Ngoài phòng.
Bầu không khí có chút cứng ngắc.
Chu tổng nhìn cô ấy, cuối cùng dặn dò Trần Oánh một tiếng, Ngày hôm nay phải dựa vào cô, nếu không thật sự không có biện pháp, tôi cũng không muốn cô ra mặt, vừa rồi tiểu Giảng và tiểu Lữ các nàng đều tới, nhưng mà người ta nhìn cũng không nhìn, cũng không biết là ánh mắt cao hay là. . . Oánh Oánh, cô. . .
Không cần phải nói Chu ca. Trần Oánh bình tĩnh nói: Tôi biết phải làm sao.
Chu tổng có chút yêu thương, cam đoan nói: Nếu như chuyện tình thật sự thành công, cô yên tâm, công ty khẳng định. . .
Trần Oánh lắc đầu, Cho tới nay ngài đều rất chiếu cố tôi, mỗi bộ phim đều cho tôi ưu tiên phỏng vấn, cho dù đạo diễn có ý kiến ngài cũng lực bài chúng nghị, việc này ngài chưa từng nói qua, bất quá trong lòng tôi đều rõ ràng, ngài không cần cam đoan cái gì, ngài đã rất chiếu cố tôi.
Chu tổng cắn răng một cái, Nhờ vả.
Hắn tên gọi là gì? Trần Oánh nói.
Họ Đổng, gọi là gì tôi không có nghe rõ. Chu tổng nói.
Được. Trần Oánh thản nhiên nói: Tôi giúp ngài đối phó hắn.
Chu tổng do dự chốc lát, Cô đừng trách Chu ca, tôi cũng. . .
Trần Oánh lẳng lặng nói: Tôi cảm ơn ngài còn không kịp, sao có thể trách ngài, ngài hẳn là rất lý giải tôi, Trần Oánh tôi cho tới bây giờ đều là tri ân báo đáp.
Chu tổng thở ra một hơi, Chuẩn bị xong?
Được rồi, vào đi thôi. Trần Oánh chỉn chỉnh áo gió.
Nghe vậy, Chu tổng tự mình mở cửa cho cô ấy, cùng cô ấy vào phòng, cửa vừa mở ra, Trần Oánh từ vừa rồi mặt không biểu tình biến hóa, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, rất rụt rè. Cũng rất có khí chất, không hổ là diễn viên, sắc mặt thay đổi bất thường.
Ơ?
Tiểu Trần?
Oánh Oánh cũng tới?
Mấy người công ty cao tầng đều thấy được cô ấy, cũng là có chút ngoài ý muốn, bọn họ tự nhiên biết Chu tổng vẫn là rất coi trọng Trần Oánh, cũng đặc biệt chiếu cố cô ấy, cho tới bây giờ đều là coi cô ấy như con gái, nguyên nhân cũng là Trần Oánh cùng con gái đã mất của Chu tổng lớn lên rất giống, cho nên ngoại trừ mấy người mà thanh niên liên hệ ra, các cao tầng khác đều không ngờ rằng Chu tổng dĩ nhiên đem Trần Oánh gọi tới. Xem ra thật là tới được ăn cả ngã về không. Chu tổng khẳng định là sơn cùng thủy tận, nếu không sẽ không khiến cho Trần Oánh cũng đến bồi rượu, thậm chí có thể là bồi ngủ.
Đây là. . .
Trần Oánh sao?
Là cô ấy! Khẳng định là!
Trời đất! Thật sự là Trần Oánh hả?
Ngoại trừ một lão cảnh sát nhân dân, hai người cảnh sát nhân dân trẻ tuổi hơn đều là kích động. Không ngờ rằng ở đây còn có thể thấy minh tinh lớn. Trước đó mấy người minh tinh nhỏ vào. Bọn họ hầu như đều gọi không ra tên, chỉ là nhìn quen mắt, hoặc là biết diễn qua trong phim truyền hình. Nhưng Trần Oánh bọn họ cũng biết tên, cái này cũng đã có thể nói là nổi tiếng, Trần Oánh cùng mấy người kia hiển nhiên không phải một cấp bậc, dù cũng không tính là tai to mặt lớn cái gì, nhưng ít nhất là một minh tinh có tiếng.
