Buổi trưa.
Trong phòng khách sạn.
Đổng Học Bân châm một điếu thuốc, nhanh chóng cân nhắc phải làm sao bây giờ, làm thế nào đề xử lý sự việc cho thật thích đáng.
Reng reng reng, reng reng reng.
Điện thoại vang, là Đỗ Quyên gọi tới.
Đổng Học Bân nhanh chóng nghe máy, “Đỗ Quyên, tình hình thế nào rồi?”
Đỗ Quyên nói: “Sự tình hình như lớn rồi, nghe nói quân khu bắt được mấy đứa nhỏ, đều là học sinh trung học, trong đó còn có con trai của Từ Yến Từ Trưởng phòng quốc an thành phố chúng ta, tôi vừa nghe văn phòng đang bàn luận, Từ Trưởng phòng đi đến bệnh viện thăm Lưu Hải Tân, trả hết tiền thuốc men, sau khi thấy Lưu Hải Tân thương thế không nghiêm trọng Từ Trưởng phòng muốn đi đến quân khu, đòi người, quân đội nơi đó hình như không nể mặt, không cho Từ Trưởng phòng đi vào, hình như bây giờ còn nổi lên xung đột, chuyện này rất lớn”.
Đổng Học Bân vội la lên: “Xảy ra xung đột?”
“Nghe nói là thế, cụ thể tôi cũng không biết”.
“Được, cảm ơn có gì thì cứ liên hệ”.
“Được” Đỗ Quyên cũng nhìn ra Đổng Học Bân rất quan tâm đến chuyện này, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói có tin tức gì mới sẽ gọi cho hắn.
Buông di động, Đổng Học Bân ngồi không yên.
Xảy ra xung đột? Từ đại tỷ sẽ không gặp rắc rồi chứ?
Nghĩ đến đây Đổng Học Bân liền thay đổi sắc mặt, đặt mông ngồi lên sô pha, cầm chìa khóa xe lên, xuống lầu lấy xe lái đi, một mạch đi thẳng đến quân khu. Về việc này, Từ Yến làm vẫn là rất đúng chỗ, ngay từ lúc đầu mới phát sinh sự việc, Từ đại tỷ đã liên lạc với Chính ủy quân khu, sau đó lại chủ động liên hệ với tự lệnh Lưu Quốc Vỹ cuối mới đến quân khu đòi người, mà trước tiên còn tạm thời bỏ đi nỗi lo lắng về an nguy của con trai để đến bệnh viện thăm Lưu Hải Tân trước, còn thanh toán tiền thuốc men. Nhưng còn bên Lưu Quốc Vỹ thì sao, là con nhà họ Lưu các người đụng vào người ta mà còn không them kiểm tra xem người ta có làm sao không, ngược lại còn chỉ vào mũi mắng chửi người cho nên mới khiến cho xảy ra xung đột, sau đó lại còn không nghe điện thoại của Từ Yến? Không nể mặt mũi Tuệ Lan nhà ta? Từ đại tỷ hiện tại cũng tỏ thái độ của mình rôi, nhưng các người vẫn là sống chết không chịu thả người? Còn không chịu buông tha?
Các ngươi là cái loại người gì vậy.
Không biết xấu hổ sao.
Đổng Học Bân càng nghĩ càng tức, nếu Lưu Quốc Vỹ ngay cả Tạ Tuệ Lan cũng không thèm nể mặt, vậy chuyện này cũng đã coi như là có liên quan đến Đổng Học Bân, hắn nhúng tay cũng là đương nhiên, với tính cách ít cầu cạnh người khác của Tuệ Lan, lần này cũng là vì chính mình nên mới chủ động gọi điện thoại hoà giải Lưu Quốc Vỹ, nhưng Lưu Quốc Vỹ có cái thái độ gì chứ? Đến cả vợ tôi cũng không coi ra gì sao?
Giẫm chân ga, Đổng Học Bân lái xe chạy nhanh.
...
Chân núi.
Trước đồi nhỏ của quân khu.
Sau khixe Đổng Học Bân đến nơi liền nhanh chóng tìm kiếm Từ Yến, Từ đại tỷ lần này là một mình đến huyện Mã Dương, bên người không mang theo người của quốc an, Đổng Học Bân thực sợ Từ Yến sẽ phải chịu thiệt.
Xe lại đi về phía trước, rốt cuộc có bóng người xuất hiện trước tầm mắt.
Mà sau khi Đổng Học Bân thấy rõ ràng, cơn tức lập tức nổi lên
Chỉ thấy người đứng phía trước đúng là Từ Yến, đó là một cái lan can của một trạm gác nhỏ, có hai gã quân nhân đang ghìm súng nói gì đó với Từ Yến, trong đó một người còn lấy súng chỉ vào Từ đại tỷ, tuy rằng chốt bảo hiểm trên súng có khả năng là chưa mở, nhưng động tác này vẫn là làm cho Đổng Học Bân tức giận.
Còn dám lấy súng chỉ vào Từ đại tỷ?
Có pgair các người dịnh làm phản hay không? Một đám điên?
Đổng Học Bân một cước phanh xe lại, mở cửa đi xuống xe .
