Sáng sớm ngày hôm sau.
Gió nhẹ, không khí có chút lạnh.
Văn phòng làm việc đường phố Quang Minh. Đổng Học Bân không nghe sự sắp
xếp của Khu, buổi sáng vừa tỉnh dậy vẫn là dọn dẹp chút rồi đi làm. Tình trạng của đơn vị coi như không có trở ngại gì, bây giờ dư chấn tuy rằng còn thường thường xảy ra một chút, nhưng cũng không quá nghiêm trọng.
Cán bộ Văn phòng đường phố dời đi đã trở lại phòng làm việc. Đổng Học
Bân đi vào trụ sở liền nhìn một lát đến nhà ăn bị sụp, mái đổ, nhưng
những khu tập thể khác vẫn không sao.
“Chủ nhiệm Đổng”.
“Chủ nhiệm, ngài sao lại đến đây?”
“Chủ nhiệm, chào buổi sáng”.
Nhìn thấy Đổng Học Bân đến phòng làm việc, nhân viên công tác đều chào
hỏi, không ngờ Chủ nhiệm Đổng ngay cả nghỉ ngơi cũng không, mới xuất
viện liền đi làm.
Đổng Học Bân gật gật đầu: “Mọi người vất vả rồi, thông báo cho các cán bộ, bảo họ tới văn phòng tôi họp”.
“Được, tôi lập tức đi thông báo” Một khoa viên chính phủ cung kính đáp.
Những người khác vừa đi từng bước vừa quay lại, ánh mắt liên tục dừng ở
trên người Chủ nhiệm Đổng, tựa như muốn nhìn ra hắn là làm bằng cái gì,
Đổng Học Bân tìm được đường sống trong chỗ chết, sự việc này mọi người
sớm đã nghe nói. Cho dù là khoẻ mạnh, bị bệnh viện Số 1 sụp đổ đè lấp
lên trên, cho dù là sắt thép, hơn mười ngày chôn sống cũng phải thành rỉ sắt, hắn lại có thể khoẻ mạnh, không có việc gì. Đã vậy từ trong đổ nát đi ra, liền cứu được một người, hai ngày sau liền đi làm? Chủ nhiệm
Đổng có sức sống mạnh mẽ như thế này, mọi người cảm thấy đã không phải
là người rồi.
Chủ nhiệm Đổng chính là Chủ nhiệm Đổng.
Cùng với những việc mà hắn đã làm trước kia, cũng không phải là có thể dùng lí lẽ thường tình đến cân nhắc.
Thảo nào người khác đều gọi chủ nhiệm Đổng là ôn thần, ai dính vào đều
xui xẻo, nhìn một cái, ngay cả Bí thư khu ủy và Trưởng phòng Tổ chức khu ủy đều bị cách chức. Hơn nữa có câu nói rất chính xác - tai họa sống
ngàn năm.
Thấy Đổng Học Bân không sao vẫn phong độ đi làm, mọi người đều thật sự xúc động.
***
Toà nhà bên cạnh.
Văn phòng bí thư.
Cách khi rất lâu, Đổng Học Bân đẩy cửa đi vào, trong lúc nhất thời đúng
là cảm thấy có chút cảm giác xa lạ, cười cười, hắn châm điếu thuốc ngồi
sau bàn làm việc. Bắt đầu xử lí đống văn kiện chất cao như núi, qua một
lát chờ bọn Cảnh Tân Khoa và Chu Diễm Như, Bành Cương đến, Đổng Học Bân
liền bắt đầu sắp xếp nhiệm vụ. Bây giờ còn không phải là lúc nghỉ ngơi,
công tác cứu viện tuy rằng đã tiến hành sắp xong, nhưng việc xây dựng
lại sau thiên tai còn có một việc lớn đang chờ bọn họ.
Không biết là có phải do liên quan đến việc Vương An Thạch xuống đài hay không, hôm nay Vương Ngọc Linh thực trầm mặc, không có sức sống hoạt
bát như mọi khi, có chút nặng nề. Ngược lại Cảnh Tân Khoa, do Cảnh
Nguyệt Hoa được thăng làm Bí thư Khu uỷ Nam Sơn, hắn tựa như tâm tình
rất tốt. Tinh thần cũng khá hơn trước kia rất nhiều.
