Bên trong trà lâu.
Không khí bị Đổng Học Bân làm cho khẩn trương hẳn lên.
Một đôi vợ chồng trung niên cùng một cái sinh viên đều kinh ngạc nhìn
Đổng Học Bân, thầm nói người này có bị bệnh không, đã nói cho ngươi biết người ta người của Quốc An tỉnh ngươi còn làm như vậy? Đây không phải
làm người ta có cớ thu thập ngươi sao? Quốc An đó là địa phương gì?
Quyền sinh sát đều nắm ở trong tay, hơi chút trêu chọc cái thì chụp cho
ngươi cái mũ gián điệp thì ngươi cũng không có biện pháp, đầu năm nay,
người to gan thật là nhiều!
"Tiểu Bân" Ngu Mỹ Hà lo lắng.
Vỗ vỗ tay nàng, Đổng Học Bân nhìn ba người kia.
Thủ lĩnh híp híp mắt mũi, lạnh lùng từ trong lòng ngực lấy ra giấy chứng nhận ở trước mắt hắn nhoáng lên một cái.
Đổng Học Bân tay mắt lanh lẹ, không đợi hắn thu hồi liền một tay đoạt giấy chứng nhận lại nhìn nhìn.
Thủ lĩnh cùng hai người thủ hạ giận tím mặt, "Ngươi muốn chết có phải hay không?"
Tùy tiện nhìn lướt qua, Đổng Học Bân liền nở nụ cười, trực tiếp đem giấy chứng nhận ném tới trên mặt thủ lĩnh, bốp một tiếng, "Tao xem là chúng
mày muốn chết! Con mẹ nó Quốc An gì? Giả mạo ai không giả lại đi giả mạo cái này? Chán sống sao? Định dùng con mẹ nó cái giấy chứng nhận giả mạo này đến lừa tao sao?”
Thủ lĩnh biểu tình ngạc nhiên, "Anh nói cái gì đó!"
Vợ chồng trung niên cùng sinh viên đại học ngẩn ra, ánh nắng hồ nghi, giả?
Ngu Mỹ Hà giữ chặt cánh tay hắn, "Tiểu Bân, cái này... Bọn hắn giả mạo?"
Đổng Học Bân cười lạnh nói: " Người Quốc An làm sao có thể vô duyên tới
tìm chị, con mẹ nó, gan đủ lớn đó! Con mẹ nó đây là giấy chứng nhận gì?
Chữ cái mở đầu dãy số của Quốc An tụi mày có biết đó là gì không? Đó là
số khu! Còn tụi mày là cái gì? Là ở khu nào? Còn có giấy chứng nhận giả
tiêu thức đâu? Quốc huy phòng giả đâu? Những từ in ngược đâu? Cả đám rắm chó đều không có mà gọi là con mẹ nó giấy chứng nhận Quốc An? Mày chỉ
có thể lừa đứa nhỏ ba tuổi thôi!"
Thủ lĩnh cả giận nói: "Chưa thấy qua đừng nói bừa!"
Đổng Học Bân bật cười nói: "Tao chưa thấy qua? Tao con mẹ nó ở Quốc An
công tác một năm! Giấy chứng nhận Quốc An là bộ dáng gì tao mà không
biết sao? Chúng mày! Dám lừa đến tao sao?"Nếu người bình thường có khi
còn bị bọn hắn hù dọa, giấy chứng nhận Quốc An không phải ai đều thấy
qua, nhưng thời điểm ở thủ đô Đổng Học Bân dù gì cũng là phó chủ nhiệm
văn phòng, cũng có số hiệu chính thức, còn có thể không biết giấy chứng
nhận Quốc An sao? Đây không phải là vô nghĩa sao! Giấy chứng nhận của
hắn để trong người cả một năm! Chưa thấy qua của người khác cũng không
có thể chưa thấy qua của mình.
Ba người kia vừa nghe người này nói đã làm ở Quốc An, biểu tình nhất thời hoảng hốt.
Nhưng kẻ cầm đầu còn mạnh miệng chống đỡ: "Anh là ai? Ở đơn vị nào?"
Đổng Học Bân vén tay áo lên, "Tao hiện tại không còn ở Quốc An, chức vụ
đương nhiệm là ở Cục Chiêu thương, tao gọi là Đổng Học Bân, đều nhớ kỹ
cho tao! "
Cục Chiêu Thương? Đổng Học Bân?
Vừa nghe lời này, ba người thật hít một hơi khí lạnh, vô cùng sợ hãi!
Bọn hắn quả thật không phải Quốc An, làm mớ giấy chứng nhận giả cũng
thuần túy là muốn lừa ít tiền, trước kia bọn họ đều là ở trên mạng tìm
kiếm mục tiêu, trên QQ tìm hiểu đối phương, nếu như đối phương đáng giá, liền dùng lời ngon tiếng ngọt hẹn người ta ăn cơm, trên đường giả vờ di động bị hỏng, lấy cớ mượn điện thoại vào buồng vệ sinh gọi điện thoại
sau đó sẽ chuồn luôn, rồi lấy điện thoại bán đi. Sau này mọi người tính
cảnh giác càng ngày càng cao, bọn hắn lừa gạt cũng không còn dễ dàng như vậy, đành phải tìm người giả mạo giấy chứng nhận Quốc An, đổi thang mà
không đổi thuốc, giả vờ tra án rồi tịch thu di động cùng các vật dụng có giá trị của đối phương, không ngờ lần này đụng phải tảng đá.
