Quyền Tài

Chương 450: Chương 450: Đi cửa sau!




Buổi chiều.

Đại viện phòng Chiêu thương.

Xử lý xong các loại sự tình, Đổng Học Bân đi vào buồng vệ sinh ở lầu bốn.

Reng reng reng, reng reng reng, Phó Huyện trưởng Triệu Hưng Long gọi điện thoại tới, “Alo, Tiểu Đổng, vừa rồi Hướng Bí thư cùng Tạ Huyện trưởng đều hạ chỉ thị, mấy ngày này bên cậu nhất định phụ trách công tác tiếp đãi Phác tổng, tranh thủ đem hạng mục trung tâm thể thao này lưu lại, chuyện này cậu tự mình phụ trách, giao cho người khác tôi cũng lo lắng, hạng mục gần trăm triệu, Hướng Bí thư cùng Tạ Huyện trưởng đều rất coi trọng, đừng ra ngoài ý muốn”.

Đổng Học Bân liền cam đoan, “Được, ngài cứ yên tâm đi”.

“Ngày mai Phác tổng an bài cái gì?”

“Là như thế này, tôi vốn tính đưa Phác tổng nhìn địa giới một chút, thị sát hoàn cảnh một chút, bất quá Phác tổng nói muốn chính mình đi xem thực địa một chút, không muốn có người đi theo, tôi cũng sợ tạo nên phản cảm, nên cũng không kiên trì”.

“Ừm, như vậy tùy hắn đi, đừng cho lưu lại ấn tượng không tốt cho nhà đầu tư”.

“Tôi cũng nghĩ như vậy”.

“Đúng rồi, nếu như vậy cậu hai ngày này nghỉ ngơi một chút đi”.

“…Sao, nghỉ ngơi?”

“Ha ha, là Tuệ Lan Huyện trưởng phê cho cậu, cậu cùng huyện Đại Phong lần này làm ra không ít chuyện, Tuệ Lan Huyện trưởng sợ có tiếng nói, nên để cho cậu trước tránh đầu sóng ngọn gió”.

“Ok, cứ vậy đi”.

Ngắt điện thoại, Đổng Học Bân cũng biết đã đem tất cả mọi người huyện Đại Phong đắc tội, trước phải tìm cách hạ thấp vài ngày, sự tình đã muốn giải quyết, Phác Vĩnh Hỉ cũng đã bị hắn dẫn trở về, không có mình phòng Chiêu thương cũng sẽ không ra vấn đề gì, vì thế sau khi trở về văn phòng liền đem mấy người Tôn Thụ Lập cùng La Hải Đình kêu lại, nói mình muốn nghỉ bệnh hai ngày, cũng dặn đi dặn lại chuyện của phòng Chiêu thương, nhất là Phác Vĩnh Hỉ bên kia, tuy rằng Phác Vĩnh Hỉ không gọi người đi cùng hắn, nhưng mà phải cam đoan kêu là tới.

Sau khi xong tất cả, Đổng Học Bân lái chiếc Mercedes của mình, một đường rời đại viện.

Trên đường, Đổng Học Bân gọi điện thoại cho Cù Vân Huyên, “Alo, Huyên Huyên, là anh”.

“Hôm nay chủ nhật, nghỉ ngơi sao?” Kia đầu truyền đến tiếng nói dịu dàng của Cù Vân Huyên.

Đổng Học Bân cười khổ nói: “Nghỉ ngơi gì, huyện xảy ra chút chuyện, cũng vừa mới tính là xong, em không phải cùng bố mẹ du lịch sao? Đãn về Bắc Kinh?”

“Em về sớm, ngâm suối nước nóng rất thoải mái”.

“Em cũng thật là hưởng thụ, anh hai ngày này mệt muốn chết đi được, ừm, vừa lúc có vài ngày nghỉ phép, anh đi qua tìm em, nhớ em cùng đứa nhỏ, lần trước đi Bắc Kinh cũng không gặp được”.

Cù Vân Huyên cười nói: “Em thấy anh chính là nghĩ tới đứa nhỏ, làm gì mà nghĩ tới em? Ha ha, anh cứ nghĩ ngơi rồi đi, em ở bên khu bắc đợi anh”.

“Được rồi, anh tối nay tới”.

“Ừm, vậy em ngắt máy?”

“Đợi chút, hôn một cái nào”.

“Tìm đánh phải không? Không lớn không nhỏ! Ngắt đây, ha ha”.

Nghe điện thoại tít tít ngắt cuộc gọi, Đổng Học Bân trong lòng nói chờ anh sau khi đi về sẽ thu thập em, rồi tiếp tục lái xe.

