Quyền Tài

Chương 1814: Chương 1814: Đổng bí thư!




Bảy giờ hơn.

Tiểu khu nhà Tô Nham.

Đổng Học Bân tìm được số nhà, theo địa chỉ Mạnh Hàn Mai gửi cho hắn tìm tới, xác nhận bảng số nhà một chút, không sai, vì vậy nhấn chuông cửa.

Leng keng.

Leng keng.

Tới tới.

Mở cửa của chính là mẹ của Tô Nham.

Đổng Học Bân vừa nhìn, liền nói: Dì, xin chào.

Tô mẫu nghi hoặc nhìn nhìn hắn, Cậu tìm ai hả?

Đổng Học Bân cười nói: Con tìm Tô Nham, bọn con làm cùng cơ quan.

Cậu là đồng sự của tiểu Nham? Tô mẫu chớp mắt nói: Sao tôi chưa thấy qua cậu?

Đổng Học Bân thấy Tô mẫu cảnh giác như thế, cũng không có biện pháp, Con cũng mới đến không được vài ngày, lúc này đi ngang qua gần nhà dì, con nghĩ nên đến thăm hai ngài một chút, đúng rồi, lúc tới cũng không mua cái gì, ở dưới lầu mua chút hoa quả. Giơ túi nilon trong tay lên.

Người ta đều nói như vậy, Tô mẫu cũng đành à một tiếng, suy nghĩ một chút cũng không có cách nào khác từ chối, không thể làm gì khác hơn là mở cửa cho hắn đi vào, Vào nhà đi.

Đổng Học Bân nói: Được, cần đổi giày không?

Đổi đi, dép đều trong tủ giày, cậu tùy tiện mang. Tô mẫu nói.

Đổng Học Bân đổi dép, sau đó đem hoa quả đặt trong phòng khách, Tô Nham không ở nhà?

Tô mẫu nói: Nó đang tắm, một lát nữa ra ngay, cậu ngồi đi, dì không bắt chuyện với cậu được.

Tô phụ trong phòng khách cũng quay đầu lại nhìn một chút, sau khi đơn giản chào hỏi Đổng Học Bân, thì nhìn về phía Tô mẫu.

Tô mẫu đi qua hạ giọng nói: Nói là đồng sự của tiểu Nham, có lẽ là tới chắp nối, còn cầm hoa quả, tôi cũng không thể không cho hắn vào. Không ngờ Tô mẫu sau khi biết con trai thăng nhiệm làm thư ký của bí thư huyện uỷ, vừa nhìn Đổng Học Bân cầm đồ tới cửa, cũng đã chủ quan cho rằng Đổng Học Bân là như vậy. Bởi vì bà ta trước đây căn bản chưa thấy qua đối phương, cũng không nghe Tô Nham nói qua, người như thế Tô mẫu không có ấn tượng tốt, ồ, lúc tiểu Nham nhà tôi không có tiền đồ cậu không đến gõ cửa, tiểu Nham lúc này vừa làm thư ký của bí thư huyện uỷ, cậu liền lật đật chạy tới? Tô mẫu cảm thấy Đổng Học Bân quá ba hoa, tự nhiên cũng sẽ không có nhiệt tình.

Đổng Học Bân cũng không biết Tô mẫu là nghĩ như thế nào, hắn hôm nay tới cũng là trùng hợp. Cũng là vô ý, không có ý khác.

Tô phụ vẫn khách khí một chút, Uống cái gì?

Đổng Học Bân cười nói: Không cần, nước sôi là được.

Tô mẫu trong lòng nói cậu thật ra không khách khí, nghe xong. Cũng chỉ có thể rót ly nước sôi cho hắn.

Cảm ơn dì. Đổng Học Bân tiếp nhận tới uống vài ngụm, nói: Thân thể hai ngài thế nào?

Đổng Học Bân không cảm thấy lời này có vấn đề gì, nhưng Tô mẫu lại cảm thấy Đổng Học Bân tỏ vẻ thân cận quá mức, cũng lạnh lẽo nói: Cũng tốt, không có chuyện gì.

Tô phụ hỏi: Ăn cơm chưa?

Ở nhà ăn rồi. Đổng Học Bân cười nói.

Tô phụ à một tiếng, Đồ ăn cũng đều có, cậu nếu chưa ăn thì ở đây ăn một chút.

Đổng Học Bân lấy ra một hộp thuốc lá đưa tới. Nói: Không cần chú, vừa ăn xong, chú hút thuốc?

Tô phụ còn chưa nói, Tô mẫu liền nói: Tôi bị dị ứng. Nhà của chúng tôi không thể hút thuốc.

Tô phụ thấy Tô mẫu đã đem cái dáng vẻ mẹ của đệ nhất thư ký, trong lòng cũng rất không nói gì, bất quá ông cũng lý giải tâm tình của vợ, nhiều năm như vậy. Con trai luôn luôn thất bại, ngay cả một cô bạn gái cũng chưa có. Lúc này xoay người, tâm tình làm mẹ đương nhiên là rất kích động, tâm tình cũng khó tránh được một vài thứ, nữ đồng chí mà, tương đối cảm tính, phương diện này luôn luôn tránh không được.

Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, Xin lỗi dì. Dị ứng? Đổng Học Bân chỉ có thể đem thuốc cất vào túi, cũng không có gì mất hứng.

Tô phụ nói: Ăn hoa quả không?

Đổng Học Bân nói: Không ăn, cảm ơn.

Khí chất của Đổng Học Bân, ừm, thật ra cũng chưa nói tới tức giận cái gì, hắn bản thân cũng là một người tướng mạo và khí chất tầm thường đếm không thể tầm thường, nhưng trong mắt vài người cũng nhìn không ra cái gì đặc biệt, dù sao làm lãnh đạo nhiều năm như vậy, tính cách của Đổng Học Bân cũng sẽ có một chút ổn trọng, ngồi xuống chỗ đó, vẫn là tương đối kiên định tương đối thu liễm, hoặc nói là trong người có một chút kiêu ngạo, bình thường Đổng Học Bân đều là cái dạng này không khác biệt lắm.

Nhưng cái cảm giác này của Đổng Học Bân lại bị Tô mẫu cảm thụ được, càng thêm không thích hắn, một mình cậu tới cầu con tôi làm việc, cậu là cái thái độ gì hả? Cũng không biết điệu thấp một chút khách khí một chút, cứ như thế tùy tiện ngồi chỗ đó? Cậu cái này cũng quá không xem mình là người ngoài rồi.

Tô phụ là một người tương đối hiền lành, cảm thấy đến tìm con của ông cũng là khách trong nhà, cũng không thể chậm trễ, cho nên cũng nói chuyện với Đổng Học Bân, Đổng Học Bân cũng rất tự nhiên câu được câu không trò chuyện với Tô phụ.

Tô mẫu vừa lúc ngược lại, một câu cũng không muốn nói cùng Đổng Học Bân, thứ nhất là không muốn nhìn thấy hắn, thứ hai là Tô mẫu còn không biết Đổng Học Bân tìm con trai mình là muốn làm gì, lỡ như là cầu chuyện gì khiến cho con trai mình khó xử, vậy cũng quá lên mặt.

Lúc này, tiếng vòi phun của phòng vệ sinh ngừng.

Mẹ! Tô Nham ở bên trong kêu một tiếng.

A, tắm xong? Tô mẫu đi qua một ít.

Sắp rồi, có người nói chuyện? Ai tới? Tô Nham cùng bên trong cũng nghe không rõ ràng lắm.

Là một người đồng sự của con, tới nhà gõ cửa. Tô mẫu liếc Đổng Học Bân, quay vào phòng vệ sinh nói.

Đồng sự? Tô Nham cũng không hỏi nhiều, hắn thật ra cũng không biết là ai, vì vậy nói: À, vậy mẹ đem cho con một bộ quần áo sạch sẽ đi. Trong nhà nếu như chỉ có cha mẹ nói, Tô Nham mặc cái gì cũng không sao cả, nhưng có khách tới, hắn cũng không thể mặc thu y đi ra ngoài.

Được. Tô mẫu đi lấy, sau đó mở ra tiến vào phòng vệ sinh, Cầm.

Tô Nham tiếp nhận quần áo mặc trên người, lúc này mới thấp giọng hỏi: Ai vậy?

Tô mẫu bĩu môi nói: Mẹ cũng không nhận ra, lần đầu tiên tới, chưa thấy qua, còn cầm hoa quả, khẳng định là biết con làm đệ nhất thư ký, đến đây cầu con làm việc.

Tô Nham à một cái, Như vậy à.

Tô mẫu nhắc nhở nói: Con đừng cái gì đều đáp ứng người ta, nên đẩy thì đẩy, tên nhóc đó nhìn rất kiêu ngạo, còn thật sự không coi mình là người ngoài, mẹ không thích hắn.

Tô Nham nói: Con ra nhìn là ai trước đã, yên tâm đi mẹ, trong lòng con biết mà.

Tô mẫu cũng không biết là vui vẻ hay là tâm phiền mà thở dài, Trước đó cũng không thấy người nhiệt tình với con như thế, con vừa thăng quan, người thật ra đều tới, quá hùa theo.

Mẹ nói nhỏ chút, con đi ra xem. Tô Nham cũng mặc quần áo, trong lòng mang theo nghi hoặc đẩy cửa phòng vệ sinh đi ra ngoài nhìn thoáng qua, còn nghĩ mẹ già nói người cầu hắn làm việc là đồng sự nào. Nhưng lúc này vừa nhìn, Tô Nham suýt nữa té ngã xuống đất!

Đổng, Đổng bí thư! ? Tô Nham lập tức trợn tròn mắt.

Đổng Học Bân cười cười, Tắm xong?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.