Đổng Học Bân!
Một cái tên vang dội!
Diện mạo người trước mắt này không phải giống như đồn đại sao?
Ba người bọn họ thường xuyên lướt web, cái tên kinh thiên động địa này
đương nhiên đã nghe qua không chỉ một lần! Hiện tại huyện Duyên Đài có
mấy người không biết đại danh ôn thần? Đổng Học Bân sớm đã tiếng xấu lan xa ai cũng rõ ràng trên tay hắn ít nhất đã nhiễm mấy chục cái nhân
mạng, chín tên phạm nhân vượt ngục cũng bị hắn giết chết, sau này lại
nghe nói hắn đi nơi khác tra cái gì văn vật án, lại giết chết mười mấy
kẻ bắt cóc, hơn nữa còn chưa kể những chuyện bọn hắn không biết, mấy
chục cái nhân mạng tuyệt đối không khoa trương, đó là một kẻ giết người
không chớp mắt!
Thấy ba người sắc mặt đại biến, vợ chồng trung niên cùng sinh viên đại
học cũng hiểu được là đúng rồi, nhưng mà bây giờ bọn hắn ngược lại càng sợ, đối phương có ba người, đều là cơ bắp cuồn cuồn, mà bọn hắn thì
sao? Hai phụ nữ một chút sức chiến đấu đều không có, trung niên một sinh viên, còn có một cái cán bộ Cục Chiêu thương gầy ốm, thực lực sai biệt
rất rõ ràng, tất cả mọi người kinh hồn táng đảm, sự tình bại lộ nhỡ may
đối phương sẽ giết người diệt khẩu?
Đổng Học Bân đã chuẩn bị bảo vệ Ngu đại tỷ, đã muốn chuẩn bị khai chiến, hắn tính toán trước tiên ngăn trở đối phương công kích, trước tiên phải đem mấy cái con tin bảo vệ.
Mọi người như lâm đại địch!
Nhưng mà Đổng Học Bân không rõ ràng lắm, hắn danh tiếng thật sự rất xấu. Ngay tại lúc Đổng Học Bân nghĩ đối phương sẽ liều chết chống cự thì thủ lĩnh hét lớn một tiếng, "Là ôn thần! Chạy mau!"
Hô! Hô! Hô!
Ba người phảng phất như mà nai con đang hoảng sợ! Hốt ha hốt hoảng đẩy cửa bỏ chạy! Cũng không dám quay đầu lại!
"Con mẹ nó! Như thế nào gặp phải hắn!"
"Chạy mau!"
Người khác không biết sức chiến đấu của ôn thần, bọn hắn làm sao còn có
thể không biết? Đừng nói bọn hắn! Chính là nhiều hơn nữa phỏng chừng
cũng không đối phó được!
Thành ngữ "nghe tiếng gió đã sợ mất mật" đủ để hình dung rõ tình huống hiện tại.
Vợ chồng trung niên này cùng sinh viên đại học hiển nhiên không dự đoán được cục diện như vậy, đều có điểm như mơ.
Ta kháo, Đổng Học Bân buồn bực, trong lòng nói thầm, anh em còn chưa có
động thủ mà, hắn lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Phùng phó đội trưởng, "Lão Phùng, có nhiệm vụ, trà lâu phía tây tiểu khu hoa mỹ có ba kẻ lừa đảo giả mạo nhân viên Quốc An, đã chạy, anh xử lí đi".
Đây chính là công lao, Phùng ca đội trưởng lập tức đáp ứng.
Đổng Học Bân quay đầu lại nói: "Mấy vị lưu lại một chút đi, trong chốc
lát cảnh sát đã tới rồi, có thể cần một chút nhân chứng, đúng rồi, di
động cùng ví mọi người đều cất kỹ đi, về sau đừng có dễ dàng đưa cho
người ta, phối hợp phá án là chức trách, nhưng là phải đúng đối tượng,
nên cảnh giác thật nhiều", tuy rằng đã không còn đảm nhiệm chức vụ,
nhưng Đổng Học Bân nói chuyện vẫn là mang theo thói quen giống công an.
Vợ chồng trung niên cùng sinh viên đạo học kia nói cảm ơn, ánh mắt nhìn
về phía Đổng Học Bân có điểm thay đổi, thầm nói con mẹ nó đây là người
nào, như thế nào vừa báo tên ba tên kia liền bỏ chạy? Đổng Học Bân? Tên
này có điểm quen tai?
Đổng Học Bân kéo cánh tay, "Đi thôi, về nhà".
Ngu Mỹ Hà ừm một tiếng, dịu dàng nhìn Đổng Học Bân một chút, để mặc cho hắn kéo đi, xuống lầu đi lên chiếc xe Toyota đen.
Trên xe.
