỏi cái gì.
Xe chạy đi.
Một đường thẳng hướng nam.
Đại khái qua một giờ, xe mới dừng lại trước một bờ biển rất nhỏ.
Buổi trưa, trời cũng có chút nóng lên, xuống tử, phía trước mơ hồ có thể thấy không ít người và không ít xe, trên biển còn có vài chiến thuyền, đều là loại không lớn này.
Dưới sự dẫn đường của người trung niên, mấy người đều đi qua.
Bên kia, nhất thời lại có mấy người nhân viên công tác đến đây, trình tự rất nghiêm, lại kiểm tra lần thứ hai với mọi người, xác nhận thẻ, thân phận xác nhận, an sự tra trên người, chờ tất cả trình tự qua hết, Đổng Học Bân bọn họ mới được dẫn tới cạnh biển.
Một người thiếu phụ tướng mạo bình thường đi đến đón, Xin chào các vị, là đi cùng nhau sao?
Trương Long Quyên cười nói: Đương nhiên là đi cùng nhau, làm sao vậy?
Thẻ chỉ có một, ngài có bốn người, dựa theo quy định là không cho phép. Thiếu phụ có chút khó xử nhìn nhìn bọn họ, Những người này là vệ sĩ của ngài?
Trương Long Quyên chỉ chỉ hai chị em sinh đôi, Các nàng.
Vậy hắn. . . Thiếu phụ nhìn về phía Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân trên người bây giờ còn có băng gạc, tuy rằng nằm trong áo sơmi và quần tây nên không nhìn thấy, nhưng từ vết thương trên tay và cái trán, cũng có thể nhìn ra là bị trọng thương, nói Đổng Học Bân là vệ sĩ, Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ thì có thể không bị nghi ngờ, nhưng những người khác khẳng định không tin, làm gì có vệ sĩ như vậy chứ, rốt cuộc là ai bảo vệ ai? Nhìn hắn bị trận gió thổi là có thể ngã.
Đổng Học Bân vừa muốn nói.
Trương Long Quyên cắt đứt lời hắn nói, đồng thời dưới ánh mắt của ngạc nhiên của Đổng Học Bân bước lại gần hắn cũng rất tự nhiên khoát lên cánh tay của Đổng Học Bân, Đây là tình nhân của tôi.
Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ không có phản ứng gì, hiển nhiên biết Trương tổng sẽ nói như thế nào.
Thiếu phụ nhẹ nhàng sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn Đổng Học Bân và Trương Long Quyên, có thể là nghĩ tuổi tác hai người kém nhau quá lớn, bất quá trên mặt thiếu phụ cũng không có lộ ra tâm tình dư thừa gì, có lẽ là gặp qua cảnh phi công trẻ lái máy bay bà già nhiều rồi, cũng không có gì, do dự nói: Như vậy à.
Trương Long Quyên cười cười, Có thể lên thuyền chứ?
Tổng cộng hai người vệ sĩ, Đổng Học Bân như vậy coi như là người nhà, thiếu phụ suy nghĩ một chút, cũng không nói cái gì nữa, Vậy. . . Mời lên thuyền, làm lỡ thời gian của mọi người, xin lỗi.
Không cần khách khí, ha ha.
Đi theo tôi, mời bên này.
Thiếu phụd` ở phía trước dẫn đường, đi lên hướng một con thuyền màu trắng.
Giày cao gót dưới chân của Trương Long Quyên vang lên, kéo Đổng Học Bân thoải mái đi về phía trước, từ sắc mặt cô ấy chỉ có thể thấy được biểu tình rất tự nhiên.
Nhưng Đổng Học Bân không có da mặt dày như vậy.
Tôi là tình nhân của ngài?
Trời ạ! Ngài thật là dám nói!
Đổng Học Bân thấy xấu hổ đến khó lường, hơn nữa bị Trương Long Quyên kéo như thế, xung quanh rất nhiều thương nhân tới đổ thuyền cũng không ít người nhìn về phía hai người bọn họ, mắt lộ ra vẻ cổ quái. Một người hơn hai mươi tuổi, một người hơn bốn mươi tuổi, người ta không nhìn bọn họ mới là lạ, Đổng Học Bân rất phiền muộn.
Nhưng mà cũng có chuyện tốt.
Cũng là Trương Long Quyên dính sát vào thân thể, Đổng Học Bân có thể rõ ràng cảm giác được cánh tay có khối thịt mềm mại đè lên!
Cúi đầu nhìn ... là ngực.
Bộ ngực no đủ hầu như muốn nhảy ra ngoài của Trương Long Quyên cọ cọ trên cánh tay Đổng Học Bân, theo mỗi một bước đi xóc nảy liên tục, chèn ép vào tay hắn.