Bên cạnh đường cái.
Trình Khắc Lượng cũng xuống xe, nhìn về phía Đổng Học Bân, "Tuệ Lan Huyện trưởng, làm sao vậy?"
Tạ Tuệ Lan cười nói: "Cách đại viện cũng không xa, cậu đi về trước đi, tôi xử lý một ít chuyện".
"Có phiền toái?" Trình Khắc Lượng nhíu mày, "Đó là Tiểu Đổng? Lại cùng người động thủ?"
Tạ Tuệ Lan ngó ngó hắn: "…Cậu trước tiên quay về đi, được không? "
Không có biện pháp, Trình Khắc Lượng đành phải gật gật đầu, cuối cùng
sau khi nhìn thoáng qua bên kia, mới qua đường cái hướng về phía ký túc
xá huyện ủy mà đi. Tạ Tuệ Lan cũng khoát tay đuổi đi lão Hình lái xe,
sau đó mới một người cất bước lại đây, híp cặp mắt mê người, bất đắc dĩ
cười một chút, "Tôi nói Tiểu Đổng, anh làm cái gì vậy?"
Đổng Học Bân một tay chế trụ cổ thanh niên kia, không dám thả lỏng, "Có người theo dõi chị, tôi bắt được".
" Anh cũng thật là" Tạ Tuệ Lan cười khổ lắc đầu.
"Đừng, chị trước tiên đừng tới đây! Trên người hắn có súng!"
"Tôi biết hắn có súng" Tạ Tuệ Lan nhìn đám người vây xem xung quanh, nói: "Được rồi, lên xe nói sau".
Đổng Học Bân ngẩn người, tay vẫn không nới lỏng, "Chị nhận thức hắn?"
Tạ Tuệ Lan ừm một cái, lên chiếc Jetta, Đổng Học Bân do dự một chút mới buông cổ thanh niên kia ra, xoay người lao vào trong xe.
"Sao lại thế này?" Đổng Học Bân chả hiểu gì, thầm nói mình uổng công rồi sao? Làm hắn còn tưởng rằng mình đã lập công rồi chứ.
Tạ Tuệ Lan cười dài nói : "Giới thiệu cho anh một chút, đây là Trần
Hiên, thuộc về nhị bộ Tổng tham mưu trung ương Cục Cảnh Vệ, thời điểm
năm ngoái không phải là xảy ra vụ bom hẹn giờ sao? Người trong nhà sợ
tôi xảy ra sự cố, hai ngày trước đem Tiểu Trần đến cho tôi làm cảnh vệ
viên, ha ha, bất quá cấp lãnh đạo của bộ mới có thể có cảnh vệ bảo vệ,
tôi cấp bậc này đương nhiên không được phép, cho nên sẽ không để Tiểu
Trần nói thẳng ra, chỉ là bí mật bảo hộ".
Đổng Học Bân chặc lưỡi, "Hài, sao không nói sớm với tôi".
Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm nói: "Tôi còn lo lắng để Tiểu Trần sớm trở về một chút đây".
"Thủ trưởng!" Trần Hiên vẻ mặt nghiêm túc, "Không hoàn thành nhiệm vụ
tôi không thể trở về! Khi tôi tới đây Hàn phu nhân đã dặn phải bảo vệ cô an toàn..."
"Được rồi được rồi" Tạ Tuệ Lan cười nói: "Nếu vậy cậu cứ làm đi, bất quá lần sau cũng đừng để cho người chế trụ".
Nghe vậy, Trần Hiên xấu hổ cực kỳ, Tạ Tuệ Lan không cùng đối phương giấu diếm thân phận của mình, hắn biết Đổng Học Bân khẳng định không là
người ngoài.