Ngu Mỹ Hà mím mím môi nói, "Tiểu Bân, lại cho cậu thêm phiền toái, là
tôi, tôi quá ngu ngốc", lần này, nàng thực sự giận mình, chính mình luôn ngốc như vậy, mỗi lần đều gây ra phiền toái cho Tiểu Bân, nếu không gọi điện thoại cho hắn lần này mình khẳng định sẽ bị lừa.
"Bọn tội phạm rất giảo hoạt" Đổng Học Bân cười nói: "Không trách chị mắc mưu, tôi ngay từ đầu cũng không phải bi hù dọa sao?", Ngu Mỹ Hà cúi đầu ừm một cái, mới vừa rồi Đổng Học Bân vừa báo ra tính danh đã đem đối
phương sợ tới mức tè ra quần, điều này làm cho Ngu Mỹ Hà nhìn về phía
hắn ánh mắt trở nên có chút si mê.
Đổng Học Bân đắc ý, "Như thế nào nhìn tôi như vậy? Ánh mắt của chị có chút không đúng nha".
Ngu Mỹ Hà khuôn mặt như bị phỏng, bối rối né tránh ánh mắt, "Không có,
tôi, tôi không nhìn", Đổng Học Bân vui vẻ, nhẹ nâng cằm làm cho nàng
hướng về phía chính mình, "Không thừa nhận sao? Nhìn liền nhìn, cho chị
nìn thoải mái", Ngu Mỹ Hà lúng túng khoát tay nói: "Tôi, tôi thật sự
không nhìn", Đổng Học Bân mỗi lần chọc Ngu đại tỷ đều cảm thấy thích
thú, bất quá vừa nghĩ tới Ngu đại tỷ tốt xấu cũng chừng ba mươi tuổi,
mình cũng phải lưu chút mặt mũi cho người ta nha, liền buông tay ra ho
khan ho khan, "Đi thôi, chuyện này giao cho cảnh sát đi, hai ta về nhà
ăn cơm, đã lâu không nếm tài nghệ của chị, bụng cũng đã kêu, ha ha".
Thoáng nhìn trên người cô ấy, hôm nay Ngu Mỹ Hà mặc một thân váy dài màu sáng, đi giày cao gót, tuyệt, càng ngày càng càng biết cách ăn mặc.
Đổng Học Bân tâm ngứa khó nhịn sờ sờ đùi cô ấy một phen mới chuyển lên
tay lái.
Ngu Mỹ Hà mặt đỏ tai hồng, không dám lên tiếng.
Tiểu khu hoa mỹ.
Ngu gia, phòng khách.
Trở về nhà, Tiểu Thiến Thiến giống như đi với đồng học, còn chưa có trở lại.
Đổng Học Bân liền thoải mái hướng trên ghế sa *** khẽ dựa, chân bắt
chéo, lấy ra điếu thuốc. Ngu Mỹ Hà đang cởi áo khoác, thấy thế, vội vàng trong bao lấy ra một cái hộp quẹt đi đến châm cho hắn, cầm một dép lê
lại đây, xoay người cởi giày cho hắn, rồi lại pha một chén trà nóng,
cuối cùng cầm lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn trà, nhẹ nhàng ngồi xuống
bên Đổng Học Bân, hạ thấp người đem cái gạt tàn thuốc cầm ở phía trước
Đổng Học Bân để cho hắn gạt tàn.
Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: "Chị còn khách khí như vậy sao, không
cần, chị nghỉ ngơi đi", Ngu Mỹ Hà lắc đầu, mím chặt môi giơ cái gạt tàn
thuốc, cô ấy không có văn hóa gì, đầu óc cũng không thông minh, làm gì
cái gì đều không được, cho nên chỉ có thể dùng phương thức này để biểu
đạt tình cảm của nàng.
Đổng Học Bân ngó ngó cô ấy, ánh mắt thực ấm áp, "Nhớ toii không?", Ngu Mỹ Hà nóng mặt cúi đầu, cực kỳ xấu hổ, không đáp lời.
"Hỏi chị một chút", Đổng Học Bân sợ nàng mệt, cũng không hút thuốc lá,
tắt thuốc rồi ôm lấy nàng, ghé vào bên tai nói nhỏ: "Có nhớ tôi hay
không?"
Ngu Mỹ Hà trầm mặc vài giây đồng hồ, đỏ mặt gật đầu, "Có"
"Nhớ nhiều không?'
"..."
"Nói mau".
Ngu Mỹ Hà da mặt mỏng, chịu không được, ấp úng nửa ngày cũng không nói ra cái gì .
Đổng Học Bân giả vờ sắc mặt nghiêm nghị, "Chị không nói tôi đi à!"
"Đừng!" Ngu Mỹ Hà hoảng hốt vội vàng kéo cánh tay hắn, "Tôi, tôi cùng
Thiến Thiến đều nhớ cậu", một mình thì ngại nói nên đem cả con gái cũng
kéo vào.
Dáng người hấp dẫn vô cùng, Đổng Học Bân nhất thời tâm nóng, "Tôi cũng nhớ chị".
Đang lúc hai người chuẩn bị là chuyện không muốn người khác xem thì tiếng chuông cửa vang lên!