Buổi sáng.
Cửa lớn biệt thự.
Tạ Quốc Lương đi mở cửa bị thân ảnh trước mắt làm chấn động, tròng mắt trừng to ra, tựa như không thể tin nổi, không thể xác định.
Mỹ phụ gật đầu : Là em!
Tạ Quốc Lương không thể tưởng tương được : Em thật sự là Lệ Trân?
Mỹ phụ cũng có chút kích động : Quốc Lương đại ca, chỉ mới một năm không gặp mà ngay cả em anh cũng không nhận ra sao? Năm ngoái lúc đi, cũng là anh đưa em ra sân bay
Thật là em? Tạ Quốc Lương ngơ ngác : Em ...
Trong phòng khách Tạ Quốc Kiến nói: Anh hai? Ai tới?
Tạ Quốc Lương quay đầu lại nhìn, Là Lệ Trân! Lệ Trân đã trở về!
Cái gì! ? Tạ Quốc Kiến đứng lên, Lệ Trân? Sao có thể!
Tạ Quốc Lương hơi nghiêng thân, Chung Lệ Trân đi đến, thấy được thân ảnh của Tạ Quốc Kiến, thần sắc cô ấy không nhịn được khẽ động, . . . Quốc Kiến!
Tạ Quốc Kiến trợn tròn mắt, Lệ Trân?
Tạ Quốc Bang cũng ngây ngẩn cả người, thật là Chung Lệ Trân? ?
Sao có thể? Cô ấy không phải gặp nạn sao? Cho dù còn sống cũng là bị bắt tại Phất Châu hả? Sao đột nhiên xuất hiện ở chỗ này? Sao đột nhiên về nước? Chung Lệ Trân đến làm tất cả mọi người ngây người một chút, cảnh này thật sự làm cho bọn họ phản ứng không nổi!
Lệ Trân! Em. . . Tạ Quốc Kiến giật mình nói.
Chung Lệ Trân vành mắt cũng đỏ, Em đã trở về! Sau này sẽ không đi!
Nhất kích động vẫn là Hàn Tinh, bà ấy ngơ ngác nhìn Chung Lệ Trân, đều đã quên đứng lên.
Chung Lệ Trân cũng nhìn về phía bà ấy. Nước mắt dao động, rốt cục vẫn chảy ra, Chị!
Lệ Trân! ! Hàn Tinh vọt tới, khóc ròng nói: Thật là em! Thật là em! Cảm tạ trời đất! Cảm tạ trời đất!
Chung Lệ Trân cũng ôm lấy bà ấy.Chị! Khiến cho chị lo lắng!
Hai chị em ôm nhau, cùng bật khóc lên!
Vẫn là Tạ Quốc Bang tỉnh táo nhất, Lệ Trân. Tiểu Bân đâu? Em đã trở về, Tiểu Bân ở đâu?
Tiểu Bân? Tiểu Bân là ai? Anh rể. Em không biết. Chung Lệ Trân kỳ quái nói.
Nghe vậy, Hàn Tinh sắc mặt trắng nhợt, Tiểu Bân không cùng một chỗ với em? Sao có thể! Hắn không phải. . .
Lúc này, cốc cốc cốc, tiếng đập cửa vang lên, bởi vì cánh cửa không có đóng, một thanh niên bên ngoài cũng theo vào, khách khí gõ cửa.
Chung Lệ Trân nhìn lại. Lập tức giới thiệu nói: Giới thiệu cho các người một chút, đây là Tiểu Đổng cứu em từ trong viện nghiên cứu ra, dọc theo đường đi ít nhiều cũng nhờ hắn, nếu không em tuyệt đối không về được, Tiểu Đổng, cũng giới thiệu cho cậu, vị này chính là chị của tôi, đây là anh rể của tôi. Cái kia là. . .
Chung Lệ Trân còn giới thiệu, Hàn Tinh lại đột nhiên kinh hô: Học Bân!
Đổng Học Bân ngượng ngùng nở nụ cười một chút, Mẹ, ba, chú hai, chú ba.
Chung Lệ Trân đều nghe sửng sốt, Mẹ? Cậu gọi chị tôi là mẹ? Cậu là. . .
Đổng Học Bân cười xấu hổ gãi đầu, Thật ra dựa theo bối phận, tôi nên gọi ngài một tiếng dì họ, vẫn chưa kịp cũng không thời cơ nói cho ngài, thật sự xin lỗi.
Dì họ? Chung Lệ Trân cả kinh nói: Cậu là chồng của ai?
Đổng Học Bân nói: Khụ khụ, năm ngoái con vừa cùng Tuệ Lan kết hôn.
Chung Lệ Trân hít vào, rất nhiều chuyện nghẹn ở trong lòng giờ khắc này mới đột nhiên rõ ràng!
Bên kia, Hàn Tinh đã buông cô ấy ra, bước tới ôm lấy Đổng Học Bân, vuốt đầu của hắn, chảy nước mắt nói: Con muốn hù chết mẹ có phải không? Hả?
