Chín giờ.
Tiếng sấm không ngừng, mưa vẫn còn rơi.
Trong sân nhỏ cổ kính, bà chú dẫn Đổng Học Bân và Tương Mẫn đến phòng, bên trong trái phải tất cả đều là nhà gỗ nhỏ, có vài căn lớn hơn một chút, hẳn là phòng hai người, bọn họ đi đến góc trong cùng, đèn lồng đỏ trong vài căn phòng vẫn còn sáng, có người đã ngủ, cũng có người đang nằm ngắm cảnh mưa rơi ngoài cửa sổ.
Chỉ có một căn phòng ở giữa không sáng đèn lồng.
Bà chủ đi đến lấy chìa khóa ra mở cửa, mở đèn, đèn lồng và đèn trong phòng đều sáng lên.
Chính là ở đây.
Được, cảm ơn cảm ơn.
Phòng vệ sinh có nước nóng, có thể tắm.
Được, chúng tôi đã biết.
Còn có yêu cầu gì không? Cứ nói với tôi.
Thêm một cái chăn đi, đúng rồi, quần áo sạch sẽ chổ các người có không?
Chăn thì có, quần áo thì có, các người nếu như không được thì phơi đi, ngày mai nếu như mưa ngừng ra mặt trời, buổi trưa là có thể khô.
Vậy được rồi, chỉ có thể như vậy.
Các người ăn ăn khuya không?
Một chút đi, có cái gì?
Cà phê nóng sữa nóng đều có, còn có bánh mì, cái khác thì. . .
Cô giáo Tương, cô xem được không?
Nóng là được, đều có thể.
Vậy sữa nóng và bánh mì đi, cảm ơn.
Ừm, một hồi tôi bảo người đưa tới cho các người.
Bà chủ nói xong thì bung dù đi, Đổng Học Bân thấy cô giáo Tương run lên một cái, nhanh chóng để cô ấy vào, mình khép dù lại lắc lắc để bên cạnh cửa, đóng cửa lại, đem mưa gió cách ở bên ngoài, gió thổi vào cánh cửa phát ra tiếng động, mưa cũng rơi lộp độp trên cửa sổ, phát ra tiếng động rất vang, rất có cảm giác tình thơ ý hoạ.
Gian phòng rất nhỏ.
Cũng chỉ chừng ba mươi mét vuông.
Phía dưới cửa sổ nằm sát bên trong là một cái giường nhỏ, kề sát tường ván gỗ, dưới có một bàn gỗ nhỏ, một ghế gỗ, kề bên cánh cửa chính lại có một cánh cửa khác, hẳn là phòng vệ sinh, trừ cái này ra trong phòng cái gì cũng không có, rất đơn sơ thanh lịch, không gian nhỏ đến đáng thương.
Đổng Học Bân cảm thán nói: Chỉ như vậy?
Tương Mẫn lắc mái tóc bị ướt, Có chỗ ở là không tồi rồi, bằng không mưa to như vậy không thể ngủ ở đầu đường.
Đổng Học Bân xin lỗi nói: Ủy khuất cho cô, tại em tại em.
Tương Mẫn mỉm cười, Tại cậu cái gì, cô nghĩ ở đây hoàn cảnh tốt.
Như thế à, nhà gỗ có bầu không khí không tồi, rất nhàn nhã, em cũng thích cái phong cách này. Đổng Học Bân nói.
Tương Mẫn đem áo khoác của Đổng Học Bân từ trên người lấy xuống, Đều ướt hết rồi, làm chính sự trước đi, cậu đi tắm, cậu tắm xong thì đến cô.
Đổng Học Bân kiên quyết nói: Cô tắm rửa trước đi, em không vội.
Tương Mẫn nói: Cậu bị ướt nhiều, dọc theo đường đi đều đem dù che cho cô, cậu đi nhanh đi.
Ai da, em đi cái gì, nữ sĩ ưu tiên, cô nhanh lên một chút, đừng nói nữa. Đổng Học Bân đem quần áo ướt sũng móc lên trên giá áo, ngồi xuống ghế.
Tương Mẫn vừa nhìn, nói: Cậu, vậy được rồi, cô đi trước.
