Buổi chiều.
Ba giờ hơn.
Khách sạn, trong phòng xép.
Vào phòng Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ đỡ Đổng Học Bân ngồi xuống, Trương Long Quyên ném cái rương tiền đi tìm chút băng gạc lau máu cho Đổng Học Bân.
Như vậy không được.
Không có việc gì đâu chị Trương.
Hay là đi bệnh viện đi, cậu như vậy quá dọa người.
Ha ha, thật không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.
Tên nhóc cậu như vậy căn bản không phải nghỉ ngơi là có thể khôi phục! Trương Long Quyên vừa lau máu cho hắn vừa nói: Lúc tới cậu đã gãy xương toàn thân rồi, ngày hôm nay lại bị như thế, chính cậu nhìn đi, vết thương cũ nứt ra, vết thương mới cũng tới.
Đổng Học Bân cười nói: Năng lực khôi phục của tôi mạnh lắm.
Thấy khuyên hắn không được, Trương Long Quyên cũng không khuyên, cùng Trầm Tiểu Diễm các nàng băng bó vết thương cho Đổng Học Bân, bôi thuốc thì bôi thuốc, băng gạc thì băng gạc. Mà khi cởi áo Đổng Học Bân mặc trên người chuẩn bị bôi thuốc cho hắn, quần áo cởi ra trong nháy mắt, con ngươi của Trương Long Quyên run lên, Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ hai người cũng hít sâu một hơi, nhìn trước ngực tràn đầy vết thương, hai chị em khiếp sợ liếc nhìn nhau.
Bị thương rất rất nặng!
Cả người hầu như tất cả đều vết bầm và miệng vết thương!
Hơn nữa cánh tay và cái cổ, toàn thân đã không có chổ nào tốt!
Các nàng thật sự không ngờ rằng, còn có người bị nặng thương như vậy chảy nhiều máu như vậy. . . Còn có thể sống! Còn có thể ngồi ở chỗ này cười nói với các nàng!
Đổng Học Bân vẫn là vẻ mặt chẳng hề để ý, không đem chút thương thế ấy để ở trong lòng, hắn không chết được. Chổ trí mạng của sớm được hắn dùng REVERSE khôi phục, thương thế còn lại cũng đều là không đau không ngứa, ít nhất sẽ không trí mạng, Đổng Học Bân cũng lười quản chúng nó.
Năm phút đồng hồ. . .
Mười phút. . .
Hai mươi phút. . .
Vết thương được đều đơn giản xử lý tốt.
Đổng Học Bân nói: Phiền phức mấy người, cảm ơn.
Trương Long Quyên cười nói: Thật không biết thân thể của tên nhóc cậu làm bằng cái gì, ngày nào đó có cơ hội cho chị nghiên cứu một chút. Lời này có chút mờ ám.
Đổng Học Bân ho khan, Tôi đem chổ yếu hại tránh được. Cho nên không bị thương bao nhiêu.
Trầm Tiểu Mỹ nghe được mắt trợn trắng, cô ấy lúc trước mắt thấy gậy sắt đập đùng đùng trên đầu của Đổng Học Bân, tránh chổ yếu hại cái quái gì!
Trầm Tiểu Diễm nhìn hắn.Em gái tôi mới vừa rồi nói lời cảm ơn với ngài, tôi còn chưa kịp, Đổng huyện trưởng. Lần này cảm ơn, lúc đầu nhìn ngài bị thương chúng tôi còn tưởng rằng. . . Kết quả chúng tôi ngược lại thành gánh nặng của ngài, ân cứu mạng chúng tôi nhớ kỹ, sau này có cơ hội trả lại cho ngài.
Đổng Học Bân khoát khoát tay, Không chú ý nhiều như vậy, đều đừng khách khí, ha ha, con người tôi cái gì cũng không sợ, chỉ sợ người khác khách khí với tôi.
Trương Long Quyên cười nói: Được rồi, cậu bị thương như vậy cũng ít nói lại đi. Đi, chị đỡ cậu vào bên trong nghỉ ngơi, ngủ một giấc nghỉ vài ngày.
Ừm.
Tiểu Mỹ, phụ một tay.
Đổng Học Bân được đỡ vào trong ngủ.
Sau khi đi ra, Trầm Tiểu Mỹ đem cửa đóng lại. Trong phòng khách chỉ còn ba người các nàng.
Trầm Tiểu Mỹ rốt cục không nhịn được hỏi ra một câu nghẹn cả đường đi, Trương tổng, Tiểu Đổng này rốt cuộc là ai? Trầm Tiểu Diễm cũng nhìn qua, hiển nhiên đồng dạng quan tâm vấn đề này.
Trương Long Quyên phủi phủi tay, Hắn không phải nói rồi sao, nhân viên công vụ.
