Bầu trời đầy sao.
Đã là tám giờ tối rồi.
Đổng Học Bân kích động không nhịn được nhìn lên ánh mặt trăng trên đỉnh
đầu, vươn vai lên trên một cái thật lâu, hít không khí tươi mát cạnh
miệng, tâm trạng hắn phấn khởi đến không có lời nào tả được.
Bên ngoài cảm giác thật tốt!
Mười mấy ngày này đã khiến Đổng Học Bân nghột ngạt lắm rồi!
Nhìn xung quanh, Đổng Học Bân giờ khắc này đang đứng bên trên phế tích
địa chỉ cũ của bệnh viện, xung quanh đều là đá gạch vụn, không khí tĩnh
lặng lạ thường, đến bóng của một người cũng không thấy, hiển nhiên người ở trong bệnh viện sớm đã chuyển từ đây ra địa điểm khác từ trước rồi,
nhìn thấy mấy chiếc cần cẩu và xe khác, Đổng Học Bân bước nhanh đến xem
xem, bên trong vẫn không có người, đội viên đội cứu hộ hình như đều quay về nghỉ ngơi cả rồi, trong phạm vi mấy trăm mét chỉ có Đổng Học Bân là
người sống, bốn phía lẳng lẳng thổi qua từng cơn gió cuối thu.
Sang tháng mười rồi.
Thời tiết cũng dần dần trở nên mát mẻ.
Đổng Học Bân cúi đầu nhìn thấy một thân hình mặc áo số của bệnh viện bị
rách tung tóe còn cả đầy bụi, lập tức thắt chặt quần áo, bước nhanh tới
chỗ đó.
Trên mặt đường, rất nhiều nơi được dọn sạch, nhìn thấy thì gọn gàng hơn mười mấy hôm trước rất nhiều.
Cũng không biết là thời gian quá muộn hay là gần đây không có chỗ tránh
nạn, Đổng Học Bân đứng ở đường chính nhìn trước nhìn sau, lại vẫn không
thấy bóng người nào, nhưng một điểm sáng ở nơi xa xa tựa như nói với
hắn, phần lớn cư dân đi tránh nạn đang ở đó, Đổng Học Bân nhấp nháy mắt, ý niệm đầu tiên là liên hệ với mẹ, chị Tạ, Huyên Di mấy người họ, không thể để mọi người lo lắng, cho nên tìm chung quanh rồi, Đổng Học Bân
bước nhanh tới trạm điện thoại, cầm điện thoại lên nghe thử, không có
tiếng gì cả, đường dây điện thoại vẫn chưa thông.
Quay về văn phòng trên phó Quang Minh vậy, bên đó khẳng định có điện thoại.
Ánh mắt Đổng Học Bân đảo qua, liền lấy một chiếc xe đạp bên đường, trèo lên, đạp nhanh tới hướng văn phòng đường phố Quang Minh.
Một lát sau, một của hàng quần áo nhỏ thu hút ánh mắt của Đổng Học Bân,
hắn nhìn bộ quần áo rách rưới của mình, trong lòng nghĩ đã mười mấy ngày rồi, vội cũng không đến mức như vậy, kết quả là hắn bỏ xe đạp xuống đi
vào cửa hàng quần áo đổ nát, nhặt từ dưới đất lên một bộ âu phục cũng
coi như là sạch sẽ, nhìn thấy đằng sau không có người, liền cởi bỏ quần
áo bẩn của mình rồi mặc lên người bộ âu phục, soi soi vào chiếc gương vỡ quá nửa, vuốt lại kiểu tóc, lúc này mới vừa ý gật gật đầu.
Trèo lên xe rồi đi về phía trước, Đổng Học Bân cuối cùng nhìn thấy mấy người.
“Này, người anh em!” Đổng Học Bân lên tiếng, nói với người thanh niên
không biết muốn đi đến đâu ở bên đường: “Có điện thoại không? Cho tôi
mượn gọi một cuộc có được không?”