Cô giáo Tương nắm áo sơmi ướt sũng quay người lại mở cửa phòng vệ sinh, Đổng Học Bân nhìn thoáng qua, WC quả nhiên cũng rất nhỏ, có thể được hai mét vuông đã không sai rồi, bất quá sau khi nhìn, ánh mắt của Đổng Học Bân lại không thể khống chế rơi vào trên bóng lưng cô giáo Tương, nhìn váy vàng nhạt và áo sơmi trắng đều dán chặt trên người cô giáo Tương, nhìn đồ lót màu da mơ hồ lộ ra, Đổng Học Bân cảm giác mình khuôn mặt có chút đỏ, nghĩ như vậy tựa như không tôn trọng cô giao, nhanh chóng đem tầm mắt rút về.
Kịch, cửa đóng.
Xoạch, xoạch, bên trong truyền ra âm thanh cởi quần áo.
Ngay sau đó, tiếng vòi phun cũng ào ào vang ra, tấm kính đục mờ ở cửa phòng vệ sinh rất nhanh bị hơi nước nóng phủ lên, đây là phòng gỗ, ưu điểm rất nhiều, nhưng khuyết điểm cũng là rất trí mạng, cái lớn nhất cũng là hiệu quả cách âm kém không gì sánh được, Đổng Học Bân ngồi ở trong phòng, thậm chí ngay cả tiếng gội đầu và tắm mình trong phòng vệ sinh đều có thể nghe được, nghe vào trong lỗ tai, Đổng Học Bân một loại giả tưởng cô giáo Tương tắm không có đóng cửa, muốn đè đều đè không được.
Ào ào.
Lại có tiếng động.
Lần này hình như là cầm vòi phun xit thẳng vào trên người, hẳn là cô giáo Tương quá lạnh, cho nên đem vòi phun đến gần trực tiếp tắm thân thể.
Nghe một hồi, Đổng Học Bân cũng không có gì làm, không thể ngồi chờ, cũng rất lạnh, hắn liền đem giầy cởi ra, đổ nước bên trong giầy, rồi để phơi gió gần cửa, sau đó cởi vớ chân ướt đẫm đi qua, nhất thời cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn, về phần quần áo thì khỏi, Đổng Học Bân không thể cơi trần được, quần áo bọn họ mang theo đều nằm trong hành lý ở trong xe, không đổi được, chỉ có thể như vậy trước.
Tiếng nước ngừng lại.
Một lát sau, cửa phòng vệ sinh cũng mở ra.
Hơi nước lượn lờ như tiên cảnh, cô giáo Tương đi ra.
Đổng Học Bân ngẩn ra, Sao cô nhanh vậy?
Tương Mẫn quấn một cái áo tắm dài, tuy rằng áo tắm rất rộng, nhưng cũng không phủ được bộ ngực đầy ấp của cô ấy, khe ngực trên cổ áo đặc biệt sâu, là cái loại nhìn không thấy đáy, cô ấy nắm lưng áo đi ra, vừa quấn vào vừa phủi nước trên tóc nói: Sợ cậu bị cảm, nên tắm nhanh một chút, được rồi, tới phiên cậu Học Bân, quần áo cởi xong để cạnh quần áo cô là được, một hồi cô giặt cho cậu. Trạng thái của cô ấy tựa như tốt hơn rất nhiều, không còn lạnh, đưa tay lấy mắt kính đặt trên bàn gỗ mang vào.
Đừng, em giặt cho.
Đừng động, nhanh đi.
Ặc, vậy được.
Được rồi, giúp cô đem máy sấy ra luôn.
Sau khi Đổng Học Bân cầm máy sấy cho cô ấy, thì vào phòng vệ sinh đóng cửa lại.
Trong phòng tắm đều là khí nóng, rất ấm, bên trong còn có một chút cô mùi vị trên người của giáo Tương, nhìn xuống chổ thoát nước, còn có rất nhiều bọt xà phòng, Đổng Học Bân bắt đầu cởi quần áo, cởi cái quần có chút nặng, lập tức ném tới bồn rửa tay, sau đó mới phát hiện chỗ đó có một đống quần áo của cô giáo Tương, bên ngoài là áo sơmi, quần cũng cuộn lại để chung một chổ với áo sơmi, về phần áo ngực và quần lót cũng bị Đổng Học Bân thấy được, là đặt ở phía dưới quần, chỉ là lơ đãng lộ ra một góc nhỏ, có thể thấy một chút hoa văn trên áo ngực màu da, về phần hai vớ chân đen được đặt sát bồn rửa tay, phân nửa rơi xuống đất, phân nửa treo ở giữa không trung, còn đang nhiễu nước.
Đều cởi?
Cũng phải, không có quần áo.
Đổng Học Bân trong đầu theo phản xạ có điều kiện hiệ ra hình ảnh cô giáo Tương trống không, đi tới dẫm lên bọt xà phòng mới từ trên người cô giáo Tương khi nãy, mở vòi phun, để cho nước nóng cọ rửa thân thể, nhất thời một cảm giác ấm áp nổi lên, thoải mái cực kỳ.