“Tránh ra” Từ Yến quát, cô cũng không có nhìn thấy Đổng Học Bân.
Lính gác nghiêm mặt nói: “Không có mệnh lệnh bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào”.
Từ Yến nhìn hắn nói: “Tôi lặp lại lần nữa tránh ra cho tôi”.
Một lính gáckhác ghìm súng âm thanh lạnh lùng nói: “Mời cô lập tức rời đi nơi này là trọng địa quân sự chúng tôi không chắc là sẽ xảy ra chuyện gì đâu”.
Lan can đã có điểm sai lệch, hình như là bị Từ Yến vừa rồi lấy xe va vào.
Từ Yến nhìn họng súng nói: “Con tôi vừa bị các người khống chế phi pháp các người còn lấy súng chỉ vào tôi? Thẻ công tác của tôi cũng đã cho các người xem? Vậy gọi lãnh đạo của các người ra đây đi”.
Lính gác cứng mềm không ăn nói: “Vừa rồi là chính tôi bắt được vài người xâm nhập phi pháp ở phía sau khu vực cấm của quân sự, chúng tôi hoài nghi bọn họ ở đó làm những hoạt động phi pháp nên đang thẩm vấn, về phần khi nào tha thì chúng tôi cũng không rõ ràng lắm, nếu bên trong có người nhà của cô vậy mời cô trở về chờ tin tức, hiện tại mời cô lập tức rời đi đây là nơi quân sự trọng yếu cô cứ đi trước đi nếu không chúng tôi sẽ có quyền nổ súng”.
Từ Yến nổi trận lôi đình.
Lúc này, Đổng Học Bân đi tới.
“Tiểu Đổng?” Từ Yến lúc này mới nhìn thấy anh.
“Từ đại tỷ, chị không có việc gì chứ?”.
Từ Yến lắc đầu, tầm mắt lo lắng liên tiếp hướng vào trong quân khu
Một lính gác nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng dừng ở trên người Đổng Học Bân
Đổng Học Bân cũng nhìn về phía hắn, hiện tại hắn đang lấy họng súng chĩa vàoTừ Yến, dùng sức gật gật đầu, Đổng Học Bân giận dữ cười nói: “Khá khen cho một lính gác như cậu, để tôi xem có phải người của quân khu các người đều điên như thế này không? Rời đi sao? Tôi hôm nay sẽ không đi đâu hết, xem các người nói cái gì? Có giỏi thì cứ nổ súng đi” Đổng Học Bân tức giận, không hề báo trước đột nhiên một cước đạp tới, khiến hàng rào bảo vệ bắn sang một bên, lúc hai lình gác còn đang kinh ngạc nhìn đã tùy tiện bước qua vạch trắng, đứng vào bên trong.
Lính gác giơ họng súng nhắm thẳng vào anh
Từ Yến nóng nảy, “Tiểu Đổng cậu làm gì vậy, ở đây không có chuyện của cậu”.
“Từ đại tỷ chị đừng lo, hôm nay chuyện này thật sự có liên quan đến tôi ” Đổng Học Bân dứt lời liền nhìn hai người kia, “Đến đây, tôi vượt tuyến rồi đấy, nổ súng đi, nhanh lên”.
Lính gác cũng tức giận, “Cảnh cáo anh, lập tức đi ra cho tôi”.
Đổng Học Bân nhìn hắn, “Các người đừng ở đây mà cảnh cáo, nhanh nổ súng đi, ô, ngay cả chốt bảo hiểm cũng chưa mở sao? Có phải không biết mở đúng không? Có cần tôi dạy các người không?”
Lính gác liền mở chốt bảo hiểm ra, bước đi lên.
Từ Yến quát: “Tiểu Đổng”.
Đổng Học Bân giả vờ như không nghe thấy, thấy người lính gác kia đến gần, hắn liền đưa tay kẹp lấy họng súng, chậm rãi đem họng súng đặt ở đầu mình, “Nào, nào, bắn đi, cậu bắn tôi đi, tôi nói cho cậu biết nếu hôm nay cậu mà không dám bắn tôi thì cậu là con cháu tôi, mau bắn đi” Đổng Học Bân vẫn bị người đời mắng là lưu manh trên chốn quan trường, hôm nay quả thực đã thể hiện rất đầy đủ.
Lính gác tuy rằng bị mắng có hơi nóng nảy, nhưng tay vẫn không dám bóp cò.
Một lính gác đứng đằng sau cũng trợn tròn mắt, trong thâm tâm thầm mắng, “Mẹ kiếp, hắn là ai chứ? Họng súng mà còn có thể trấn định như vậy sao? Như vậy không phải là không muốn sống nữa sao? Đây là lần đầu tiên họ thấy một người không biết sợ là gì? Trên người Đổng Học Bân không có mấy trăm cũng có mấy chục viên đạn rồi, đừng nói bọn họ không dám nổ súng, kể cả dám nổ, đối với Đổng Học Bân mà nói cũng sớm trở thành như ăn cơm bình thường rồi.
Hai người cũng chưa có động tĩnh gì.
Thấy thế, Đổng Học Bân nói: “Sao lại không bắn đi? Hù dọa ai”.