Người thanh niên tinh thần bất định nhìn hắn, “Sạc pin mất rồi, sớm đã không có điện rồi”.
Đổng Học Bân lại xoay đầu nhìn một người trung niên khác, “Đại ca, anh có điện thoại không cho tôi mượn?”
Người trung niên xua xua tay, “Sớm bị đập hỏng rồi, tôi cũng muốn tìm điện thoại, anh hỏi người khác đi”.
“Các anh đang đi đâu vậy? Sao không ở điểm sắp xếp tạm thời?” Đổng Học Bân hỏi.
“Đi ra ngoài hít thở một cái” Người trung niên thở dài một hơi, chỉ đến
nơi gần đó, “Điểm sắp xếp nhỏ quá, một lều trại có đến mười mấy người,
chịu không nổi”.
Đổng Học Bân lại dò hỏi thêm chút nữa, hiểu được đại khái tình hình của
khu Nam Sơn, hiện nay trừ một vài tiểu khu trung tâm trấn không chịu tổn thất ra, các khu dân cư khác đều được đưa đến các điểm sắp xếp tạm
thời, cung cấp nước, lương thực, chỗ ở miễn phí, sau đó vừa thẩm tra số
người đăng kí thông tin cá nhân, vừa triển khai công tác cứu hộ, đến
nay, số người có thể cứu được sớm đã cứu ra được hết rồi, còn phần đông
những người không cứu được đều bỏ mạng rồi, cho nên phỏng chừng sau vài
ngày thực hiện công tác cứu nạn chính là công tác tái xây dựng sau động
đất.
Từ biệt mấy người họ, Đổng Học Bân tiếp tục đạp xe đi về phía trước.
Trên đường, thi thoảng có tiếng điện thoại lọt vào tai, một vài đài
truyền hình của thành phố Phần Châu khôi phục lại rồi, bắt đầu công tác
phát sóng.
“Công tác tìm kiếm thi thể đồng chí Đổng Học Bân văn phòng phố Quang
Minh đã đi đến giai đoạn cuối, tổ tìm kiếm đã đào bới qua phần lớn đống
phế tích, dự tính trưa ngày mai có thể thuận lợi đào xuống tầng dưới
cùng của đống phế tích. Khi nào có thông tin mới, chúng tôi sẽ công bố
ngay trên phương tiện truyền thông” Nhìn thấy MC trên ti vi và hình ảnh
quay phim đống phế tích, trong lòng Đổng Học Bân nghĩ thi thể cái con
khỉ, anh em đây vẫn chưa chết mà.
Hai mươi phút sau.
Đổng Học Bân rất nhanh đã tiến vào phạm vi phố Quang Minh, lúc trước đi
qua mấy điểm sắp xếp tạm thời, Đổng Học Bân cũng không đi vào, mà cứ
chạy thẳng tới khu vực của mình, chuyện Đổng Học Bân muốn làm nhất bây
giờ chính là báo cho người thân và đồng nghiệp của mình, tôi đây vẫn còn sống.
“Có người ở đây không?”
“Cứu tôi với! tôi bị đè rồi!”
“Cứu! Người đâu!” Phía trước, tiếng kêu của một người trung niên không ngừng vang lên.
Vẻ mặt Đổng Học Bân bỗng ngây ra, đạp xe chạy nhanh tới hướng có tiếng
kêu, ném xe đạp xuống, chạy nhanh đến đống đổ nát hình như vừa mới đổ
sụp xuống vẫn còn vương khói bụi, chỉ nhìn thấy một bóng người nữ đang
bị một tấm gỗ rất dày đè lên trên người, cô vừa hét lớn vừa liều mạng bò về phía trước, nhưng làm thế nào cũng không nhúc nhích, Đổng Học Bân
không nói nhiều lời, đi đến gần dùng sức xốc tấm gỗ trên người cô ta,
rồi lại rời một hòn đá lớn đang đè lên trên chân của cô, nâng cô ta đứng dậy: “Cô thế nào rồi? Chân bị thương đến đâu rồi, còn đi được không?”