Đã là giờ tan tầm buổi chiều, đi trên đường Bắc Kinh thoáng một chút kẹt xe, cũng không phải nơi này xe nhiều, chỉ là tình hình giao thông không phải quá tốt, một ít đoạn đường gồ ghề cũng không tiện đi chiếc Mercedes, cái này khi Đổng Học Bân xuống nông thôn cùng đi huyện Đại Phong làm việc cũng đã biết qua, loại xe này chỉ chạy trong thành phố là tốt, chạy ở đường thành thị một chút vấn đề cũng sẽ không có, rất ổn, nhưng một khi gặp tình hình giao thông phức tạp một chút rát khó chịu, hơn nữa thời điểm vào thôn, đi trên đường đất lỗi lõm cũng là cố hết sức.

Có phải nên đổi xe hay không?

Xe này mua cũng được một năm, năm nay giống như có không ít kiểu xe mới.

Đổng Học Bân cảm thấy mua một chiếc địa hình là lựa chọn không tệ, ít nhất không cần lo lắng về sau đi về quê nhà làm việc, nhưng tạm thời chỉ mới là ý tưởng trong đầu.

Khi đến Bắc Kinh thì đã muốn tám giờ tối.

Bầu trời đêm tối tăm nặng trịch, có thể là thời tiết không tốt, sao cũng không thấy mấy cái.

Cửa bắc phố Hòa Bình.

Đứng ở hiên nhà, Đổng Học Bân tâm tình hơi có chút kích động, hít vào một hơi, cười cười ấn chuông cửa… Leng keng, leng keng.

Cửa vừa mở ra, Cù Vân Huyên thân hình đầy đặn liền đi ra.

Huyên di trên thân mặc một cái áo khoác màu xám, ở dưới là một cái quần màu đen bó sát người, dẫm dép lê, mái tóc thật dài bị một cái kẹp lớn ép lên trên đỉnh đầu, hương vị hiền lành ôn nhu nhìn là thấy, để cho Đổng Học Bân chú ý là Huyên di mang thai, đứa nhỏ đã muốn hơn bốn tháng, vạt áo phía trước hơi hở ra, bụng đã thấy có quy mô, so với lần trước thấy thì muốn lớn hơn vài vòng.

“Nhìn gì?” Cù Vân Huyên cười quay người, “Đi vào đã”.

Vào nhà đóng cửa lại, Đổng Học Bân liền lập tức ngồi xổm trước người Huyên di, đem mặt dán lên trên bụng nàng mà nghe, “Tiểu bảo bối, ba ba đến đây, nhớ ba ba không?” Thấy không động tĩnh gì, Đổng Học Bân không khỏi ở trên mặt thống thống, “Đến đây, đá ba ba một cước, mau, đá mặt ba ba”.

Cù Vân Huyên cười đưa tay vuốt lên tóc hắn, “Sao muộn như vậy mới đến?”

“Kẹt xe, có đoạn cũng không dể đi, anh sợ hư xe, không dám đi nhanh” Đổng Học Bân một bên vỗ về bụng nàng một bên hỏi, “Bộ em nhớ anh sao?”

“Muốn đánh anh thì có, ha ha”.

“Hắc, anh chọc gì em, vừa thấy mặt đã muốn đánh anh?”

“Em muốn đánh anh còn cần dùng lý do sao?”

“Được, được, hiện tại em là lão đại, em nghĩ thế nào là thế đó, anh không chấp nhặt với em” Đổng Học Bân đứng lên, ôm lấy nàng, ở trên môi nàng hung hăng hôn một cái.

Cù Vân Huyên nhu hòa nhìn hắn, lại đẩy khuôn mặt hắn đi, “Đi, đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm”.

Đổng Học Bân ừm một cái, lại hôn nàng vài cái mới chịu buông tay.

Sau khi ăn xong.

Đổng Học Bân tâm tình phi thường tốt, ngồi vào sô pha chết sống cũng bắt Huyên di ngồi lên trên chân hắn, không lay chuyển được hắn, Cù Vân Huyên đành phải trừng mắt nhìn hắn, nói câu sớm muộn gì cũng bị anh làm tức chết, mới chậm rãi đi đến, mặt nóng lên, đem cặp mông đầy đặn áp lên trên chân hắn. Đổng Học Bân thuận thế vòng qua thắt lưng của nàng, híp mắt đem mặt dán tại phía sau lưng nàng hít một hơi thật sâu, trong lòng thực hạnh phúc.

“Huyên di, em rất đẹp”.

“Lần này trở về, chuẩn bị ở mấy ngày?”.

“Hai ba ngày gì đó, anh đây là tị nạn chính trị đến đây, có muốn về cũng về không được, ha ha”.

“Như thế nào lại gây họa?” Cù Vân Huyên lo lắng quay đầu lại, nắm lấy tay hắn ở trên bụng nàng, “Sớm bảo anh không cần liều mạng như vậy, đồ xấu này, em nói anh cho tới bây giờ cũng không chịu nghe, vạn nhất ngày nào đó anh có chuyện gì, thì tụi em sẽ làm sao bây giờ?”

Đổng Học Bân cười nói: “Anh có thể có chuyện gì? Yên tâm đi”.

Cù Vân Huyên xoa bóp cái mũi hắn, “Anh chỉ biết gây ra chuyện làm cho em cả ngày lo lắng, anh nói anh có nên bị đánh hay không?”