Tạ Tuệ Lan nhìn về phía Đổng Học Bân, buồn cười nói: "Anh cũng thật là,
Tiểu Trần trong Cục Cảnh Vệ cũng là hảo thủ hạng nhất hạng nhì, bảy tám
người bình thường đều gần hắn không được, anh thì một chiêu đã chế trụ
người ta, ngay cả vũ khí cũng không để cho người ta móc ra, không hiểu
anh là sức chiến đấu gì?"
Cục Cảnh Vệ Trung ương là một ngành đặc thù, cho dù ở tổng tham nhị bộ
cũng là một cơ cấu tương đối độc lập, nhân viên hoàn mỹ, bộ đội bình
thường cũng không được chạm vào cánh cửa của Cục Cảnh Vệ, yêu cầu xét
duyệt cực kỳ nghiêm khắc, chủ yếu phụ trách công tác bảo vệ, thông
thường bên người các cao quan cấp bộ đều có cảnh vệ viên bảo vệ, đây là
đặc quyền cấp bộ cùng lãnh đạo trung ương mới có.
Nghe xong, Đổng Học Bân cũng có chút ngượng ngùng, vươn tay ra cùng Trần Hiên, "Thật có lỗi huynh đệ, nước lớn trôi miếu long vương ngời một nhà không nhận ra nhau, gì này, cổ không có sao chứ? Tại tôi tại tôi, không rõ ràng tình huống liền động thủ, xin lỗi" Trong lòng thì thầm nói
chẳng thể trách thân thủ lợi hại như vậy, thì ra là người Cục Cảnh Vệ.
Trần Hiên sắc mặt chỉnh tề nói: "Không có việc gì, là tôi học nghệ không tinh".
Đổng Học Bân nói : "Khiêm tốn sao? Tôi là đánh lén, cái này không thể tính là thực".
Trần Hiên lại biết, coi như hắn sớm có chuẩn bị mặt đối mặt cùng Đổng
Học Bân giao thủ, hắn cũng không có cửa thắng, trừ phi ngay từ đầu đã
rút súng ra trước.
Tạ Tuệ Lan thấy lòng tự tin Trần Hiên tựa như nhận lấy đả kích nghiêm
trọng, không khỏi cười một chút, "Tiểu Trần, chiến tích của cậu tại Cục
Cảnh Vệ mẫu thân của tôi đều đã nói với tôi, đừng làm biểu tình này,
cũng đừng so sánh cùng Tiểu Bân". Ánh mắt mang theo tươi cười hướng trên mặt Đổng Học Bân mà nhìn, cô ấy nói: "Hắn, tay bị còng và bị người dí
súng trên đầu, loại tình huống này dùng hai bàn tay trần còn có thể liên tục đánh chết chín tên bắt cóc, cậu cũng đừng có so cùng hắn".
Trần Hiên hít một hơi khí lạnh, lúc này mới hiểu được câu nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.
"Đúng rồi, còn chưa có giới thiệu cho cậu" Tạ Tuệ Lan ha ha cười, sờ sờ
mu bàn tay Đổng Học Bân, "Đây là Đổng Học Bân, vị hôn phu của tôi".
Một câu vị hôn phu Đổng Học Bân nói có điểm nhẹ nhàng, nhìn một cái,
trước kia còn giới thiệu là bạn trai, hiện tại đã đổi thành vị hôn phu, ý tứ không sai biệt lắm nhưng cảm giác lại khác biệt.
Trần Hiên ngạc nhiên, nhìn Đổng Học Bân, không nói gì.
Tạ Tuệ Lan dặn dò: "Hắn, không có chuyện gì vẫn thích thể hiện, về sau
hắn xảy ra điều nguy hiểm gì, cậu nhớ kỹ một câu, bảo hộ hắn so với bảo
hộ tôi còn quan trọng hơn, biết không?"
Trần Hiên không đáp lời, không biết nên trả lời thế nào.
Đổng Học Bân nhịn không được trừng mắt nói: "Bảo hộ tôi? Tôi mà cần người bảo hộ?"