Người nữ cảm ơn rối rít, “Cảm ơn, tôi không sao”.
“Đêm tối thế này sao cô còn đến đây?”
“Đây là cửa hàng của tôi, tôi muốn dọn dẹp lại đồ đạc một chút, ai ngờ đột nhiên đổ sụp xuống”.
“Cô hiện nay ở đâu? Chỗ tránh nạn ở đâu vậy?”
“Ừm, điểm tránh nạn tạm thời chỗ công viên Quang Minh”.
Đổng Học Bân ngẩn ra, “Vừa đúng lúc tôi cũng muốn đi, đi, tôi dìu cô đi”.
Công viên Quang Minh.
Một địa điểm tị nạn tạm thời.
Nơi này cũng là căn cứ tị nạn, là điểm được sắp xếp, vừa là địa điểm chỉ huy công tác tạm thời của toàn bộ các cục của khu phố Quang Minh, cán
bộ phố Quang Minh đều ở đây cả.
Trên một công trường nhỏ bên ngoài công viên, lãnh đạo phố Quang Minh đang có cuộc họp.
Cảnh Tân Khoa, Khúc Nghĩa Cường, Chu Diễm Như,Vương Ngọc Linh, Bành Cương, Vu Vinh cùng các cán bộ khác đều có mặt.
Cảnh Tân Khoa đứng ở chỗ cao nhất, mấy ngày này hắn gầy đi không ít,
thịt trên người mất đi khá nhiều, cân nặng còng khoảng trên dưới 50kg,
chỉ nghe thấy hắn nói: “Tình hình vật tư thế nào rồi?”
Chu Diễm Như đáp: “Vật tư cứu hộ lần thứ tư đã được vận chuyển đến, có thể cầm cự đến tuần sau”.
“Tốt, nhân viên tìm kiếm cứu nạn đâu? Số người mất tích còn bao nhiêu” Cảnh Tân Khoa hỏi.
“Còn hai người” Vương Ngọc Linh thở dài nói, “Đã mười mấy ngày rồi, chỉ sợ đã…”
Cảnh Tân Khoa trầm giọng nói: “bất kể như thế nào, mọi người phải hết
sức nỗ lực, tôi biết những ngày này mọi người không ngủ được một giấc
nào ngon cả, nhưng hãy kiên trì một chút!”
Khúc Nghĩa Cường liền tỏ vẻ thê lương nói: “Chúng tôi hiểu, so sánh với
chủ nhiệm Đổng, khổ cực của chúng ta có là gì đâu?” Câu nói này kèm theo nỗi đau trong lòng của không ít người, nhất thời không ai nói gì.
Thời gian trầm mặc ước chừng gần mười giây, Cảnh Tân Khoa nói: “Thi thể của chủ nhiệm Đổng đã tìm thấy chưa?”
Đôi mắt Vương Ngọc Linh nóng lên, “Tôi vừa nghe tivi nói, công tác đào
bới đã tiến hành đến giai đoạn cuối cùng rồi, muộn nhất là trưa ngày mai có thể tìm ra thôi”.
Cảnh Tân Khoa khẽ cắn môi, “Được, ngày mai mọi người tạm gác công việc mình đang làm, đến khu một của bệnh viện, chúng ta..”
“Tiễn chủ nhiệm Đổng nốt đoạn đường cuối” Vương Ngọc Linh khịt khịt mũi, lau trộm nước mắt.
Bành Cương,Chu Diễm Như, cùng những người khác ánh mắt đều hết sức đau thương.