Dặn dò xong công việc, Đổng Học Bân bảo mọi người đi ra ngoài.
Reng reng reng, reng reng reng, di động vang lên.
Đổng Học Bân nhận điện thoại: “Alo, xin chào?”
“Chủ nhiệm Đổng, tôi là Mã Lệ”.
“Ồ, Thư kí Mã, cô có việc gì sao?”
“Khu trưởng Nguyệt Hoa bảo anh tới Khu uỷ một chuyến. Thân thể anh nếu không sao, liền...”
“Được, tôi sẽ đến ngay, cảm ơn Thư kí Mã đã thông báo”.
“Đừng khách sáo” Trải qua việc mấy ngày này, thái độ của Mã Lệ đối với Đổng Học Bân cũng trở nên hiền lành không ít.
Gác điện thoại, Đổng Học Bân lập tức lái một chiếc Santana của văn phòng đường phố về hướng Khu uỷ, vào trong trụ sở, không ít người đều dùng vẻ vui vẻ nhìn Đổng Học Bân, có một số người còn khách sáo cười chào hỏi
với hắn.
“Chủ nhiệm Đổng tới rồi”.
“Anh nên chú ý thân thể, đừng để quá mệt mỏi”.
“Chủ nhiệm Đổng, buổi tối có thời gian không? Cùng đi ăn một bữa cơm đi”.
Đổng Học Bân có chút không quen, vội cười ha ha xã giao.
Tất nhiên, tình trạng phản đối của những người nọ đối với Đổng Học Bân
một tháng trước đây quay ngoắt 180 độ. Thái độ của những người này cũng
rất bình thường thôi. Khu uỷ hôm nay đã muốn chính thức giao thiệp, từ
lúc Cảnh Nguyệt Hoa đảm nhiệm chức bí thư, Động Học Bân lại cứu Cảnh
Nguyệt Hoa cùng không ít những lãnh đạo Khu uỷ lúc động đất xảy ra, hơn
nữa mọi người đối với sự tích Đổng Học Bân liều mạng cứu người cũng rất
cảm động, cho nên về tình về lý đều không thể tránh mà không gặp Đổng
Học Bân được, ngược lại lại rất nhiệt tình.
Lúc này, một bóng người quen thuộc từ trong khu tập thể đi ra.
Là Chủ nhiệm văn phòng đường phố Bình An Sở Thanh Hoa. Vẻ mặt hắn có vẻ
quê mùa, hình như vừa bị lãnh đạo phê bình, nhìn thấy Đổng Học Bân, sắc
mặt Sở Thanh Hoa lại càng khó coi.
Đổng Học Bân nhìn thấy, cười chào hỏi: “Chủ nhiệm Sở”.
“Vâng Chủ nhiệm Đổng” Sở Thanh Hoa cười đến thực miễn cưỡng.
Kia hồi Đổng Học Bân và Sở Thanh Hoa chạm mặt nhau, đối với Đổng Học Bân đưa ra việc tuyên truyền động đất, Sở Thanh Hoa là không nể mặt châm
chọc hắn vài câu. Cuối cùng chứng minh phán đoán của Đổng Học Bân là
đúng, cho dù là dở bỏ biển quảng cáo hay là muốn làm tuyên truyền hay
đăng bài báo báo động động đất, đều là làm đúng, vì thế lúc này Sở Thanh Hoa cũng không có tức giận, lại càng không muốn gặp Đổng Học Bân, chào
hỏi xong một cái liền nhanh bước đi ra khỏi trụ sở Khu uỷ.
Đổng Học Bân nhìn bóng dáng của hắn, thu hồi ánh mắt, vào tập thể Khu uỷ.
Trên tầng, Đổng Học Bân trước tiên đi vội đến phòng thư kí, bây giờ Mã
Lệ nghe nói cũng được Khu trưởng Nguyệt Hoa đưa qua, trực tiếp trở thành Thư kí bí thư khu uỷ.
Gõ cửa đi vào.
“Thư kí Mã? Nguyệt Hoa khu… Bí thư Nguyệt Hoa có ở đây không?”
