Quyền Tài

Chương 1866: Chương 1866: Đi ra ngoài? Hay là nằm xuống?




Đang buổi tối, cũng không phải ở nhà của mình, Đổng Học Bân nằm trằn trọc trong phòng khách tầng một nhà Phương Văn Bình, xung quanh ngoại trừ âm thanh của TV thì một chút động tĩnh cũng không có, bên này cũng chỉ còn lại một mình Đổng Học Bân, hắn cũng không biết nói cái gì, Phương đại tỷ này đi thật thống khoái, nói đi là đi bà mặc kệ anh em hả? Cái gì mà chờ quần áo khô hả? Nhìn cái bộ dạng ướt nhẹp đó, tôi phải đợi đến nửa đêm mới được đi, cả đêm tôi cứ ngồi như vậy hả? Bằng không ở lại? Nhưng thích hợp sao?

Bà thật là được.

Tốt xấu gì cũng phải tìm quần áo cho tôi chứ.

Ít nhất là tây trang bà không có sao? Âu phục còn chưa tính, quần tây bình thường đều không phân nam nữ mà? Cái này tôi vì sao không thể mặc hả? Nếu không thì cho tôi mượnmáy sấy hoặc là bàn ủi cũng được, tôi làm một chút, không chừng có thể nhanh khô, bà thì ngược lại, cái gì cũng không quản xoay người tự mình đi ngủ, sớm biết như vậy, anh em hôm nay đừng tới.

Được vài phút, Đổng Học Bân vẫn ngồi ở chỗ kia quấn quýt.

Cuối cùng, Đổng Học Bân lại đi sờ sờ quần áo của mình, áo khoác quần ngoài, ừm, còn có quần lót, quần áo còn ướt lắm, cho dù đem máy sấy tới thổi, phỏng chừng cũng phải đến nửa đêm mới có thể khô, hơn nữa Đổng Học Bân cũng không có nhiều thời gian rỗi như vậy cầm máy sấy ngồi một chổ thổi khô quần áo, hắn cũng đang rất là mệt, rốt cục, Đổng Học Bân cũng làm ra quyết định … không đi, ở bên này ngủ cả đêm đi, dù sao phòng nhiều, có hai gian phòng khách, Đổng Học Bân đi phòng vệ sinh rửa mặt một chút, không đánh răng, bởi vì bên trong không thấy được bàn chải đánh răng mới, hắn cũng dùng kem đánh răng chà chà một chút, rửa mặt một chút.

Phòng khách.

Gian phòng phía tây.

Đổng Học Bân đẩy cửa ra thì thấy một giường lớn, cái khác còn có một giá sách và tủ đầu giường, sau đó thì không có gì, phòng khách mà. Không có khả năng quá lớn, Đổng Học Bân đem dép cởi ra, lên giường, ngửi ngửi chăn, hiển nhiên ở đây chưa có người ở qua, hơn nữa chăn đệm và đồ đều là mới tinh, vừa ngửi đều là cái loại mùi vị trước xuất xưởng, phỏng chừng cũng không được phơi nắng qua, ài, chịu thôi

Đắp chăn, Đổng Học Bân chuẩn bị ngủ, thật ra trong đầu hắn cũng hiện ra vóc người đầy ắp của Phương Văn Bình, nhất là cảm thấy quần bó sát màu cà phê cô ấy ngày hôm nay mặc đặc biệt dễ nhìn, trong lòng cũng cực kỳ ngứa. Đặc biệt có loại dục vọng muốn đưa tay sờ một cái, nhưng không có cách, người ta là thân phận gì, Đổng Học Bân cũng không dám lỗ mãng, huống hồ lần trước trong khách sạn, Đổng Học Bân lúc đầu cho rằng đều có thể nếm được tư vị của Phương đại tỷ, kết quả Phương Văn Bình lại lâm thời bỏ đi. Khiến cho Đổng Học Bân cũng cực kỳ ngại, cũng không dám suy nghĩ, lỡ như mình chủ động thử một lần, người ta trực tiếp từ chối. Vậy mặt mũi của Đổng Học Bân để chổ nào hả? Chủ yếu hắn hiện tại không rõ ràng lão Phương rốt cuộc là suy nghĩ gì và có ý gì, tự nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Về phần Bình có hứng thú đối với Phương Văn hay không?

Cái này đều không cần hỏi, Đổng Học Bân khẳng định là có hứng thú.

Một người đẹp như vậy, cường thế, quý giá, tính tình thối. Cái này cũng cho Đổng Học Bân một dục vọng chinh phục, không có hứng thú mới là lạ.

Nhưng. . .

Ài, không nói.

Đổng Học Bân trở mình cắt đứt suy nghĩ miên man của mình, nương chút rượu muốn nhanh chóng ngủ, sau đó ngày mai đi sớm một chút, đừng để cho người khác thấy mình qua đêm ở chổ Phương Văn Bình bên này, nếu không Phương Văn Bình bên kia khẳng định sẽ rất phiền phức, chút chuyện ấy Đổng Học Bân vẫn hiểu.