“Đánh đi, tùy tiện đánh”.

Cù Vân Huyên làm sao nỡ, nhẹ nhàng đánh tay hắn một phen, “Khiến đánh”.

Đổng Học Bân là thích nhất là sự ôn nhu từ trong xương cốt này của Huyên di, vừa thấy liền chịu không nổi, trên tay ôm thật chặt thân mình nàng, phía dưới cũng có phản ứng.

Cù Vân Huyên cảm giác được, không khỏi khẽ gắt một cái, “Đồ dê xù, đừng nghĩ tới chuyện đó!”

“Là em câu dẫn anh”.

“Ma quỷ, ai câu dẫn anh chứ?”

“Cái mông của em áp lên trên đó mà xoay xoay, không phải em câu dẫn anh thì là ai câu dẫn anh chứ?”

“Là anh bảo em ngồi lên trên đó, như thế nào lại còn đổ thừa? Anh cho là em thật không dám đánh anh sao? Anh nằm úp sấp lại cho em! Nằm úp sấp lại!”

“Ai da da, được rồi được rồi, là anh sai được chưa?” Đổng Học Bân chạy nhanh ôm nàng nịnh vài câu, “Huyên Huyên, nói đàng hoàng nha, anh sao lại cảm thấy em trẻ đến như vậy? Cái dạng này nhìn là chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thực, hơn nữa khuôn mặt cũng càng ngày càng bắt mắt, em không phải là trang điểm đó chứ?”

Cù Vân Huyên liếc ngang nhìn hắn một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười, “Miệng lưỡi trơn tru, toàn làm cho em vui vẻ”.

Đổng Học Bân ha ha cười nói, “Đi, về phòng với anh để cho anh nhìn xem thân hình của em gần đây có trắng hay không”.

“Em trước đã nói với anh rồi, em đang mang thai không thể làm chuyện kia được” Cù Vân Huyên cảnh cáo vươn ngón trỏ điểm điểm trán hắn, “Anh đừng có mà đánh chủ ý xấu, biết không?”

“Không đúng” Đổng Học Bân chậc lưỡi, “Người ta nói sau ba tháng là có thể làm chuyện đó, chỉ cần không quá mãnh liệt là được, không tin em lên mạng tra thử xem”.

“Em nói không được là không được”.

“Em cái này là quá cẩn thận rồi”.

Đổng Học Bân phải làm ba ba, đốivới nữ nhân mang thai cùng chuyện con cái tự nhiên đã nghiên cứu một phen, mang thai sau ba tháng đến trước hai tháng cuối cùng, chuyện sinh hoạt vợ chồng là không có vấn đề gì, hơn nữa Đổng Học Bân lâu lắm không gặp Huyên di, nhìn thấy bộ dáng đầy đặn mê người của nàng hiện tại, đã sớm ngo ngoe muốn động, lần trước làm bụng nàng còn chưa có lớn, hiện tại Huyên di mới là chân chính có bụng, Đổng Học Bân cảm thấy làm chuyện kia cảm giác khẳng định không giống, cũng muốn thử.

“Huyên di, em xem đi…”

“Em không cần xem cũng không cần nghe, nói không được”.

Thấy nàng thái độ kiên quyết, Đổng Học Bân quyết định rẽ sang đường khác, “Vậy bằng không… đổi chỗ khác?”

Cù Vân Huyên miệng theo bản năng mím lại.

“Không phải miệng” Đổng Học Bân ho khan nói: “Anh là nói, ừm, là phía sau, phía sau của em”.

Cù Vân Huyên mặt đỏ lên, hung hăng đánh hắn một cái, “Anh không tức chết em là không được có phải hay không? Cái gì phía sau? Em nghe không hiểu!”

“Nghe không hiểu em đỏ mặt làm cái gì?”

“Anh thử nói một câu nữa xem? Em đánh chết anh!”

“Đều là vợ chồng rồi, giằng co như vậy làm cái gì, mau, nói như vậy là được phải không?”

“Ai nói với anh là được?”

Cửa sau của Huyên di hắn còn chưa động qua, Đổng Học Bân là thật ngón trỏ đại động, ôm lấy nàng thẳng đến phòng ngủ.

Cù Vân Huyên tức giận muốn chết, “Tiểu Bân, em thật đánh anh đó!”

“Đánh đi”.

“Chết đi, nơi đó không được, vào không được”.

“Trước thử xem, không được nói sau”.

“Em bực mình à, anh thả em ra”.

“Không thả”.

“Anh thả hay không?”

“…Không buông”.

Nghe vậy, Cù Vân Huyên hung tợn cắn hắn một nhát, thấy Đổng Học Bân đã đem nàng thả ra, nàng gấp rút nói: “Tiểu lưu manh! Lại ép buộc em! Vậy… anh trước xuống lầu mua một lọ bôi trơn! Bằng không vào không được đâu!”

Đổng Học Bân đổ mồ hôi, “Em còn biết đến cái này sao”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.