Quyền Tài

Chương 930: Chương 930: Đụng!




Xa xa thuyền đánh các gặp nạn đã báo nguy.

Nghe được Đổng Học Bân xung phong nhận việc cứu viện trên thuyền, tất cả mọi người đều không đồng ý.

“Tiểu huynh đệ, các cậu đã hết sức rồi, hay là thôi đi”.

“Bọn họ có súng bắn chịu áp lực dưới nước, du thuyền của các cậu tốc độ mặc dù nhanh, nhưng trọng tải thì không được.

“Đúng vậy, đi rồi vẫn là phải bị cuốn trôi, không chừng du thuyền cũng sẽ bị lật một cái, chúng ta vẫn là cùng nhau nghĩ lại biện pháp khác đi”.

Nhưng mà thuyền của mọi người ngay cả ghé vào cùng nhau thương lượng một chút, lại căn bản không có biện pháp giải quyết nào, bất luận làm thế nào cũng không có cách nào xông qua được vòng phong toả khu trục hạm do hai chiến thuyền kia, mọi người trong lúc nhất thời trầm mặc xuống, có một số người vô cùng sốt ruột, có một số người thì lại rất tức giận.

Không chờ được rồi.

Thời gian không còn kịp nữa.

Thấy quân hạm ở xa xa tiếp cận tới thuyền đánh cá đang thả neo, tựa như muốn đi bắt người, tất cả mọi người biến sắc, ở chính lãnh hải của mình bị người Nước A bắt, còn có khả năng bị những nguy hiểm hành hạ, điều này làm cho tất cả mọi người thực uất nghẹn, một sự giận dữ nghẹn lại trong lòng đều bị nổ tung ra.

Thấy thế, Đổng Học Bân lập tức nói: “Tiểu Tĩnh, Tiểu Hạo, các em rời thuyền đi”.

Tạ Tĩnh ngạc nhiên nói: “Anh rể, anh muốn làm gì?”

Tôn Khải vội la lên: “Chúng ta cùng nhau lên, chúng ta làm sao có thể đi xuống được?”

Tạ Hạo cũng không đồng ý nói: “Đúng vậy anh rể, muốn đi thì cùng đi, lên đập cho bọn họ một trận”.

Đổng Học Bân trầm mặt nói: “Chị các cậu trước lúc đi đã nói với các cậu những gì hả? Lên thuyền, tất cả đều nghe anh, Tiểu Tôn cậu cũng vậy, tất cả đi xuống cho anh”.

“Anh rể” Tạ Hạo trừng mắt.

“Nhanh lên” Đổng Học Bân chỉ xuống phía bên cạnh.

“Chúng em không đi, đừng có nghĩ muốn bỏ chúng em đi” Tạ Hạo ngồi xuống trên boong tàu.

Đổng Học Bân sốt ruột trong lòng, nhưng vẫn là cứng rắn nghiêm mặt túm lấy cổ Tạ Hạo, trực tiếp xách cậu ta lên, hung hăng ném lên một chiếc thuyền cứu viện.

Tạ Hạo a a kêu ầm lên: “Anh làm gì vậy”.

Đổng Học Bân nhìn về phía thuyền trưởng của chiếc thuyền kia nói: “Làm phiền anh giúp đỡ chăm sóc em trai em gái tôi, tôi đi một lát rồi lập tức trở về”.

Thuyền trưởng kia nói: “Cậu có cách sao?”

Đổng Học Bân ừm một tiếng: “Trước thử xem đã, xem được hay không?”

“Được” Thuyền trưởng khẳng định nói: “Bọn họ ở trên thuyền, tôi khẳng định sẽ bảo đảm cho an toàn của bọn họ”.

“Cảm ơn anh” Đổng Học Bân quay đầu nhìn về phía Tạ Tĩnh và Tôn Khải: “Mau đi đi, đừng để anh phải động thủ”.

Tạ Tĩnh trên mặt khổ não, rơi vào đường cùng đành phải nói: “Chúng em đi rồi, anh lại không được làm xằng bậy, bằng không lúc em trở về làm sao ăn nói với chị em được?”

“Yên tâm đi, đi mau”.

“Anh Đổng” Tôn Khải còn không muốn đi.

Tạ Tĩnh kéo hắn đi, túm lấy hắn cùng nhau nhảy lên chiếc thuyền ở bên cạnh kia: “Vậy anh cẩn thận nhé”.

Tạ Hạo gấp đến độ kêu lên, sau khi đứng lên lại muốn nhảy lên du thuyền, nhưng lại bị thuyền trưởng và vài thuyền viên ở phía sau kéo lại.

“Tiểu huynh đệ” Một thuyền trưởng thuyền đánh cá ở phía bắc nói: “Có cần chúng tôi hỗ trợ không? Chúng ta phối hợp với cậu như thế nào?”

Đổng Học Bân xua tay nói: “Không cần,tôi một mình đi thôi, tôi muốn là bám trụ quân hạm của bọn họ, mọi người lại cùng tiến lên, cần phải đem người của chúng ta cứu trở về. Xin mọi người đó”.

“Cậu yên tâm. Chỉ cần có cơ hội tuyệt đối không thành vấn đề”.

“Tiểu tử, chính cậu chú ý an toàn đó, không được thì trở lại”.