Đổng Học Bân chết rồi, cống hiến tuổi thanh xuân để di chuyển người dân
trong bệnh viện, lúc nghe được thông tin này, khu phố Quang Minh ai ai
cũng rơi lệ, mặc dù chuyện đã trôi qua mười mấy ngày, nhưng giờ phút này đây bọn họ cũng không cách nào chấp nhận được thực tế, nếu mà không có
Đổng Học Bân, thành phố Phần Châu không biết chết bao nhiêu người, nếu
không có Chủ nhiệm Đổng, cán bộ phố Quang Minh bọn họ và gia khuyến
không biết có mấy người còn sống, bọn họ có thể được cứ, có thể giảm con số thương vong của cả thành phố thị trấn phố phường, tất cả đều nhờ vào phúc của chủ nhiệm Đổng, nhưng ai ngờ được rằng chủ nhiệm Đổng lại đi
trước bọn họ một bước, việc này…
Trong lúc mọi người đang đau khổ thương tiếc Đổng Học Bân, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một vài âm thanh.
“Trời, Lưu đại tỷ quay lại rồi!”
“Hình như cửu hàng của cô gặp chuyện sập rồi, được người ta cứu về”.
“Từ sau câu chuyện của Chủ nhiệm Đổng, bây giờ thấy việc nghĩa dũng ngày càng nhiều rồi”.
“Đúng thế, đáng tiếc cho chủ nhiệm Đổng, tuổi còn trẻ như thế mà, ài”.
Vừa nghe thấy lại có cư dân gặp nạn được cứu, Cảnh Tân Khoa lập tức nói: “Đi, đi xem xem” Mấy ngày nay, phàm là người dân nào xả thân cứu người, Cảnh Tân Khoa cùng mọi người đều đích thân đến xem.
Chu Diễm Như cùng Vương Ngọc Linh đều nhớ tới chủ nhiệm Đổng, liền mang theo tâm trạng bi thương đi đến.
Cách đó không xa, chỉ nhìn thấy Lưu đại tỷ người có cửa hàng ở phố Quang Minh đang nắm tay một thanh niên rồi lặp đi lặp lại câu cảm ơn, hiển
nhiên đối diện đây chính là người làm việc nghĩa dũng kia.
Có một vài người dân ở các điểm được sắp xếp đến vây quanh, nhưng một giây sau, rất nhiều người dân đều ngây ngẩn.
Nhất thời, tại hiện trường lặng ngắt như tờ, chỉ có Lưu đại tỷ người
được cứu và số ít người dân không biết ra làm sao, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, đều không biết là xảy ra chuyện gì.
Cảnh Tân Khoa và Chu Diễm Như cùng mọi người cũng bồn chồn, bước nhanh
tới đó, “Sao thế? Mọi người nhìn gì vậy? Mọi người nhường đường chút,
xin nhường một chút…”
Nghe vậy, rất nhiều người dân đều ngạc nhiên tránh ra để tạo một con đường.
Đám người Cảnh Tân Khoa Bc và Vương Ngọc Linh thoáng chốc nhìn thấy người thanh niên đang bị vây ở trung tâm!
Cảnh Tân Khoa chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào hắn, chợt chân hạ xuống, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Chu Diễm Như sợ run mất mấy giây, thiếu chút nữa thì ngất xỉu!
Vương Ngọc Linh hô lớn trời ơi một tiếng, giống như là gặp quỷ vậy, nhảy giật lùi về phía sau, hét lớn một tiếng!
Bành Cương cùng Khúc Nghĩa Cường và những cán bộ khác ở phố Quang Minh
hết người này đến người kia, đều mắt trợn miệng há nhìn vào bên trong
chỗ.
Người thanh niên cứu người đấy, quả thực không biết nói thế nào cho hay!
Mọi người đều nhìn thấy một người không thể nào xuất hiện ở nơi này!!
Đổng Học Bân xem xét mọi người, rất vui mừng, đưa tay ra lắc lắc, đánh tiếng chào mọi người.
“Ô, đều ở đây sao?”