Tạ Tuệ Lan cười híp mắt chà xát ngón tay hắn, "Nghe nói lúc giữa trưa
anh chọc vào phóng viên Tân Hoa Xã? Anh tính tình thích gây chuyện khắp
nơi nếu không thay đổi, sớm muộn gì cũng có người làm phiền anh, không
sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Tiểu Trần có súng, so với bàn tay trần của
anh thuận tiện hơn chút, về sau tôi sẽ bảo Tiểu Trần qua bên cạnh anh,
bằng không với tính tình thối này của anh làm tôi thực lo lắng".
Đổng Học Bân tự nhiên là kiên quyết không đồng ý, có chút cảm động vì
được Tạ Tuệ Lan quan tâm, nhưng cũng tuyệt đối không muốn mỗi ngày đều
có người bảo vệ xung quanh mình, rất khó chịu.
Cuối cùng đề nghị này cũng hủy bỏ.
Tạ Tuệ Lan thấy Đổng Học Bân cùng Trần Hiên đều không đáp ứng, cũng không nói thêm nữa.
"Xe của tôi còn ở phía sau, không nói nhiều" Đổng Học Bân nghe phía sau
có người ấn còi, liền nói: "Vậy, buổi tối qua nhà chị ăn?"
Tạ Tuệ Lan cười cười, "Bảy giờ tối tôi có một bữa cơm, đã hẹn rồi".
"Chị cũng bận nhỉ, được, thôi bỏ đi".
"Tôi trở về sớm, khi đó sẽ điện thoại cho anh, ha ha"
"Đi, tôi đi đây".
. . .
Buổi tối Về đến nhà, Đổng Học Bân lấy một hộp đồ ăn lấp đầy bụng.
Thời điểm trên xe sờ soạng bàn tay nhỏ của Tạ Tuệ Lan, lại nghe thấy
nàng giới thiệu mình là vị hôn phu của cô ấy, điều này làm cho Đổng Học
Bân tâm tình rất không tồi, đáng tiếc người xung quanh lúc ấy nhiều lắm, Trần Hiên đang ở đó, Đổng Học Bân sẽ không dám ở trên người nàng giở
trò, thật tiếc nuối. Hắn hậm hừ một bài hát ưa thích, ăn cơm xong hắn đi đến phòng bếp hự hự đem chén đũa rửa sạch sẽ, trở lại phòng khách.
Reng reng reng, reng reng reng, di động vang lên.
Vừa nhìn dãy số, là muội muội của Tạ Tuệ Lan - Tạ Tĩnh.
"Alo, Tiểu Tĩnh." Đổng Học Bân bắt máy, "Vừa muốn điện thoại cho cô, chuyện giữa trưa cám ơn cô".
Tạ Tĩnh cười hì hì nói: "Tỷ phu, người một nhà cần gì nói thế, Hết giờ làm sao? Cùng đại tỷ của em ăn cơm sao?"
Đổng Học Bân cười khổ nói: "Đại tỷ của cô đã đi xã giao rồi, buổi tối có tiệc, tôi mới vừa cơm nước xong, một mình tự nấu tự ăn".
"Ô, tỷ phu còn biết làm cơm sao? Hôm nào em nhất định phải nếm thử".
"Ha ha, đi, ngày nào đó cô tới đây tôi tự mình xuống bếp".
Nói hai câu chuyện nhà, Tạ Tĩnh bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, nói chuyện
phiếm làm thiếu chút nữa quên chính sự, anh nhận thức Phan Chu sao?"
Đổng Học Bân ngẩn ra, "Phan Chu? Không nghe nói qua, làm sao vậy?"