Mã Lệ đứng dậy, cười nói: “Có, anh mau đi đi, Bí thư đang chờ anh đó”.
Đổng Học Bân lúc này quay người lại, gõ mở cửa văn phòng Cảnh Nguyệt Hoa.
Trong văn phòng, Cảnh Nguyệt Hoa một thân mặc tây trang nhíu mày nhìn
một tờ báo cáo, sau khi nghe tiếng cũng không ngẩng đầu, cẩn thận đọc,
không nói gì.
Đổng Học Bân thấy thế cũng không quấy rầy, tự mình đóng cửa rồi tìm ghế ngồi xuống.
Khoảng vài phút sau, Cảnh Nguyệt Hoa ký tên rất nhanh trên báo cáo,
ngẩng đầu lên nhìn nhìn hắn: “Nghe nói anh sớm đã đi làm ở văn phòng
đường phố?”
Đổng Học Bân cười cười nói: “Ừm, vừa nghĩ đến việc còn nhiều như vậy, thật sự ở lại trong nhà không được”.
Cảnh Nguyệt Hoa lạnh lùng nhìn hắn: “Lời tôi nói, anh có phải coi như là gió thoảng bên tai hay không?”
“Cũng không phải” Thấy cô tức giận, Đổng Học Bân vội hỏi: “Biết cô quan
tâm như vậy, nhưng thân thể tôi thật sự không sao, tôi cam đoan đó”.
Cảnh Nguyệt Hoa ném tài liệu thật mạnh lên trên bàn nói: “Tuỳ anh”.
“Cô nhìn cô kìa, cô gấp cái gì chứ” Đổng Học Bân cười nói: “Đúng rồi, cô được thăng lên làm Bí thư Khu uỷ, còn chưa chúc mừng cô, ừm, thì ra đây là văn phòng Vương An Thạch”.
Cảnh Nguyệt Hoa lãnh đạm ừm một tiếng.
“Sao không đổi phòng khác?” Đổng Học Bân nói.
“Tôi không để ý nhiều như vậy”.
Nói chuyện phiếm với Cảnh Nguyệt Hoa, tất nhiên là nhiệm vụ gian khổ
hạng nhất, Đổng Học Bân không khỏi cười khổ, lại cảm thấy hai người nói
chuyện vô cùng không hợp, đành phải nói: “Đúng rồi, cô tìm tôi có chuyện gì?”
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn nhìn hắn, đưa qua một cái túi da, nghiêm túc nói:
“Vốn dĩ chuyện này nên là phòng Tổ chức Khu uỷ nói với anh, nhưng Bộ
trưởng Tiết rời khỏi cương vị công tác, tôi nói chuyện với anh cũng
giống nhau cả, cậu mở ra nhìn thử xem”.
Dừng lại một chút, Cảnh Nguyệt Hoa mặt căng cứng nói: “Lần động đất này ở Phần Châu, trước động đất anh liền đăng bài báo báo động trước, làm
tuyên truyền, điều chỉnh kiến trúc, có cống hiến rất lớn với thành phố
Phần Châu và khu Nam Sơn, giảm thiểu thương vong ở mức thấp nhất, nhất
là trong phạm vi quản lí của văn phòng đường phố Quang Minh, người gặp
nạn rất ít, có liên quan với thành tích công tác của anh, còn có sau khi xảy ra động đất anh còn cứu một loạt những lãnh đạo, là một người dẫn
đầu tốt cho tất cả những cán bộ của chúng ta. Bởi vậy bên trên quyết
định cho anh tham gia vào học lớp tiến tu các cấp cán bộ của trường Đảng Trung ương vào tuần tới, tên của anh đã được duyệt rồi, chuẩn bị chút
đi”.
Đổng Học Bân ngạc nhiên: “Trường Trung ương Đảng ? Tiến tu các cấp cán
bộ ? Tôi... cái này... cái này... tôi cấp bậc chưa đủ, làm sao đi học
lớp tiến tu các cấp cán bộ được?"
Cảnh Nguyệt Hoa trầm mặt nói: “Trên đặc biệt phê chuẩn".
“Việc này..."