Năm phút đồng hồ. . .

Mười phút. . .

Có đôi khi càng muốn ngủ càng không ngủ được.

Có đôi khi càng mệt cũng càng không ngủ được.

Đổng Học Bân lật qua lật lại trên giường, nghiêng trái, nằm thẳng, nghiêng phải, nhưng đều không thể đi vào giấc ngủ, khiến cho hắn cũng rất khó chịu.

Reng reng reng!

Trong bóng tối, điện thoại di động gấp gáp vang lên!

Đổng Học Bân hoảng sợ, đem đến đây nhìn, liền ngẩn người, là Phương Văn Bình gọi tới, tiếp điện thoại: Phương đại tỷ, làm sao vậy?

Phương Văn Bình thản nhiên nói: Chổ nào thế?

Đổng Học Bân ặc nói: Nhà bà, phòng khách tầng một.

Không đi hả? Phương Văn Bình ngữ khí có vẻ không quá bình tĩnh.

Không. Đổng Học Bân nói: Quần áo không khô, tôi sao đi, hơn nữa đã trễ thế này cũng không có xe quay về huyện Tiêu Lân, tôi ở cả đêm chổ này, sáng mai tôi trở về sớm, bà thật vất vả mới được nghỉ ngơi hai ngày tôi cũng không quấy rối, lúc đi tôi đóng cửa lại cho bà, cũng không gọi bà?

Phương Văn Bình ừ một tiếng, Như vậy tốt nhất.

Đổng Học Bân nói: Vậy tôi ngủ, bà còn có việc gì sao?

Âm thanh bên kia dừng một chút, sau đó thoải mái nói: Còn chưa ngủ? Ừm, vậy cậu giúp tôi lấy cái gối dưới lầu, gối đầu của tôi quá mềm, không thích, muốn cái loại gối đầu kiều mạch da, gối đầu dưới phòng khách đều là cái loại này, đem một cái cho tôi, tôi lười xuống lầu.

Hả? Đổng Học Bân không nói gì.

Phương Văn Bình nói: Cứ như vậy.

Điện thoại trực tiếp bị cúp.

Đổng Học Bân kêu một tiếng mẹ nó, đang đêm anh em còn phải đi lấy gối đầu cho bà? Tôi nhàn rỗi lắm à, thế nhưng cẩn thận nghị lại, Đổng Học Bân bỗng nhiên rạo rực trong lòng, đang đêm, khiến cho tôi đưa gối đầu cho một nữ đồng chí? Đi phòng ngủ? Trời, cái này không phải ý ngoài lời nói sao? Chẳng lẽ là ám chỉ anh em cái gì? Đổng Học Bân đầu óc hoạt động rất nhanh, nhưng trải qua tình huống tại khách sạn lần trước, hắn lại bảo lưu cẩn thận rất lớn, không dám suy nghĩ nhiều quá, bằng không kỳ vọng càng lớn thất vọng lại càng lớn.

Trước đưa lên thử xem?

Đổng Học Bân không nói hai lời, mang dép xuống giường, cũng không đi phòng khách khác lấy gối đầu, trực tiếp đem gối đầu của mình ôm ở trong lòng, sau đó đẩy cửa ra, cũng không có bật đèn, cứ như thế lên lầu, đi tới tầng hai.

Phòng ngủ chủ bên trái.

Đổng Học Bân quay người lại, đi tới cửa phòng ngủ của Phương Văn Bình, nếu vừa rồi gọi điện thoại, Đổng Học Bân tự nhiên cũng không gõ cửa, mở cửa, đem cửa đẩy ra.

Ánh trăng vẫn là rất đủ.

Bên trong, Phương Văn Bình đang nằm ở trong chăn, từ cánh tay lộ ra bên ngoài chăn của cô ấy có thể thấy, Phương Văn Bình cũng là mặc thu y, cái loại giữ ấm, màu là màu da.

Đổng Học Bân thấp giọng nói: Gối đầu nè.

Phương Văn Bình ờ một tiếng, Để trên giường đi.

Ừm. Đổng Học Bân để trên giường cho cô ấy.

Phương Văn Bình đem đến đây, thay đổi gối đầu của mình, rồi nằm xuống không nhúc nhích, không nói gì.

Trong phòng chợt yên tĩnh, âm thanh gì cũng không có. Lần này, đến phiên thằng nhãi Đổng Học Bân này do dự, thấy mình đứng giữa phòng mà Phương Văn Bình cũng không có động tĩnh, hắn thầm nghĩ, cái này có ý gì hả? Ngài thật ra nói cho tôi một chút đi? Là ám chỉ hay là cái gì hả? Đây là khiến cho tôi là đi ra ngoài hay là nằm xuống hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.