Ngày hôm sau.
Buổi sáng, sáu giờ.
Trời còn chưa sáng, Đổng Học Bân rời giường đi đánh răng rửa mặt, thu dọn xong hành lý đi xuống lầu ra cửa lớn, vừa ra hành lang, đang có vài người đang đợi hắn ... thứ ký Diêu Thúy, cục trưởng cục tài chính Nghiêm Nhất Chí và phó cục trưởng cục tài chính Trần Tiểu Mỹ.
Đổng huyện trưởng.
Đổng huyện trưởng, buổi sáng tốt lành.
Buổi sáng tốt lành, đến đây lúc nào?
Chúng tôi cũng vừa đến không lâu.
Chưa ăn điểm tâm phải không, đi, đi ăn trước.
Đổng Học Bân bắt chuyện bọn họ một câu, một mình đi phía trước lấy chìa khóa xe ra, đi tới bên cạnh Land Rover đậu ở cạnh thân cây, mở cóp sau xe ra đem đồ bỏ vào, thấy trên tay Diêu Thúy và Nghiêm Nhất Chí bọn họ hình như cũng có cầm hành lý, Đổng Học Bân không khỏi kỳ quái nói: Sao còn cầm hành lý?
Nghiêm Nhất Chí nói: Cũng là chút quần áo.
Diêu Thúy cũng nói: Cũng không biết đi mấy ngày, tôi cũng mang theo một chút.
Được rồi, đều để lên xe đi. Đổng Học Bân chỉ chỉ cóp sau xe.
Hành lý của Trần Tiểu Mỹ lớn nhất, cũng là nặngnhất, sau khi để vào thì nghe một tiếng ầm vang lên.
Đường từ huyện Trinh Thủy đến thành phố không dễ đi lắm, sáng ngày hôm nay sớm còn có một chút sương mù bao phủ trong không khí, tầm nhìn có hạn, ít nhất cũng kéo dài vài giờ, Đổng Học Bân biết bọn họ khẳng định làm tốt dự định chiến đấu trường kỳ tại thành phố, ý của trong huyện cũng là không lấy được tiền sẽ không bỏ qua, dù sao trả tiền dễ đòi tiền khó, sợ không phải chuyện trong cùng ngày có thể về được, huống chi là cùng thành phố đòi tiền, cho dù đó là khoản ngân sách thuộc về bọn họ, nếu như thành phố thật sự đùa giỡn vô lại thì bọn họ cũng bó tay, chuẩn bị đầy đủ trước cũng tốt hơn.
Hành lý thu xếp xong.
Đổng Học Bân liền đem chìa khoá ném cho Diêu Thúy, Đi thôi.
Diêu Thúy chớp mắt mấy cái, hỏi: Lái xe của ngài đi thành phố?
Lái chiếc này. Đổng Học Bân không chút nghĩ ngợi nói: Đi đường cũng dễ.
Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ nhìn một chút, cũng không nói chuyện, bọn họ đương nhiên biết Land Rover dễ chạy, đừng nói dưới tình huống tình hình giao thông bình thường, cũng là sườn núi đường mòn cũng tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng vấn đề không phải chổ này. Mà là cái xe này thật sự quá đắt, nếu như đi thành phố khó tránh khỏi sẽ bị người ta nói bậy, nhưng thấy hình dạng không có gì quan tâm của Đổng huyện trưởng, Nghiêm Nhất Chí bọn họ cũng không lên tiếng.
. . .
Sáu giờ hơn.
Quán điểm tâm của nhà Diêu Thúy.
Land Rover dừng lại, mọi người đều xuống xe.
Ba, mẹ. Diêu Thúy hô một tiếng.
Hai lão đang bắt chuyện với khách, nghe vậy liền nhìn ra bên ngoài.
Đổng Học Bân cũng vào, Chào dì, chào chú. Bọn con tới ăn một chút.
Diêu mẫu vội vàng nói: A, Đổng huyện trưởng ngài tới, mau mời ngồi mau mời ngồi. Ặc, bằng không đi vào trong nhà tôi đi, trong quán có chút bẩn.
Dì đừng khách khí. Bọn con tùy tiện ngồi chỗ nào cũng được. Đổng Học Bân tìm một chổ gần đó ngồi xuống.
Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ cũng biết đây là cha mẹ của Diêu thư ký, thấy Đổng huyện trưởng đối với người ta khách khí như vậy, hai người bọn họ tự nhiên cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng đi qua bắt chuyện.
Diêu Thúy hỏi: Đổng huyện trưởng, ngài ăn cái gì?
Đổng Học Bân nói: Cái gì đều được, các người gọi đi.
Chỉ chốc lát sau đồ ăn sáng đã được đưa lên đây, mọi người đều tranh thủ, thừa dịp còn nóng ăn vào trong bụng.
Đổng Học Bân lần này hiển nhiên là bị chọc giận, nếu không cũng sẽ không xung phong nhận việc muốn đi thành phố đòi tiền. Hắn trong lòng mang theo hỏa, cơm ăn cũng không nhiều, ăn một ít mà đã no rồi.