Trầm Tiểu Mỹ không nói biết gì nói: Nhân viên công vụ sao có thân thủ này? Ngài gặp qua nhân viên công vụ nào đối mặt hoàn cảnh như vậy còn có thể chuyện trò vui vẻ? Ngài gặp qua nhân viên công vụ nào bị xe tải đụng phải còn vỗ vỗ cái mông còn có thể không có việc gì đứng lên như người bình thường? Ngài gặp qua nhân viên công vụ nào có thể tránh đạn? Ngài gặp qua nhân viên công vụ nào có thuật bắn súng xuất thần nhập hóa như thế? Căn bản là không có khả năng! Hắn khẳng định không phải người bình thường! Trầm Tiểu Mỹ hỏi ngược lại như súng liên thanh. Hiển nhiên trải qua chuyện trước đó, thấy được sức chiến đấu kinh người như vậy, tâm tình của Trầm Tiểu Mỹ rất không bình tĩnh.
Trầm Tiểu Diễm khẽ gật đầu, tán thành lời em gái nói.
Nhưng Trương Long Quyên lại nói: Vậy các người nghĩ hắn đang làm gì? Đừng đoán mò, Tiểu Đổng cũng là một nhân viên công vụ, cái này tôi có thể chứng minh, cho nên chuyện của hắn các người tốt nhất không nên truyền ra, bằng không sẽ ảnh hưởng công tác của hắn, Tiểu Đổng sở dĩ không muốn đề cập công tác của hắn, cũng là sợ cái này.
Trầm Tiểu Diễm nói: Hắn thật sự là người thường?
Trương Long Quyên gật đầu, Dù sao Tiểu Đổng không là người trong tưởng tượng của các người, cũng không phải một hệ thống với các ngươi, coi như là người thường.
Cái thân thủ này, trong quốc an chúng tôi phỏng chừng cũng không ai là đối thủ của hắn. Trầm Tiểu Mỹ cực kỳ buồn bực, Sao lại là người thường!
Trầm Tiểu Diễm bổ sung một câu, Không phải phỏng chừng, là khẳng định không ai là đối thủ của hắn, thuật bắn súng tốt cũng có, đánh nhau mạnh cũng không ít, nhưng. . . Hắn có thể thông qua dự phán họng súng để tránh đạn, cái này tôi chưa từng thấy có người làm được!
Trầm Tiểu Mỹ nói: Hơn nữa hắn còn là một thân gãy xương.
Trầm Tiểu Diễm cười khổ, Nếu như hắn khỏe lại, còn không biết sức chiến đấu như thế nào nữa.
Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, ngày hôm nay hai chị em cuối cùng cũng là tin những lời này, cũng mở rộng nhãn giới!
Không nói Tiểu Đổng. Trương Long Quyên nói: Sự tình hôm nay còn chưa có giải quyết, bị thương nhiều người như vậy, còn động súng, chuyện tình không phải dễ dàng như vậy.
Tôi biết, tôi liên hệ với cấp trên.
Nhưng mới nói cái này, điện thoại liền vang lên.
Trầm Tiểu Diễm vừa nhìn, Là điện thoại của cấp trên.
Trương Long Quyên nhắc nhở nói: Không nên nhắc đến sức chiến đấu của Tiểu Đổng.
Trầm Tiểu Diễm do dự một chút, không có trả lời, đem điện thoại tiếp.
A lô, là tôi. Bên kia là tiếng nói của một người trung niên, rất trầm thấp.
Trầm Tiểu Diễm cung kính nói: Cục trưởng.
Người nọ nói: Nghe nói các người đã xảy ra chuyện, tình huống hiện tại là gì? Cần trợ giúp gì? Tôi sẽ mau chóng phái người đi qua!
Trầm Tiểu Diễm nói: Đã giải quyết, em gái tôi cũng bình an trở về.
Giải quyết nhanh như vậy? Người nọ nói: Trương tổng không có việc gì chứ?
Chúng tôi không có gì, nhờ có một người bạn hỗ trợ, bất quá cuối cùng đối phương bị thương không ít người, đại khái hơn hai mươi người, còn động súng, chuyện này tựa như cũng có người ở sau lưng sai khiến, còn có dính dáng với cảnh sát, người phía sau hình như gọi là 'Lục gia', cụ thể thì không rõ ràng lắm. Các nàng lần này tới đây không phải sống mái với hắc bang địa phương, mà là có nhiệm vụ khác, cho nên đương nhiên không có khả năng đầu nhập tinh lực vào phương diện này, hơn nữa nhiệm vụ lần này bảo mật như thế, xung quanh cũng không có đồng sự có thể trợ giúp bọn họ, dựa vào các nàng, muốn giải quyết tốt hậu quả cũng không có biện pháp xử lý, cho nên Trầm Tiểu Diễm mới cầu viện cấp trên.
Đối phương có chết ai không?
Hẳn là không có, đều là trọng thương.
Được, chuyện giải quyết tốt hậu quả tôi tìm người làm, các người đều không cần lo, chỉ cần đem nhiệm vụ hoàn thành là được, có tin tức tôi sẽ thông báo cho các người.
Vâng, cục trưởng.
