Quyền Tài

Chương 1185: Chương 1185: Đổng huyện trưởng không phải người!




Tình thế hết sức căng thẳng!

Mười mấy thôn dân đều chế giễu nhìn Đổng Học Bân!

Người của huyện Trinh Thủy căng thẳng lên, hô to cẩn thận!

Nhưng bọn họ không ai lý giải Đổng Học Bân, càng không ai biết hắn trước đây đều làm qua chuyện gì, đúng vậy, Đổng Học Bân quả thật là toàn thân gãy xương, hơn nữa là cái loại gãy xương lợi hại nhất, muốn động một chút đều khó, đứng một hồi đều đau, cũng không có khác nhau quá lớn so với một phế nhân, nhưng tất cả mọi người không biết chính là, cho dù thằng nhãi này tay chân đều chặt đứt, cho dù thằng nhãi này toàn thân mỗi một khối đầu khớp xương đều nát, Đổng Học Bân cũng vẫn là Đổng Học Bân, ôn thần cũng vẫn là ôn thần, người hắn muốn thu thập, không ai có thể chạy trốn!

Đổng huyện trưởng!

Mau trở lại!

Đem Tiểu Đổng kéo trở về! Nhanh!

Ngay cả Khương Phương Phương đều thay đổi sắc mặt, càng không nói những người khác!

Nghiêm Nhất Chí và Trương Phong bọn họ đều có sợ hãi, nhưng nghe Khương huyện trưởng nói, bọn họ vẫn kiên trì xuống xe, lão Vương cũng theo xuống!

Nhưng. . . Không còn kịp rồi!

Người thôn dân râu quai nón kia đã giơ gậy lên hướng Đổng Học Bân, Tới đi! Không phải mày rất kiêu ngạo sao? Không phải nói bọn tao một người cũng đừng nghĩ chạy sao?

Gậy xuống!

A!

Đổng huyện trưởng!

Đây là thường vụ phó huyện trưởng của huyện Trinh Thủy! Các người dám!

Nhưng gã râu quai nón hoàn toàn không để ý đến, gã tựa như cũng không có ý nặng tay, xem ra hình như là muốn hù dọa Đổng Học Bân, khiến cho hắn biết khó mà lui. Nhưng râu quai nón nghĩ đến quá đơn giản, nếu như Đổng Học Bân trước đây công tác qua ở thành phố Phần Châu. Mọi người nếu như thấy ôn thần là cái biểu tình hiện tại này, tuyệt đối là không có ai dám trêu chọc hắn!

Gậy tới.

Đổng Học Bân cũng cười.

Chịu đựng đau dựa dựa trên xe hắn không cho là đúng ngẩng lên nhìn một chút, sau một khắc thì chậm rãi vươn rảnh tay, dùng cổ tay chỉ mang theo vết thương lắc lư giữa không trung một chút, động tác rất chậm, nhưng không biết vì sao, gậy trong tay của râu quai nón trong chớp mắt mấy đã bị Đổng Học Bân giựt trong tay, cảnh này làm rất nhiều người đều không có phản ứng. Bất chợt, Đổng Học Bân một gậy chọt thẳng vào miệng của tên râu quai nón!

Phập!

Máu tươi và răng đều phun ra!

Râu quai nón kêu thảm một tiếng bưng kín cái miệng!

Đổng Học Bân vẻ mặt lạnh nhạt đem gậy dọng thẳng vào miệng gã một cái, vừa có máu phun ra!

Râu quai nón trong nháy mắt đau đến ngã xuống mặt đất, không cần thấy cũng biết trong khoang miệng đã bị gậy chọt vỡ nát!

Cái này cũng chưa hết, Đổng Học Bân nhẹ nhàng đem gậy từ trong miệng gã rút ra, cánh tay bọc băng vải nhìn qua rất là nhu nhược đột nhiên khẽ động, bốp một tiếng đập tới trên đầu gối của râu quai nón. Máu nhất thời từ quần trên đầu gối của gã chảy ra, khẳng định là gãy xương! Sau đó Đổng Học Bân rất là bình tĩnh dùng gậy chống lên mặt đất, vừa lúc có thể dùng làm gậy chống!

Tất cả mọi người ngơ ngác!

Lão Cao!

Cao ca!

Cao đại ca!

Chuyện tình phát sinh quá nhanh. Mọi người không ai kịp ngăn cản!

Khốn nạn!

Mày muốn chết!

Lên! Giết chết hắn!

Nghiêm Nhất Chí bọn họ còn đang hô, Đổng huyện trưởng! Mau trở lại!

Thấy bảy tám người đều vây lại đây, Đổng Học Bân vẫn là vẻ mặt bình thản, còn hỏi ngược lại: Vừa rồi là ai nhổ đàm trên người Khương huyện trưởng?

Khương Phương Phương quát: Tôi không sao! Cậu trở về cho tôi!