Tạ Tĩnh nói: "Lúc tối Lý Thắng Bân đã trở lại, trên cục Nhân Sự tìm em
trình diện, sau đó em hỏi vài câu cảm thấy được có chút không thích hợp, liền doạ nạt hắn một câu, kết quả Lý Thắng Bân nói ra cái tên Phan Chu, hình như là cán bộ huyện Đại Phong, từng giúp một người tên là bạn học
Vương Na của Lý Thắng Bân, thời điểm cùng nhau ăn cơm Phan Chu còn nói
chút việc của anh, lời nói giống như là muốn giáo huấn anh một chút,
Vương Na liền đáp ứng chuyện này, Lý Thắng Bân đầy lòng nhiệt tình, đại
khái cũng là muốn ở trước mặt đồng học khoe khoang, liền đi tìm Chiêu
Thương Cục các anh gây phiền toái".
Đổng Học Bân vừa nghe liền nổi giận, quả nhiên là có người ở sau lưng
giở trò, hắn nghĩ đám phóng viên này rất không có khả năng sẽ vô duyên
vô cớ tìm bọn họ phiền toái!
Phan Chu?
Cán bộ huyện Đại Phong?
Đổng Học Bân đừng nói không biết, ngay cả tên đều không nghe nói qua.
Con mẹ nó là ai? Ta chọc giận ngươi? Còn muốn giáo huấn ta?
Đổng Học Bân liền gọi điện cho văn phòng chủ nhiệm La Hải Đình, "Alo, La đại tỷ, Phan Chu là ai cô biết không? Huyện Đại Phong?"
La Hải Đình chần chờ, "Phan Chu? Phan Chu? A, là Phan Cục trưởng cục Chiêu Thương huyện Đại Phong?"
Đổng Học Bân mày căng lên, có điểm rõ ràng, " Cục Chiêu Thương? Lãnh đạo?"
"Đúng rồi, bởi vì hai huyện trước kia vì tranh nhà đầu tư nên quan hệ
luôn luôn không tốt lắm" Huyện Đại Phong kinh tế so với Duyên Đài Huyện
tốt hơn rất nhiều, hàng năm thu nhập so với huyện Duyên Đài cao hơn gấp
đôi, luôn luôn áp ở trên đầu huyện Duyên Đài.
“Tôi nói!” Đổng Học Bân nhất thời lạnh lùng, "Họ Phan được lắm! Bàn tay
đủ dài! Không ngờ tìm Tân Hoa Xã tạo chuyện phiền toái cho chúng ta? Hắn muốn làm gì? Thứ này cũng có thể lên làm cục trưởng sao?"
La Hải Đình biến sắc nói : "Là những phóng viên buổi trưa… Chỉ là chúng
ta không có… A, tôi nhớ ra rồi, Lương Trạch Nguyên Lương tổng đầu tư ban đầu là chuẩn bị đến huyện Đại Phong, giống như là cũng đã xong hợp
đồng, nhưng cuối cùng lại đột nhiên cùng chúng ta ký ước, cho nên Phan
Chu mới… A, làm tôi nghĩ như thế nào những ký giả kia vừa đến huyện
chúng ta liền trực tiếp đi tìm xưởng gia công thịt heo Lương tổng gây
phiền toái, thì ra…" Trong lòng La Hải Đình cũng bực mình, liền ngầm gây chuyện? Đây cũng quá khi dễ người đi?
Đổng Học Bân cũng suy nghĩ cẩn thận, hẳn chính là nguyên nhân La đại tỷ nói.
La Hải Đình giận dữ nói : "Bọn hắn cũng quá không giảng đạo lý? Đây
không phải là hẹp hòi sao? Cục trưởng, chuyện này có nên cùng trong
huyện phản ứng một chút?"
"Không cần, huyện của chúng ta có thể làm gì hắn sao? Cô đừng quản, sớm muộn gì tôi cũng đem sổ nợ này tính trở về! "
Đổng Học Bân mặt lạnh lùng, hắn rất ghét loại sau lưng dùng ám chiêu
này, bởi vì một số đầu tư mà mời phóng viên tìm cục Chiêu Thương chúng
ta gây chuyện sao? Phan Chu Phan Chu, ngươi con mẹ nó cũng thật quá mức
đi?