Đổng Học Bân lúng túng nói: Mẹ, xin lỗi.
Hàn Tinh cả giận: Đi Phất Châu vì sao không nói?
Ặc, sợ các người lo lắng, cũng sợ Tuệ Lan biết, cho nên. . .
Con như vậy càng làm cho mọi người lo lắng!
Mẹ, thật sự xin lỗi, lần sau sẽ không.
Trở về là tốt rồi, con ngoan của mẹ, trở về là tốt rồi!
Trong ấn tượng của Đổng Học Bân, Hàn Tinh vẫn là một người phụ nữ ôn nhu, hơn nữa đặc biệt có phong độ, có khí độ, làm dâu trưởng của Tạ gia, Đổng Học Bân thật đúng là chưa thấy qua Hàn Tinh kích động giống như hiện tại, càng chưa thấy qua bà ấy rơi nước mắt như thế, biết mẹ vợ mẹ là quan tâm mình, Đổng Học Bân trong lòng cũng ấm áp dào dạt.
Hàn Tinh buông Đổng Học Bân ra, Con ngoan của mẹ, có bị thương không? Nhanh cho mẹ nhìn?
Đổng Học Bân cười ha ha nói: Sức chiến đấu của con mẹ cũng không phải không biết, người có thể làm con bị thương còn chưa có sinh ra.
Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Hàn Tinh thở phào nhẹ nhõm, lau lau nước mắt, Các người, thật sự là thiếu chút nữa hù chết tôi!
Chung Lệ Trân cười khổ một tiếng, Em cũng bị Tiểu Đổng làm cho hết hồn, không ngờ rằng hắn dĩ nhiên là chồng của Tuệ Lan.
Hàn Tinh kéo tay của Chung Lệ Trân ôn nhu nói: Năm ngoái Tuệ Lan kết hôn em cũng không tới, cho nên mới chưa thấy qua Tiểu Bân, đứa nhỏ này, năng lực lớn lắm.
Chung Lệ Trân nói: Em đã nhìn ra.
Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, vừa nhìn Tạ Quốc Bang, cũng thì có chút khẩn trương đi tới trước mặt cha vợ, đối với Hàn Tinh, Đổng Học Bân vẫn không có áp lực gì, bởi vì Hàn Tinh tương đối dễ nói, tính cách đặc biệt hiền lành, nhưng Tạ Quốc Bang thì không giống, Đổng Học Bân mỗi lần thấy ba của Tuệ Lan đều là một khuôn mặt, hơn nữa chức vụ cấp bậc ở đây, Đổng Học Bân không thể không khẩn trương, Ba, lần này xin lỗi.
Đổng Học Bân vốn tưởng rằng Tạ Quốc Bang sẽ phê bình hắn vài câu, cũng không ngờ tới đối phương dĩ nhiên mỉm cười một chút, nói: Bình an trở về là tốt rồi.
Đổng Học Bân biết, Tạ Quốc Bang cũng là rất lo lắng mình.
Tạ Quốc Lương bỗng nhiên nhắc nhở nói: Được rồi, nhanh gọi điện thoại cho lão gia tử và Tuệ Lan đi, đừng để cho bọn họ lo lắng.
Ặc, Tuệ Lan biết con xuất ngoại? Đổng Học Bân đổ mồ hôi, Vậy cái gì, điện thoại của con lúc này thật sự hết pin, cũng. . .
Đây. Hàn Tinh đem điện thoại di động của mình đưa cho con rể.
Cảm ơn mẹ. Đổng Học Bân tiếp, gọi cho lão gia tử.
Tít tít tít, điện thoại thông, A lô.
Ông nội, là con, Học Bân.
. . . Học Bân?
Ừm, con đã trở về, nhanh chóng nói một tiếng với ngài.
. . . Tên nhóc con làm sao trở về?
Khụ khụ. Tìm một chổ trốn vào kho để hàng hoá máy bay, vừa trở về một hồi, đúng rồi, dì họ cũng cùng con trở về. Không có chuyện, ngài yên tâm đi.
Con nói con không dọa người? Hả?
Xin lỗi ông nội, tại tôi tại tôi.
Ha ha. Được rồi, ngày mai đến đây uống vài chén với ông! Tiểu tử thối. Mỗi lần đều làm ra huyền bí! Sớm biết rằng như vậy ông sẽ không đem cháu gái gả cho con!
Hả? Đừng mà!
Nhanh chóng báo bình an với Tuệ Lan đi!
Điện thoại cúp, Đổng Học Bân nở nụ cười, lập tức gọi cho Tạ Tuệ Lan.
A lô, Tuệ Lan, là anh.
Đầu kia không tiếng động, . . .
Tuệ Lan, nói đi? Anh Học Bân đây.
Tên nhóc anh không phải đã chết sao?
Hả. Sao anh có thể chết? Cái này ai đồn!
Anh hiện tại ở chổ nào?
Tại nhà ba mẹ, dì họ cũng vậy.