Ngày hôm nay quán điểm tâm cũng không có sinh ý gì, sau khi khách trước đi ra thì chỉ còn lại mấy người bọn họ.
Đổng Học Bân thấy không có người ngoài, liền nói: Lần này đi thành phố, các người hẳn là cũng biết không phải chuyện tốt lành, có thể sẽ ở vài ngày. Có thể sẽ phải nhìn sắc mặt của người khắp nơi, cũng có thể sẽ đắc tội với người, tôi cũng rõ ràng trong lòng các người khẳng định là không muốn đi, tôi ở chỗ này xin lỗi trước với các người, bất quá nếu như sau khi đi thật sự xảy ra chuyện gì, cũng cũng không quan hệ với các người, có tôi ở đây, sẽ không để cho các người gánh trách nhiệm gì. Bởi vì bọn họ còn không biết phương thức làm việc của Đổng Học Bân, cho nên Đổng Học Bân nghĩ có cần phải một dự phòng châm trước với bọn họ.
Nghiêm Nhất Chí sắc mặt nghiêm túc, Đổng huyện trưởng, lời này của ngài là nói người ngoài.
Trần Tiểu Mỹ vuốt tóc dài, nói: Đúng vậy Đổng huyện trưởng, chúng tôi cũng không có ý không muốn đi, bọn họ chặn tiền của chúng ta, vốn phải đi lấy về!
Đổng Học Bân khẽ gật đầu.
Nghiêm Nhất Chí nói: Nghe nói trong huyện dự định muốn phân nửa về?
Đổng Học Bân ừ một tiếng, Yêu cầu thấp nhất cũng là phân nửa, cũng là còn thiếu hai mươi triệu.
Nghiêm Nhất Chí thở dài, Hai mươi triệu cũng không dễ dàng, phải nghĩ biện pháp.
Đổng Học Bân nhìn nhìn bọn họ, nói: Còn có chuyện này phải nói cùng các người một chút, lập tức xuất phát rồi, nội bộ chúng ta cũng phải quyết định trước một chút, ừm, Mông bí thư và Khương huyện trưởng tuy rằng nói có thể lấy được phân nửa là có thể, nhưng tôi không dự định như thế, năm mươi triệu cũng là năm mươi triệu, chúng ta đi đòi tiền, vậy toàn bộ phải lấy về, đừng nói là mấy triệu, là một đồng cũng không thể cho bọn họ!
Hả?
Ặc. . .
Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ đều ngạc nhiên.
Diêu Thúy cũng không ngờ rằng Đổng Học Bân đột nhiên nói ra một câu như thế.
Lấy về toàn bộ? ? Thành phố sao có thể cho hả? ?
Nghiêm Nhất Chí vội hỏi: Đổng huyện trưởng, thành phố bên kia khẳng định. . .
Đổng Học Bân khoát khoát tay cắt đứt lời ông ta, Lúc này là tôi gọi các người, cũng không có tính chất ép buộc, hiện tại ai muốn trở về vẫn còn kịp.
Nghiêm Nhất Chí không lên tiếng.
Trần Tiểu Mỹ cười khổ một tiếng không nói chuyện.
Đổng Học Bân nói: Nếu như muốn đi, mục đích của chúng ta chỉ có một, đem bốn mươi lăm triệu còn lại lấy về, không có khả năng có bất luận thỏa hiệp gì!
Im lặng một hồi, Nghiêm Nhất Chí nói: Chúng ta khẳng định lấy được, mặc kệ thế nào, ngài chỉ chỗ nào chúng tôi đánh chỗ đó.
Trần Tiểu Mỹ dò hỏi: Đổng huyện trưởng, ngài bố trí nhiệm vụ cho chúng tôi đi, mọi người phân công như thế nào?
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, nói: Tới trước rồi nói sau, cụ thể đòi tiền như thế nào tôi còn chưa nghĩ ra, đi trước nhìn tình huống rồi thương lượng.
Đổng Học Bân phiền nhất cũng là bị người uy hiếp, nếu như thành phố chỉ lấy năm sáu triệu, còn lại toàn bộ đưa qua cho huyện Trinh Thủy, Đổng Học Bân cũng không nói cái gì, dù sao thành phố cũng không dễ dàng, giữ lại một chút thì giữ lại một chút, dù sao tiền này cũng phải dùng trên người dân chúng, nhưng hiện tại thành phố ra tay ác như vậy hầu như chặn toàn bộ tiền, còn ngược lại bức bách huyện Trinh Thủy bọn họ thỏa hiệp, buộc huyện Trinh Thủy bọn họ chủ động đem tiền giao ra, thành phố hiển nhiên là muốn làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Tôi từ thật xa chạy đến kinh thành lại nhờ quan hệ bận mấy ngày mới lấy được tiền, thành phố các người còn đem tiền của tôi ra uy hiếp tôi?
Mẹ kiếp!
Vậy tôi còn có thể nhịn các người sao? ?
Một đồng tiền các người cũng đừng nghĩ là lấy được! !
Được, đều ăn xong rồi?
Ừm, ăn no.
Vậy đi thôi, lên xe.
Mọi người lên xe, Land Rover một đường đi ra ngoài.