Đổng Học Bân chuẩn bị một mình xông lên, phần đảm lượng này đã chinh phục toàn bộ những thuyền viên

Hít sâu một cái, Đổng Học Bân tháo ra chiếc dây thừng cố định du thuyền và thuyền đánh cá, một đầu chui vào trong khoang thuyền, sau khi sắp xếp vài cái, hắn cầm bánh lái, hơi chuyển hướng, du thuyền liền đi về phía trước. Điều khiển du thuyền vẫn là rất đơn giản, cùng thuyền đánh cá không giống nhau, bình thường điều khiển một người làm là được, tất cả hắn mới có thể bỏ lại Tạ Hạo và Tạ Tĩnh, một người không hề băn khoăn xông lên.

Trên đường lần trước, Đổng Học Bân đã học xong đại khái cách điều khiển của Tạ Hạo và Tôn Khải, du thuyền trên tay hắn rất nhanh vụt đi.

Càng lúc càng nhanh.

Càng lúc càng nhanh.

Tiếp cận du thuyền, con thuyền đối diện khu trục hạm cũng có động tĩnh, trên đỉnh thuyền, khu trục hạm liền hướng phía Đổng Học Bân lái lại gần. Dưới sự đối mặt, khu trục hạm dù sao cũng là quân hạm, trên hạm còn có trực thăng chở khách, trọng tải cũng đủ, thân tàu cũng vô cùng tốt, mà du thuyền của Đổng Học Bân ở trước mặt khu trục hạm có vẻ khá nhỏ bé, giống như thuyền đánh cá đối diện với một chiếc thuyền ca nô bình thường vậy, căn bản không cùng cấp bậc.

Trên quân hạm, vài người Nước A lộ ra cái cười khẽ.

Hai thuyền đối mặt nhau vận hành, hàng tuyến giống nhau, lại qua thêm vài trăm mét nữa sẽ chạm nhau.

Quân hạm Nước A hình như đang đắn đo chiếc du thuyền kia có lại dám vọt lên phía trước không, cho nên trong lúc chạy một chút lại không có dừng lại, liền trực tiếp tiếp tục dùng hết biện pháo xông thẳng về phía du thuyền, đừng nói một con chiếc du thuyền, chính là một chiếc thuyền đánh cá có trọng tải lớn đều không thể đối mặt với khu trục hạm, thân thuyền khu trục hạm kia tường đồng vách sắt vô cùng chắc chắn, lúc trước vài lần van chạm chỉ xước qua một chút, căn bản không có trở ngại gì, mà trái lại bị bọ họ phá hỏng hai chiếc chiến thuyền đánh cá, một cái đầu thuyền bị bẹp, một các thuyền còn lại thì trên thân thuyền đều bị nước tràn vào, đây nói rõ vấn đề gì, trọng tải cũng tốt, thân thuyền cũng có độ dày tốt, tất cả những thuyền đánh cá trong khu vực biển này đều không so sánh được với khu trục hạm.

Ưu thế của du thuyền cũng chỉ có sự linh hoạt và tốc độ.

Tất cả những người trong nước cộng hòa đều trông mong nhìn về hướng du thuyền, Tạ Hạo và Tạ Tĩnh, Tôn Khải mấy người cũng nghĩ đến việc Đổng Học Bân sẽ lợi dụng sự linh hoạt của du thuyền để chuyển hướng thoát khỏi quân hạm.

Nhưng một cảnh làm cho người ta phải trợn mắt há miệng đã xảy ra.

Đổng Học Bân nhìn khu trục hạm đối diện, lại có thể không né tránh mà lái tới, không chỉ như thế, hắn lại vẫn tăng thêm tốc độ của du thuyền lên đến lớn nhất.

Hô!

Tốc độ quá nhanh. Đây đã muốn là tốc độ lớn nhất của du thuyền.

Du thuyền lướt trên mặt biển, cuộn sóng ào lên cọ rửa thân của du thuyền.

Thấy được như thế, tất cả mọi người lộ ra ánh mắt không thể tưởng tượng được, người này muốn làm gì vậy? Trực tiếp xông lên ? Trực tiếp đâm thẳng ? Đây không phải chỉ có chết thôi sao? Du thuyền kia chỉ như da yếu ớt làm sao có thể là đối thủ của khu trục hạm? Người ta đâm vào du thuyền của ngươi một tí là người bị phá thành những mảnh nhỏ ngay.

“Anh Đổng”.

“Anh rể”.

“Anh làm gì vậy” Tạ Hạo Tôn Khải cả kinh, nhất tề đều kêu lên.

Đổng Học Bân sớm đã nghe không nghe thấy tiếng kêu la ở phía sau, lái du thuyền trong lòng hắn sớm đã kiên quyết, con mẹ nó, đây là các ngươi chính mình muốn chết.

Đâm tao sao?

Con mẹ nó tao liền đâm vào các ngươi một cái.

Nhìn xem thuyền của các ngươi là cứng rắn hay của tao cứng hơn.

Phát ra gió bão, Đổng Học Bân là người như thế nào, người khác không biết, Tạ Hạo và Tạ Tĩnh hai người là rõ ràng nhất, nhưng sắc mặt bọn họ đã trắng bệch ra, biết bây giờ chị họ Tạ Tuệ Lan không ở đây, đã không có người có thể ngăn cản được Đổng Học Bân rồi.

Vài người Nước A trên quân hạm cười lạnh không thôi

“¥¥#@@” Một quan viên trong đó hét lớn lên.

Quân hạm cũng không chịu yếu thế, hành trình hướng về phía du thuyền cũng không hề thay đổi.

Cứ như thếm xem ra những người Nước A này thật sự muốn đâm chết Đổng Học Bân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.