“Từ hôm nay trở đi, công việc ở văn phòng không cần anh xen vào nữa, văn phòng đường phố Quang Minh tạm thời do đồng chí Cảnh Tân Khoa quản lí,
tôi cho anh nghỉ một tháng, cuối tuần sau nhớ rõ cầm hồ sơ cá nhân tới
Trường Đảng Trung ương".
Cảnh Nguyệt Hoa cúi đầu cầm lấy một tập tài liệu khác lên xem: “Cứ như vậy đi”.
Trực tiếp từ phòng Cảnh Nguyệt Hoa đi ra, trong đầu Đổng Học Bân còn có chút mơ hồ.
Lại có thể là Trường trung ương Đảng, còn là lớp tiến tu các cấp cán bộ, có thể có tư cách tham gia không phải là Chính sở cũng là Phó sở, điều
này chứng minh cái gì? Đổng Học Bân thật ra đã rất rõ ràng, Trường Trung ương Đảng mỗi kì các lớp bồi dưỡng các cấp cán bộ hoặc lớp tiến tu đều
vô cùng khó vào, từng tỉnh cũng không thấy được vài suất đăng kí, mà một suất này lại cho Đổng Học Bân, vẫn là ngoại lệ, hiển nhiên Đổng Học Bân đã muốn là Phó sở, bằng không nếu không như thế, cho dù là ngoại lệ
cũng không có khả năng cho Đổng Học Bân một cán bộ cấp khoa một suất
trong lớp tiến tu các cấp cán bộ. Lần đi này, chính mình nhắm chừng sẽ
không trở lại văn phòng đường phố, sau một tháng tu dưỡng, chờ hắn 80%
là một cương vị mới.
Phó sở.
Chính mình năm ngoái đề bạt lên chính khoa, mấy tháng trước được điều
đến làm Bí thư kiêm Chủ nhiệm văn phòng đường phố Quang Minh, mấy tháng, ngay cả một năm thử việc cũng chưa đến, điều này đã không biết là lần
thứ mấy được đặc biêt đề bạt của Đổng Học Bân kể từ khi bước vào thể
chế. Đổng Học Bân thiếu chút nữa lệ nóng quang mắt, ngày này anh đợi đã
bao lâu? Chính mình cũng không nhớ được. Hơn nữa, có cơ hội đi Trường
Trung ương Đảng tiến tu, điều này đối với sự phát triển sau này của anh
tuyệt đối có sự trợ giúp rất lớn.
Vài giờ sau.
Việc Đổng Học Bân đi học ở Trường Đảng Trung ương rất nhanh đã truyền đi.
Khu lý có một trận kinh động.
Không ít người đều há hốc miệng, thực kinh ngạc, lại không có gì ngoài dự đoán.
Lần động đất này, Đổng Học Bân thực sự đã có cống hiến rất lớn, có thể
nói Đổng Học Bân là một người cứu được mấy vạn mạng người, ngay cả Tổng
Bí thư cũng tự mình gọi điện ân cần hỏi thăm, ngay cả Bí thư thị uỷ cũng tự mình đi thăm bệnh, từ chính khoa bước thẳng lên Phó sở, đây cũng là
điều đương nhiên.
Nhưng đương nhiên thì là đương nhiên đi, rất nhiều người vẫn là cảm thấy quá khoa trương.
Năm đó 25 tuổi, bước vào thể chế thời gian 2 năm liền từ một khoa viên sắp được đi đến hàng ngũ Phó sở?
Điều này nói ra cái gì? Nói ra rằng đối với nguyên tắc thời gian ba năm
mới được đề bạt… Đổng Học Bân sau khi bước vào thể chế, mỗi một lần
thăng chức đều không có ngoại lệ, tất cả đều là được đặc biệt đề bạt.
Một lần phá vỡ quy tắc còn nói được.
Năm lần bảy lượt tất cả đều là đặc biệt đề bạt.
Toàn bộ tỉnh Bắc Hà cũng không có ai thăng quan nhanh như vậy. Lại nghĩ
Đổng Học Bân kia mới 25 tuổi... Đây quả thật là người đầu tiên của tỉnh
Bắc Hà.