Ai cho anh đi Phất Châu cứu người hả? Em nói với anh còn chưa đủ rõ ràng sao?
Rõ ràng rõ ràng, bất quá lực sinh mệnh của anh là cái gì em còn không biết sao? Không có việc gì.
Em nói cho tên nhóc anh, chuyện này em sẽ nhớ kỹ.
Em xem em xem, sao còn tức giận? Anh thật sự không có chuyện gì, được rồi, cũng là đi ra ngoài du ngoạn một vòng, không có gì.
Phất Châu chết năm mươi quân nhân. Cái này gọi là du ngoạn?
Ặc, anh sai rồi được chưa? Đừng nóng giận đừng nóng giận, chờ gặp mặt anh sẽ chịu nhận lỗi với em, cho em phạt.
Tên nhóc anh hiện tại gan càng ngày càng phì, ngay cả lời nói của em cũng không coi ra gì. Đúng không?
Không có, sao có thể, em nói với anh cũng là thánh chỉ, anh nào dám không nghe?
Tên nhóc anh bớt nịnh nọt, ngày mai em trở lại kinh thành, chúng ta có chuyện gì gặp mặt rồi nói.
Nói chuyện điện thoại với Tạ Tuệ Lan hơn nửa ngày, đương nhiên, trên cơ bản đều là Tuệ Lan quở trách mình, Đổng Học Bân cũng không có cách, chỉ có thể nghe. Sau đó, Đổng Học Bân vội người đi đến chổ không người trong phòng khách, lại gọi một cú điện thoại cho trong nhà, nói một tiếng cùng mẹ già, đương nhiên sẽ không nói là mình đi Phất Châu cứu người, chỉ là mấy ngày nay điện thoại di động không mở, hắn sợ mẹ già lo lắng, sau đó Cù Vân Huyên Cảnh Nguyệt Hoa Ngu Mỹ Hà Từ Yến Đổng Học Bân cũng lần lượt gọi qua, những người khác cũng dễ nói, cũng không quá lý giải tình huống, Đổng Học Bân là bình thường ân cần thăm hỏi, bất quá chị Từ chỗ đó thì không giống, cô ấy khẳng định là nghe Trương Long Quyên nói chuyện của mình, trong điện thoại cũng thoá mạ Đổng Học Bân một lần.
Nghe một hồi, Đổng Học Bân mới chen vào nói một câu, Chị Từ, tôi biết sai rồi, vậy, tôi còn có chút việc, ngài cùng Trương Long Quyên Trương đại tỷ liên hệ một chút đi, nói cho cô ấy tôi bình an về rồi.
Từ Yến bất đắc dĩ nói: Cậu đó, được rồi, bận việc của cậu đi!
. . .
Mấy cú điện thoại gọi xong, Đổng Học Bân cũng đi ra.
Nhưng vừa đến phòng khách, chợt nghe thấy chuông cửa vang lên, Hàn Tinh đi mở cửa.
Bên ngoài, Tạ Nhiên Tạ Tĩnh và Tạ Hạo cùng đến, vừa vào phòng, Tạ Hạo lau nước mắt nói: Thi thể của anh rể tìm được chưa?
Tạ Quốc Lương và Hàn Tinh bọn họ đều vui vẻ.
Tạ Hạo cả giận: Thím, các người cười cái gì a! Anh rể đều đã chết! Các người. . .
Đổng Học Bân đem cửa đóng lại, đi qua nói: Chú nói năng tích đức một chút được không hả? Ai đã chết?
Tạ Hạo cả kinh thiếu chút nữa ngã xuống đất, Quát Đờ Phắc! Anh rể? Sao anh lại sống?
Đổng Học Bân cả giận: Cái gì gọi là lại sống? Anh căn bản không chết!
Tạ Nhiên và Tạ Tĩnh cũng trừng to mắt lên, Anh rể! Anh. . . anh. . .
Đổng Học Bân mỉm cười nói: Cảm ơn mọi người lo lắng, anh không sao, chỉ mấy tuyến phong tỏa của Phất Châu còn ngăn không được anh, làm sao chết được hả?
Tạ Hạo còn đang rơi nước mắt, vừa nghe lời này, nhất thời cười lớn một tiếng, Ha ha, tôi đã nói anh rể của tôi không chết được mà?
Tạ Tĩnh rất không nói gì, trừng hắn, Trên đường thì khóc rất hăng hái, nói anh rể gặp nạn chính là em, nói anh rể không chết được cũng là em, cái gì đều bị em cho chiếm hết hả?
Tạ Hạo kêu một tiếng cái đệch, Chị hai, chị đừng dìm hàng em được không?
Mọi người vừa nghe, đều cười rộ lên.
Oa, dì họ.
Chào dì họ.
Cháo mấy đứa, ừm, đều trưởng thành?
Tạ Tĩnh Tạ Nhiên bọn họ cũng nhiệt tình vấn an Chung Lệ Trân.
Mọi người đã trở về, bầu không khí trong biệt thự nhất thời trở nên rất ấm áp.