Được rồi, là bạn gì giúp các người? Có thể tin được không?
Hẳn là tin được, là bạn của Trương tổng, thân thủ. . . Rất tốt. Nói ra những lời này, Trầm Tiểu Diễm nghĩ có chút đuối lý, rất tốt? Nhưng trên thực tế căn bản là không phải rất tốt có thể hình dung, nhưng cô ấy nhớ kỹ Trương Long Quyên vừa rồi nói, do dự một chút cũng không tiết lộ cái gì.
Cái gì gọi là hẳn là tin được? Người trung niên nói.
Trầm Tiểu Diễm hơi trầm ngâm, Khẳng định tin được, nếu không có hắn đi, chúng tôi một người cũng không về được, đám người kia trên cơ bản đều là một mình hắn khống chế.
Một người?
Ặc, đúng vậy.
Hắn là ai? Thân thủ tốt như vậy, có vấn đề chứ?
Trầm Tiểu Diễm biết cục trưởng cũng tương đối coi trọng đối với nhiệm vụ lần này, cho nên mới quan tâm như thế, có thể sợ có gian tế trà trộn vào ảnh hưởng nhiệm vụ.
Trầm Tiểu Diễm nhân tiện nói: Hắn hẳn là một người thường, chỉ là thân thủ không tồi.
Người trung niên chậm rãi nói: Tôi không thích cái từ hẳn là này, hắn thế nào các người cũng không biết mà để hắn đến bên cạnh các người? Nhiệm vụ có tiết lộ hay không?
Trầm Tiểu Diễm nghiêm mặt nói: Tuyệt đối không, hắn không biết là nhiệm vụ gì.
Người trung niên cẩn thận nói: Vậy là tốt rồi, nhiệm vụ lần này là chị em các người liên hệ với tôi, tầm quan trọng không cần tôi nhấn mạnh nữa, trước đó cũng đã nói với các người, ừm, người kia có ở bên cạnh các người không?
Không ở.
Ở đâu?
Trong phòng, hắn bị thương.
Ừm, cô đem tên và tin tức cụ thể của hắn nói cho tôi biết, tôi tra một chút.
Trương Long Quyên và Trầm Tiểu Mỹ cũng đều ngồi ở bên cạnh Trầm Tiểu Diễm, âm thanh điện thoại nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, các nàng hẳn là cũng nghe thấy được.
Trương Long Quyên nhìn Trầm Tiểu Diễm.
Trầm Tiểu Diễm xin lỗi nhìn Trương tổng, ăn ngay nói thật nói: Tôi không biết hắn tên đầy đủ là gì, chỉ biết là gọi Tiểu Đổng, đại khái hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, tướng mạo bình thường, không có gì đặc biệt, vóc người không cao, có chút gầy, cái khác. . . Thì không rõ ràng lắm.
Bên kia người trung niên sửng sốt một chút, Gọi là Tiểu Đổng?
Trầm Tiểu Diễm ừ một tiếng, Trương tổng gọi hắn như thế.
Người trung niên hít một hơi, . . . Hắn không phải tên là Đổng Học Bân chứ?
Trầm Tiểu Diễm cũng giật mình, Trương tổng hình như còn kêu hắn là Tiểu Bân. . . Sao ngài biết?
Quả nhiên là hắn!
Có thể là tên giống nhau hay không?
Có thể một người đánh hơn hai mươi người! Còn họ Đổng, ngoại trừ hắn không còn người khác!
Trầm Tiểu Diễm kinh ngạc, không ngờ rằng cục trưởng dĩ nhiên lý giải đối với Đổng Học Bân như thế, thậm chí còn biết hắn!
Điện thoại bên kia im lặng đủ nửa phút, người trung niên mới xoa xoa trán nói: Hắn sao đi cảng X!
Trầm Tiểu Diễm nói: Hắn là bạn tốt của Trương tổng, nghe nói Trương tổng bị thư đe dọa uy hiếp, nên ngồi máy bay chạy tới.
Bên kia hình như truyền đến âm thanh chậc lưỡi, Trầm Tiểu Diễm vẫn là lần đầu tiên thấy cục trưởng có loại tâm tình này, nghĩ thế nào cũng không rõ ràng cục trưởng vì sao biết hắn.
Hắn tại sao lại đến. Người trung niên trong điện thoại dường như đang lẩm bẩm.
Ngài xem chúng ta là. . .
Hắn bị thương có nặng không?
Tôi thấy bị thương rất nặng, nhưng hình như không có chuyện gì.
Vậy là tốt rồi. Bên kia lại im lặng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trầm Tiểu Diễm không nhịn được hỏi: Đổng tiên sinh này hắn. . . Có vấn đề?
Người trung niên nói: Có vấn đề? Hắn có thể có vấn đề gì, người này rất đáng tin, các người không cần lo lắng, trong nhà hắn. . . Quên đi, chuyện khác các người cũng không cần biết, tôi phải xin chỉ thị cấp trên một chút, trước như vậy đi!
. . .