Thường phó đồn trưởng cũng hai mắt sáng ngời, phỏng chừng là xem qua phim của Trần Oánh.
Đổng Học Bân nghe tiếng, cũng ngẩng đầu nhìn qua, nhìn quen mắt, sau đó không có cảm giác gì.
Trần Oánh đã biết hôm nay nhân vật chính là ai, ánh mắt nhất thời dời tới trên người Đổng Học Bân, hơi ngẩn ra, ánh mắt có chút dị dạng và nghi hoặc, chợt nói: Xin chào các vị lãnh đạo.
Chu tổng cười nói: Nhanh ngồi đi Oánh Oánh, kề bên Đổng tiên sinh, Đổng tiên sinh từ lúc bắt đầu đã không ăn cái gì, cô nên thu xếp đi.
Trần Oánh mỉm cười nói: Tốt.
Cô ấy đi tới, ngồi xuống bên cạnh Đổng Học Bân.
Lần này Đổng Học Bân không từ chối, bởi vì người trước mắt này tuy rằng lớn lên không phải đặc biệt dễ nhìn, nhưng khiến cho hắn nhìn rất thuận mắt.
Thật sự là nhìn quen mắt.
Từng đóng phim gì rồi nhĩ?
Đổng Học Bân suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra.
Ly rượu của Đổng tiên sinh đã cạn? Vậy tôi rót cho ngài. Trần Oánh cười cầm lấy bình rượu, rót đầy rượu cho Đổng Học Bân, Tôi kính ngài một ly.
Đổng Học Bân khoát khoát tay, Lái xe, không uống rượu.
Vậy dùng bữa đi. Trần Oánh gắp một đũa đồ ăn, bỏ vào trong chén Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân vẫn không quá nể tình, Không cần, tôi tự mình gắp.
Trần Oánh khẽ mĩm cười nói: Tôi mới vừa vào cửa, rượu ngài cũng không uống, đồ ăn ngài cũng không ăn, vậy tôi ngày hôm nay thật là không đi được.
Vừa nghe, Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng ăn một ngụm, Ừm.
Vẫn là Đổng tiên sinh nể tình, cảm ơn. Trần Oánh tiếp tục gắp đồ ăn cho hắn, sau đó câu được câu không nói chuyện với Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân cũng đáp lại vài câu.
Thấy thái độ của Đổng Học Bân chậm lại, Chu tổng cũng cao hứng, biết có hivọng, ít nhất tên họ Đổng này có hảo cảm đối với Trần Oánh, đó chính là có hi vọng. Vì vậy Chu tổng cũng ở trên bàn quay chung quanh Trần Oánh triển khai không ít trọng tâm câu chuyện, những cao tầng khác vừa nhìn, cũng đều thử nói ra. Ví dụ như Trần Oánh từng đóng phim truyền hình và điện ảnh gì, ví dụ như Trần Oánh diễn qua cái dạng vai diễn gì, muốn dùng Trần Oánh để mở ra cục diện.
Điện ảnh?
Phim truyền hình?
Nhưng Đổng Học Bân nghe nửa ngày, tự mình cũng ngẩn người, bọn họ đem tất cả phim của Trần Oánh nói, nhưng Đổng Học Bân ngay cả nhất bộ cũng không có xem qua, cái này chính là nguyên nhân Đổng Học Bân buồn bực, tin tức giải trí hắn cũng không coi qua, nhưng tại sao thấy Trần Oánh lại cảm thấy nhìn quen mắt?
Đổng Học Bân nhìn về phía cô ấy nói: Chúng ta đã gặp mặt?