Gội đầu.
Rửa mặt.
Tắm thân thể.
Cô giáo Tương đã xong, Đổng Học Bân cũng không sốt ruột, tắm rửa coi như tương đối nhàn nhã, chậm quá xoa bọt trên người.
Một phút đồng hồ. . .
Năm phút đồng hồ. . .
Mười phút. . .
Tắm xong.
Đổng Học Bân lau khô thân thể, nhưng phát hiện trong phòng vệ sinh đã không có áo tắm, đây là phòng một người, chuẩn bị có một cái áo tắm mà lại bị cô giáo Tương mặc, Đổng Học Bân ặc một tiếng, muốn ra bên ngoài nói một chút, vừa nghĩ vẫn là quên đi, hắn lấy khăn lông dài quấn ở eo lưng, coi như miễn cưỡng che đặỵ, sau đó nhìn quần áo của mình và cô giáo Tương trên bồn rửa tay một chút, hắn cũng không chủ động giặt sạch, đồ lót của người ta Đổng Học Bân không thể động vào, lúc này mới cửa đẩy ra phòng vệ sinh, chỉ thấy cô giáo Tương đã sấy khô tóc đang ngồi ở trên ghế lau giày, bên cạnh là một đôi giày da của Đổng Học Bân, đã lau xong, cô ấy đang lau giày củam`, nghe tiếng quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Cô giáo Tương, tắm xong.
Ừm? Sao không mặc quần áo?
Ài, không có áo tắm, đành chịu.
À đúng rồi, cô thiếu chút nữa đã quên, vậy cậu nhanh chóng vào chăn đi, đừng để cảm lạnh, một hồi người phục vụ tới cô sẽ xin thêm một bộ.
Được.
Quần áo đều để ở trỏng?
Đúng vậy, để trên bồn rửa tay.
Được rồi, cậu cái gì cũng đừng động.
Đổng Học Bân cũng không khách khí, mang dép đi đến bên giường sau đó tay lấy chăn mở ra, không phải hắn sợ lạnh, mà là ở trần như vậy, mặt hắn có chút không nhịn được, Em nằm một chút là được, khụ khụ, chờ buổi tối em xuống đất ngủ.
Để sau rồi nói. Tương Mẫn lau khô giầy, có thể lưng không tốt, đỡ chân cật lực đứng lên, đi vào phòng vệ sinh giặt quần áo.
Sau vài phút, quần áo đều xong.
Thật ra cũng không cần giặt nhiều, nhúng nước một chút là có thể.
Trên giường Đổng Học Bân thoáng nhìn quần áo của mình được treo trong phòng vệ sinh, móc trên cái giá, bên cạnh còn có quần áo của cô giáo Tương, từ cái góc độ này của hắn mà nhìn, cái quần lót kia thấy vô cùng rõ ràng, đang lảo đảo trên giá, tản ra quang mang mê hoặc.
Lúc này, có người gõ cửa, hai người nữ phục vụ vào phòng, một người mang cho bọn họ một cái chăn, người còn lại đang cầm một cái khay, là sữa nóng và vài miếng bánh mì điểm tâm, dầm mưa to, vừa nhìn những món này cũng làm cho người đói bụng.
Đồ đã đem tới.
Được rồi, để chổ này đi.
Còn có cái gì cần không?
Đúng rồi, cho học sinh của tôi một cái áo tắm.
Được, lập tức đưa tới.
Chờ sau khi đồ tắm đưa tới, người phục vụ mới đóng cửa lại đi.
Tương Mẫn đem đồ tắm đưa cho hắn, Cậu cũng đừng ngồi dậy, ăn trên giường đi. Cô ấy đem bàn kéo gần lại một ít, cũng ngồi xuống uống sữa.
Đổng Học Bân cầm ly sữa lên, Phù, thoải mái.
Tương Mẫn cười nói: Uống nhiều chút, không được gọi thêm một ly, trừ khí lạnh ra.
Cô cũng vậy, ăn nhiều. Đổng Học Bân đem bánh mì đưa cho cô ấy.
Cảm ơn. Tương Mẫn thoáng hạ thấp tiếp nhận, cổ áo nhất thời có chút lộ ra, da thịt trắng bóng làm lung lay tròng mắt của Đổng Học Bân.
Lớn đến đáng sợ.
Đổng Học Bân nhìn mà muốn lé mắt