Ngài không sao nhưng tôi thì có sao. Đổng Học Bân nói trở về một câu.

Lúc này, một người thanh niên đã xông lên, một cước đá về hướng hắn.

Đổng Học Bân nhìn cũng không nhìn hắn ta, dựa vào xe chống đỡ thân thể, tiện tay vung gậy, bốp, gậy gộc đập vào huyệt Thái Dương của tên thanh niên!

Thanh niên hai mắt tối sầm, thẳng thắn hôn mê bất tỉnh!

Tiểu Lưu!

Lưu tử!

Thôn dân đều bị chọc giận!

Thằng chó chết!

Phế hắn đi!

Đổng Học Bân vẫn là không nhanh không chậm nói: Vừa rồi ai nhổ đàm?

Không người để ý đến hắn. Lại có ba người đánh về phía hắn, một người cầm gậy, hai người cầm cuốc, xông lên!

Phía sau có thôn dân nhắc nhở nói: Cẩn thận một chút!

Hắn không động đậy! Đánh hắn từ xa!

Đúng vậy! Cuốc các người dài hơn! Tránh xa một chút!

Đã có hai người ngã xuống, bọn họ cũng đều cảnh giác lên.

Bất quá cái này đối với Đổng Học Bân mà nói hiển nhiên là không có bất luận ý nghĩa gì, liếc nhìn bọn họ, nhìn hai người cầm cuốc ỷ vào vũ khí dài muốn tới đập mình, Đổng Học Bân nhàn nhạt đem gậy vung lên, chịu đựng đau đớn cổ tay run lên, một tiếng keng vang lên đập vào cán cuốc của một người bên trong, hung hăng đẩy, cái cuốc của người nọ liền thay đổi phương hướng, không khống chế được văng qua bên cạnh, phập một tiếng cắm vào đùi của người bên cạnh!

A!

Máu tươi phun ra!

Đổng Học Bân thuận lợi đem gậy thu lại, lại hung hăng bổ một cái vào cái cuốc đang cắm trong chân hắn, cái cuốc nhất thời lại cắm sâu vào hơn, làm xuyên cả đùi hắn!

Người nọ đau đến nổi hôn mê bất tỉnh!

Người thanh niên đi đầu cũng luống cuống, Không phải tôi!

Không đợi hắn nói cái gì, Đổng Học Bân lại vung gậy lên, chọt cái cuốc nằm trên mặt đất, mũi nhọn của cái cuốc đâm vào cái mông của hắn ta, tên thanh niên kêu thảm một tiếng, chân cũng không đứng vững té ngồi trên mặt đất, kết quả cũng ngồi lên cái cuốc, đâm vào còn ác hơn, tên thanh niên thậm chí ngay cả kêu cũng không kịp kêu, một hơi thở ra, hai mắt trợn lên ngã xuống, máu tươi chảy ra!

Tên thôn dân cầm gậy cũng bị chấn kinh, vội vàng lùi bước, không dám động.

Đổng Học Bân chậm rãi nhìn bọn họ, Ngụm đàm kia, là ai nhổ?

Thôn dân trung niên đi đầu cũng bốc hỏa, thấy máu của các hương thân mình hầu như nhuộm đỏ mặt đất, con mắt của ông ta cũng đỏ lên, Mẹ kiếp! Đều lên cho tôi!

Mọi người đều xông lên!

Lần này, hơn mười người đã vây quanh Đổng Học Bân, may là Đổng Học Bân tựa ở cửa xe Land Rover, còn không đến mức bốn bề thọ địch.

Làm chết hắn!

Mẹ nó! Lên!

Báo thù cho các hương thân!

Thấy máu, rất nhiều người đều đỏ mắt, còn có một vài người sắc mặt trắng bệch giống như có chút khó chịu, nhưng trái lại Đổng Học Bân, từ đầu đến cuối đều là vẻ không chút hoang mang, hình như căn bản là không đem những người trước mắt này để vào mắt!

Lúc này, năm sáu người cầm vũ khí trong tay đồng thời đập tới hướng hắn!

Trần Tiểu Mỹ hoảng hốt nói: Cẩn thận Đổng huyện trưởng!

Nhanh! Mau tránh ra! Lão Vương cũng hô một tiếng!

Đổng Học Bân không trốn, cũng không có cách nào trốn, chân bị gãy xương. Có thể đứng ở chỗ này dựa vào cửa xe cũng đã mất khí lực rất lớn, làm sao chạy? Hơn nữa Đổng Học Bân cũng không cần phải chạy. Không nói chuyện, Đổng Học Bân con mắt mị lên, nắm bắt gậy gộc trong tay cắm xuống mặt đất bắn ra, một khối đá to bằng nắm tay từ cái mũi của cây gậy bắn ra, bay tới chân của một người thôn dân xông lên, thôn dân trên chân lảo đảo một chút, mất đi trọng tâm, cái xẻng cũng vụt tay, té đến hướng của của Đổng Học Bân. Đổng Học Bân nhấc đầu dùng gậy, đặt trên ngực của người nọ, sau một giây đồng hồ, hai ba thứ vũ khí công kích Đổng Học Bân đều rơi vào phía sau lưng của người thôn dân này!