Chu tổng võ tổng bọn người là đổ mồ hôi, cái này là cái phương thức làm quen gì thế? Quá cũ rồi!
Thế nhưng Trần Oánh dĩ nhiên cũng chớp mắt một chút, Tôi cũng đang muốn nói, có phải là trước đây gặp qua? Tôi thấy ngài cảm thấy. . . Đặc biệt nhìn quen mắt.
Tôi cũng vậy. Đổng Học Bân dùng sức suy nghĩ một chút.
Bỗng nhiên, Trần Oánh biểu tình kinh ngạc, Cậu là. . . Đổng. . . Đổng Học Bân?
Đổng Học Bân chớp chớp con mắt, Đúng vậy, cô là?
Tôi Trần Oánh. Trần Oánh lập tức nói: Tiểu học Hòa Bình! Hai ta bàn trước bàn sau!
Đổng Học Bân vỗ trán bừng tỉnh đại ngộ, Là cô! Trần Oánh! Nhớ ra rồi nhớ ra rồi!Ay da! Vậy thật đúng là trùng hợp! Hay thật, gặp phải bạn học tiểu học!
Chu tổng bọn họ toàn bộ trừng to mắt ra, trời đất, hai ngươi thật sự nhận thức hả? ?
Trần Oánh, sao cô làm diễn viên hả? Đổng Học Bân cực kỳ ngoài ý muốn.
Trần Oánh cười nói: Không ngờ tôi đóng nhiều phim như vậy, một bộ cậu cũng chưa từng xem qua?
Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: Tôi bình thường không thích xem phim, sau đó công tác, cũng không có thời gian, thật không nghĩ tới, thật không nghĩ tới.
Trần Oánh nói: Không ngờ rằng tôi lớn lên bình thường như thế còn có thể đóng phim à?
Không phải, không phải như vậy. Đổng Học Bân nói: Cô lớn lên còn khó coi? Được rồi, cô cái này quá khiêm tốn, với cái khí chất này của cô để trong này, còn không phải là không ai bằng sao? Hơn nữa trong trường tiểu học, cô cũng đẹp số một số hai trong lớp chúng ta rồi.
Trần Oánh cười nói: Đó là do lớp chúng ta ít bạn học nữ.
Hèn chi nhìn quen mắt, bạn học năm sáu năm mà, không nhìn quen mắt mới là lạ, thật ra thời tiểu học Trần Oánh cũng coi như người đẹp trong lớp, lẽ ra Đổng Học Bân không đến mức nghĩ không ra, bất quá lúc này đều qua hơn mười năm rồi, người cũng sẽ có thay đổi, cho nên Đổng Học Bân mới trong lúc nhất thời không có nhận ra, nhưng thật ra Trần Oánh qua nhiều năm như vậy còn nhớ rõ một bạn học năm đã từng ngồi ở bàn sau của cô ấy, Đổng Học Bân có vẻ có chút kinh ngạc, người bình thường nếu như trí nhớ kém một ít, tuyệt đối không có khả năng nhớ kỹ Đổng Học Bân, bởi vì lúc hắn đến trường vẫn đặc biệt điệu thấp, ặc, đương nhiên, cũng không phải Đổng Học Bân muốn điệu thấp, mà là thành tích hắn không tốt, lớn lên không tốt, gia đình không tốt, tính cách cũng không quá thích nói, muốn cao điệu cũng cao không nổi, ai có thể nhớ kỹ hắn hả?
Đổng Học Bân nói: Sao cô nhận ra tôi?
Trần Oánh cười nhạt nói: Tôi mới vừa vào thì nhìn cậu thấy quen mắt, khóe mắt cậu còn có hai nốt ruồi, lại họ Đổng, tôi một chút thì nghĩ tới.
Đổng Học Bân cảm khái nói: Cô đúng là còn có thể nhớ kỹ.