Bọn họ cũng thấy được!

Nhưng cái xẻng tương đối nặng! Đã thu không được!

A! Tiếng gào thét vang lên!

Phía sau lưng thôn dân bị Đổng Học Bân dùng làm bia đỡ nhất thời da tróc thịt bong!

Bọn họ ruột gan rối bời, Đổng Học Bân nhẹ nhàng vung hai gậy, gậy thứ nhất đập lên trên mặt của một người thôn dân, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu mang theo răng vỡ rồi ngã xuống. Gậy thứ hai đập lên trên cằm của một người thôn dân khác, chỉ thấy cằm của người nọ vặn vẹo. Hầu như toàn bộ đều lệch qua bên phải. Dư quang nhìn thấy bên trái còn có hai người xông tới, Đổng Học Bân lại tiếp tục trò cũ. Cây gậy hầu như chỉ dùng một tốc độ không thể tưởng tượng thu trở về, lại phóng ra ngoài, bốp bốp hai cái, trực tiếp đâm vào trong miệng của hai người!

Một người bị đâm vào, chưa kịp thở một hơi thì đã ngã xuống!

Người khác còn thảm hại hơn, toàn bộ răng cửa răng nanh tất cả đều bị một gậy này này đâm nát, kinh khủng bưng kín miệng, sau đó đã bị một gậy ngay sau đó của Đổng Học Bân truy tới đánh vào trên đầu, hôn mê!

Gậy ra rất nhanh, hầu như không có quỹ tích, ở đây không ai có thể thấy rõ, cũng không ai có thể trốn!

Một người. . .

Ba. . .

Năm. . .

Một người rồi lại một người ngã xuống!

Liều mạng với mày!

Lên đi! Hắn chỉ có thể động một tay!

Đúng vậy! Hắn kiên trì không được! Phế hắn!

Người còn lại đều là vẻ mặt hung ác độc địa tiến lên, hình như phải bầm thây Đổng Học Bân ra ngàn mảnh vậy!

Đổng Học Bân lộ biểu tình bình thản như trước, đều lười dây dưa với bọn họ, gậy giơ lên, hình như chỉ mang theo tàn ảnh đánh vài cái!

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Tất cả đều đánh vào đầu của mấy người thôn dân!

Có đầu chảy ra máu, có người thì da đầu đều bị cạo!

Đều không ngoại lệ, vài người bị Đổng Học Bân đánh trúng đều là hôn mê tại chỗ!

Vừa nhấc mắt, phía trước chỉ còn một người, chính là thôn dân trung niên đi đầu, lúc đầu ông ta còn theo những người này cuối cùng cùng nhau muốn lên, nhưng trong chớp mắt người chung quanh toàn bộ đều ngã xuống, thôn dân trung niên cũng luống cuống, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, sắc mặt có chút đen!

Đổng Học Bân nhìn trái nhìn phải, Chỉ một mình ông? Tôi nhớ không lầm, ngụm đàm trên người Khương huyện trưởng cũng là ông nhổ phải không?

Thôn dân trung niên thấy tình thế không ổn, quay đầu bỏ chạy!

Hiện tại kẻ ngu cũng đã nhìn ra! Đổng Học Bân tuyệt đối không phải người bình thường!

Má nó! Lúc này đụng phải thiết bản! Sao con mẹ nó gặp phải hung thần như thế!

Nhưng gậy trong tay của Đổng Học Bân đã phóng ra, bốp một cái đánh vào chân của thôn dân trung niên, đối phương ngã sấp trên mặt đất, Đổng Học Bân thuận thế đem gậy gộc chống đỡ thân thể, khập khiễng đi tới trước mặt đối phương đang muốn đứng lên, gậy vừa nhấc, hung hăng cắm vào trong miệng của thôn dân trung niên!

Bốp!

Trong miệng tất cả đều là máu!

Tôi nói, các người hôm nay một người cũng đừng còn muốn chạy. Đổng Học Bân đem gậy rút ra, Cũng là cái mồm này nhổ đàm sao? Ông nhổ thử một cái cho tôi xem! Hả?

Thôn dân trung niên đau muốn chết kinh khủng nhìn Đổng Học Bân, giờ khắc này, trong lòng thật sự sợ!

Bọn họ rốt cuộc gặp người nào hả? ?

Một thân bị thương! Toàn thân gãy xương! Một bước bất động! Chỉ dùng một tay bị thương một người phế đi mười tám người bọn họ?

Má nó!

Đây còn là người sao? ?

. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.