Nhưng cậu đã quên tôi rồi. Trần Oánh mắt lộ ra vẻ mất hứng.
Tôi cũng không có, cũng là cô thay đổi quá lớn, so với trước đây còn đẹp hơn nhiều lắm, tôi không dám nhận thức. Đổng Học Bân còn có câu chưa nói, tên của Trần Oánh cũng thật sự quá đại chúng, người có tên này phỏng chừng tương đối nhiều chứ không ít hơn tên Đổng Học Bân, cho nên mới không liên hệ tới.
Gần đây thế nào? Đổng Học Bân hỏi.
Thì cũng như vậy. Trần Oánh nói: Tốt nghiệp đại học xong thì đi làm diễn viên, còn cậu?
Đổng Học Bân nói: Tôi sau khi tốt nghiệp thì đi làm trong cơ quan.
Trần Oánh ngạc nhiên nói: Nhân viên công vụ? Cái này là nghề tốt, so với chúng tôi mạnh hơn nhiều.
Đổng Học Bân xua tay nói: Được rồi, chúng tôi cũng là ở phía sau vì dân chúng phục vụ, so ra kém các người, vẫn là làm minh tinh có phong cách hơn.
Cậu đây là chế giễu tôi rồi, ha ha. Trần Oánh cười nói.
Đổng Học Bân nói: Cũng không có, nói thật, tôi nếu như có điều kiện như cô thì tôi cũng đi làm minh tinh rồi, đáng tiếc, lớn lên khó coi quá.
Trần Oánh nhìn hắn trên dưới, Cũng được mà, càng lớn càng có tinh thần.
Hai người trò chuyện cùng nhau, bạn học cũ gặp mặt, tựa như đều có một bụng muốn nói.
Thấy rõ như vậy, Chu tổng là người cao hứng nhất bên trong, ông ta thật ra cũng không ngờ rằng sẽ trùng hợp như thế, Trần Oánh lại có thể là bạn học tiểu học của Đổng Học Bân, cái này dễ làm, quan hệ bạn học bình thường đều là hồn nhiên nhất, có cái cơ hội này, chuyện tình cũng dễ giải quyết.
Chu tổng nhất thời nói: Oánh Oánh, Đổng tiên sinh thì ra là bạn học cô hả?
Trần Oánh gật đầu một cái nói: Đúng vậy, chúng tôi đã ngồi bàn trước bàn sau hai năm. Cô ấy tự nhiên rõ ràng ý của Chu tổng, trong ngôn ngữ cũng lôi kéo một chút quan hệ với Đổng Học Bân, thật ra cũng là kéo gần quan hệ của Đổng Học Bân và Chu tổng, Học Bân lúc trước còn chép bài của tôi, ha ha, bất quá bị thầy giáo phát hiện, chúng tôi đều bị phạt đứng một tiết, ngẫm lại chuyện này lúc đó, cũng đều rất thú vị.
Đổng Học Bân lúng túng nói: Ài, đừng nói nữa, hồi đó quả thật xin lỗi, bất quá tôi cũng mang cho cô một tuần cơm rồi. Nhớ tới chuyện kia, Đổng Học Bân cũng lộ ra nụ cười hồi ức ấm áp, khi tiểu học bọn họ muốn ăn cơm, bất quá cơm của trường học không thể ăn, quá đắt, rất nhiều học sinh đều là tự mình từ nhà mang cơm đến, Đổng Học Bân lúc ấy cũng là dùng cái phương thức này biểu đạt một chút áy náy đối với Trần Oánh, chuyện đó quả thật liên lụy cô ấy.
Trần Oánh vui vẻ, Tôi nhớ kỹ cơm đó còn ăn rất ngon, sau đó tôi còn muốn ăn, cậu cũng không mang cho tôi.
Đổng Học Bân ho khan nói: Đều là mẹ tôi làm.
Chuyện cũ như thoi đưa.
Tuổi trẻ đã qua.